Trường quay rất bận rộn, Hạ Ngôn là người chụp ảnh đầu tiên, không chỉ chụp ảnh tập thể mà còn chụp ảnh cá nhân. Vậy là cô có tổng cộng bốn bộ trang phục.
Chiếc váy bó màu đen là bộ đầu tiên, theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia, Hạ Ngôn sẽ đứng sau ghế sofa, dựa vào lưng ghế, quạt thổi tới khiến mái tóc cô tung bay.
Nhiếp ảnh gia đã chụp được góc nghiêng, khuôn mặt chính diện và mọi góc độ của cô.
Văn Liễm đẩy cửa bước vào, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này, ngày thường cũng không phải Hạ Ngôn không mặc váy đen bó sát bao giờ, cô có mặc nhưng rất hiếm. Bây giờ có khí chất nổi bật và nụ cười dịu dàng, cô mặc chiếc váy đen này mang lại vẻ đoan trang và gợi cảm, yết hầu của Văn Liễm khẽ chuyển động, anh dựa vào cửa ngắm nhìn.
Một nhóm sinh viên cũng bị Hạ Ngôn làm cho mê mẩn, cứ nhìn không chớp mắt, ngoài cửa có người nhận ra Văn Liễm, bọn họ chọc chọc nhau, các sinh viên khác cứ thỉnh thoảng lại quay qua lén nhìn anh. Hôm nay Văn Liễm mặc áo sơ mi đen cùng quần dài, tay áo xắn lên, lộ ra cánh tay rắn chắc.
Các sinh viên đều cười khúc khích.
Văn Liễm liếc nhìn bọn họ.
Mấy cô gái đó khụ một tiếng, một cô gái nói: “Anh Văn, anh cũng tới xem cô giáo của chúng em à?”
Văn Liễm: “Ừ.”
“Cô ấy có đẹp không?”
Văn Liễm: “Rất đẹp.”
Sau khi đặt câu hỏi xong, họ lại cười.
Văn Liễm đứng thẳng người, đi về phía khu nghỉ ngơi của Hạ Ngôn ở bên kia, đặt cà phê xuống chiếc bàn thấp rồi nói với Khương Vân: “Sau khi chụp xong phiền cô đưa cho cô ấy.”
Khương Vân gật đầu: “Được, được.”
Văn Liễm lại nhìn người phụ nữ đang chụp ảnh, điện thoại liên tục rung lên, chắc là thúc giục anh đi họp. Anh quay người đi ra ngoài, chỉnh lại cổ áo rồi sải bước đi.
A Thanh nhìn thấy anh đi ra, lập tức quay người đi theo.
Mở cửa xe cho anh.
Văn Liễm khom lưng ngồi vào.
Chiếc Mercedes màu đen nổ máy và lái ra khỏi cổng trong chốc lát.
Anh thậm chí còn không liếc qua Hạ Tình lấy một cái, cả đuôi mắt cũng không.
Người trợ lý nhìn chiếc xe đang lái đi rồi nói: “Chắc lại muộn cuộc họp rồi.”
Lâm Viện nhìn Hạ Tình.
Hạ Tình vẫn nhìn ra ngoài, sắc mặt tái nhợt, không nói gì.
Chiếc Mercedes-Benz màu đen chạy băng băng đến Kim Thịnh, có một nhóm lãnh đạo cấp cao đang đợi, Văn Liễm đẩy cửa ra, nói xin lỗi rồi ngồi xuống phía trước.
Lý Tòng đặt tập tài liệu trước mặt Văn Liễm.
Đối tác của Phó Lâm Viễn mỉm cười nhìn Văn Liễm: “Anh đang bận gì vậy? Thậm chí còn tới muộn?”
Văn Liễm lật xem tài liệu, nhìn anh ta, thần sắc nhàn nhạt.
Lý Tòng khẽ mỉm cười nói: “Trên đường ông chủ có ghé mang cho vợ một cốc cà phê nên hơi trễ một chút.”
Người kia trông có vẻ bị sửng sốt.
Các quản lý cấp cao khác nhìn nhau, xì xầm bàn tán.
Văn Liễm nhìn Lý Tòng.
Lý Tòng cúi đầu, ho khan một tiếng, cầm tài liệu lên nói: “Vậy chúng ta bắt đầu đi.”
Cuộc họp chính thức bắt đầu.
Nhưng khá riêng tư.
Ding ding ding trong nhóm nhỏ.
Giám đốc tài chính: Tôi thực sự không ngờ tới nha.
Phòng Pháp chế: Đúng vậy.
Chu tổng: Hồng nhan họa thủy.
Giám đốc tài chính: Ông chủ trầm tính và say mê quá.
Phòng Pháp chế: Không chỉ là si tình, chuyện đưa cà phê không phải cứ để cho @A Thanh là được à, sao giám đốc còn đích thân đi?
A Thanh: Chỉ có tự mình đi mới thể hiện được thành ý, anh hiểu không?
Phòng Pháp chế: Cậu hiểu nhất.
*
Sau khi chụp ảnh tập thể xong, Hạ Ngôn đi xuống, cô phải đi thay quần áo, Khương Vân lập tức đưa cà phê cho cô, cười nói: “Là anh Văn đưa tới.”
Hạ Ngôn ngạc nhiên, cô cầm lấy, mát lạnh dễ chịu.
Cô nhấp một ngụm.
Sau đó, nói với Khương Vân: “Cậu lấy điện thoại di động, đặt cho mỗi người trong studio một ly.”
Khương Vân: “Được.”
Sau đó, Hạ Ngôn chụp nốt ba bộ ảnh còn lại và hai bộ nữa với nhóm, có rất nhiều cô gái, họ rất xinh đẹp, cùng cười đùa, âm thanh thật sự vui tươi, cửa studio đóng hờ, khiến đám người Hạ Tình ở bên ngoài chờ đợi sắc mặt khó coi vô cùng, nghe thấy tiếng cười càng khiến thời gian dường như dài hơn.
Bộ ảnh cuối đã chụp xong.
Điện thoại di động của Hạ Ngôn vang lên.
Văn Liễm: Khi nào em chụp xong?
Hạ Ngôn: Sớm thôi.
Văn Liễm: Em định dẫn bọn họ đi ăn ở đâu?
Hạ Ngôn: Đã đặt nhà hàng.
Văn Liễm: Được rồi, sau bữa tối anh đón em.
Hạ Ngôn đồng ý, cô cất điện thoại và dẫn mọi người ra ngoài, khi Hạ Tình và những người khác nhìn thấy họ đi ra, tất cả những người đang ngồi đều đứng dậy, Hạ Tình nhìn chằm chằm vào Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn liếc nhìn họ với một vẻ thờ ơ trên khuôn mặt, sau đó rời đi.
Lúc này, bên ngoài bầu trời đã tối, vì chờ đợi quá lâu, nhóm người Hạ Tình đều mệt mỏi, đi vào phòng thu, tới phòng thay đồ, Hạ Tình nhìn thấy chỗ Hạ Ngôn vừa ngồi, có cốc cà phê trong thùng rác ngay cạnh vị trí đó.
Văn Liễm chưa bao giờ là người chu đáo như vậy.
Đến tận đây chỉ để gửi một ly cà phê cho Hạ Ngôn.
*
Hạ Ngôn đặt một nhà hàng buffet, chủ yếu phục vụ sushi và sashimi, một nhóm nữ sinh ăn uống vui vẻ và uống rượu sake. Hạ Ngôn mỉm cười cũng uống cùng họ.
Lúc đó đã là khoảng tám giờ tối.
Văn Liễm gửi tới một tin nhắn: Cửa.
Hạ Ngôn: Ừm.
Lúc mọi người ăn xong, Hạ Ngôn dẫn các cô gái ra ngoài, cô lấy thẻ ra định thanh toán, lại thấy Văn Liễm đứng ở quầy, miệng ngậm điếu thuốc, anh lấy một tấm thẻ đen đưa cho thu ngân. Ngón tay thon dài của người đàn ông đang cầm thẻ, các khớp ngón rõ ràng, khiến anh ta trông càng thu hút.
Ánh sáng phía trên đầu chiếu lên khuôn mặt của anh, đẹp trai và sắc sảo, khuôn mặt như được tạc ra, lông mày có vài phần lười nhác.
Nhân viên thu ngân đỏ mặt quẹt thẻ, sau đó rút hóa đơn đưa cho anh.
Văn Liễm cắn điếu thuốc, cầm lên ký tên.
Sau khi hoàn thành xong thủ tục, anh ngước mắt lên nhìn Hạ Ngôn.
Với nụ cười trên môi, anh đưa tay về phía cô.
Nhóm nữ sinh sững sờ ờ phía sau đẩy Hạ Ngôn lên, cô đành bất đắc dĩ tiến lên một bước, Văn Liễm trực tiếp nắm lấy tay cô, nhìn bọn họ rồi nói: “A Thanh sẽ đưa mọi người trở về an toàn.”
Khương Vân dẫn đầu cười nói: “Cám ơn anh Văn.”
“Tạm biệt–“
Văn Liễm nhướng mày nhìn Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn hỏi: “Anh thanh toán sao?”
Văn Liễm: “Em không thấy à?”
Hạ Ngôn chặc lưỡi đi theo anh ra ngoài, Văn Liễm vòng tay qua eo cô đi về phía ô tô, ngoài cửa có hai chiếc ô tô đậu, cả hai đều có biển số đẹp, đều là xe của anh.
Anh mở cửa sau cho Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn ngồi vào.
Sau đó anh lên xe khởi động.
Hạ Ngôn hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”
Văn Liễm rút điếu thuốc trong miệng ra, hạ cửa sổ, nói: “Anh đã ăn ở công ty rồi.”
Hạ Ngôn ồ một tiếng.
Cô lại hỏi: “Đi đâu vậy?”
“Dẫn em đi leo núi.”
Hạ Ngôn: “Muộn như vậy chúng ta có thể đi leo núi ở đâu? Thất Thất còn đang ở nhà.”
Văn Liễm nhìn cô một cái, cười nói: “Trước mười giờ rưỡi là có thể về.”
Hạ Ngôn lại ồ một tiếng, liếc nhìn điếu thuốc trên đầu ngón tay, Văn Liễm cũng nhìn theo, sau đó dập thuốc, cầm vô lăng lái xe về phía ngoại ô.
A Thanh nhìn xe của ông chủ lái đi, sau đó sắp xếp cho các cô gái lên xe với vẻ mặt vô cảm, chỉ có vành tai là đỏ bừng, nhưng khuôn mặt vẫn bình tĩnh, trông rất lạnh lùng.
*
Ngọn núi mà Văn Liễm nhắc tới ở khá gần, lúc đi học Hạ Ngôn đã từng nghe qua, là một ngọn núi thấp, đỉnh rộng, thỉnh thoảng vẫn có người cắm trại ở đây.
Văn Liễm nắm tay Hạ Ngôn, từng bước một leo lên đỉnh núi.
Nhưng dù ngọn núi này có thấp, thì vẫn có thể nhìn thấy ánh đèn của hàng ngàn căn nhà bên dưới. Văn Liễm ôm Hạ Ngôn từ phía sau nói: “Đây là nơi anh từng đến vẽ phác họa.”
Gió nhẹ thổi.
Hạ Ngôn nhìn ánh đèn neon nhấp nháy, có chút mê mẩn.
Có vẻ như đã lâu rồi cô không thoải mái như vậy.
Văn Liễm hôn lên đỉnh đầu cô, nghịch nghịch ngón tay thon dài của cô, anh thì thầm: “Điện thoại em đâu? Chúng ta chụp ảnh đi.”
Hạ Ngôn: “Dùng của tôi sao?”
Văn Liễm nghe vậy thì nói:
“Em có thể dùng của anh.”
Anh lấy điện thoại ra, trực tiếp mở khóa trước mặt Hạ Ngôn, nhập mật khẩu vào, Hạ Ngôn nhìn từ đầu đến cuối, mật khẩu của anh giống với mật khẩu nhà của anh, chính là ngày cô gặp anh lần đầu tiên. Trước đây cô không thể chạm vào điện thoại của anh, cũng không biết trước đây anh có sử dụng mật khẩu này hay không.
Văn Liễm trầm giọng nói: “Luôn luôn là mật khẩu này.”
Hạ Ngôn không biết vì sao lại có chút tức giận, cô quay người nắm lấy cổ áo anh, Văn Liễm vòng một tay qua eo cô, nhìn cô.
Hạ Ngôn đột nhiên giơ chân đá anh một cái.
Văn Liễm giữ đầu gối cô quỳ xuống, vẻ mặt không thay đổi, nghiêng đầu nói vào tai cô: “Em đá như vậy không được đâu? Không cần dùng nữa à?”
Sau đó Hạ Ngôn giơ chân đá thêm cái nữa.
Văn Liễm ngăn cản lần nữa, vẻ mặt không hề thay đổi.
Không phải thật sự muốn ngăn cản cô.
Nhưng chỗ cô đá thật sự không đúng.
Sau đó Hạ Ngôn bắt đầu cào anh, nhưng Văn Liễm lúc này không trốn nữa, cũng bị cào vào một bên cổ. Văn Liễm quả thật thích cô mất bình tĩnh như thế này, tốt hơn nhiều so với lúc đầu gặp lại chứng kiến vẻ mặt thờ ơ của cô. Anh quay lại, nhìn cô rồi nói: “Em còn cào à? Chúng ta chụp ảnh mà, không cào nữa nhé.”
Hạ Ngôn: “Không chụp.”
Văn Liễm nhướng mày.
Đang định nói tiếp.
Điện thoại di động của Hạ Ngôn vang lên, cô lấy ra thì thấy là Từ Mạn liền nhấc máy, nghe thấy giọng nói lo lắng của Từ Mạn ở đầu bên kia.
“Hạ Ngôn, chủ phố Kim Nguyên đang cãi nhau với công ty phá dỡ.”
Hạ Ngôn sửng sốt: “Thất Thất đâu?”
“Thất Thất ở đây, nhưng chỗ này chật quá.”
“Em sẽ quay lại ngay.” Cô cúp điện thoại. Văn Liễm lập tức ôm eo cô, nhanh chóng xuống núi, ngồi vào xe, Văn Liễm cầm vô lăng, tăng ga, lái một mạch đến phố Kim Nguyên.
Đường Kim Nguyên lúc này đã được chiếu sáng rực rỡ, nhưng các con hẻm bị nhiều xe ô tô chặn lại, ồn ào tiếng người qua lại. Hạ Ngôn vội vàng gọi Thất Thất, Hạ Tri Kỳ…
“Mẹ…” Giọng nói trong trẻo của Hạ Tri Kỳ vang lên, Hạ Ngôn nhìn dưới gốc cây, A Trầm đang ôm Hạ Tri Kỳ, Từ Mạn đứng bên cạnh A Trầm, còn có hai vệ sĩ đứng trước mặt bọn họ. Hạ Ngôn lập tức thở phào nhẹ nhõm, một vệ sĩ chạy tới trước mặt Văn Liễm nói: “Thời gian phá dỡ vừa mới quyết định, nhưng đối phương không biết vì lý do gì muốn phá hủy trước, nên người dân cãi nhau với công ty phá dỡ, nhà bà chủ ở chính giữa, bị kẹp, vị trí hơi bất tiện.”
Văn Liễm nheo mắt lại, nói: “Được.”
A Trầm đưa Hạ Tri Kỳ cho Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn vội vàng ôm lấy cậu bé.
Hạ Tri Kỳ ôm chặt lấy cổ cô gọi, “Mẹ~~”
Văn Liễm giơ tay xoa xoa sau đầu Hạ Tri Kỳ nói: “Đừng sợ.”
Hạ Tri Kỳ chớp mắt nhìn Văn Liễm.
Văn Liễm lau tóc cho Hạ Ngôn, nói: “Đêm nay có lẽ mọi người không thể ở chỗ này, phải tìm chỗ khác ở tạm. Cô Từ và Thất Thất đều đang mặc đồ ngủ, phải vào trong lấy quần áo cùng một số đồ đạc có giá trị, anh sợ tối nay sẽ có người lợi dụng tình huống này mà cướp của”.
Những ngôi nhà trên phố Kim Nguyên đều là kiểu sân trong, tường không cao.
Hạ Ngôn gật đầu.
Cô nói: “Tôi sẽ vào lấy.”
Văn Liễm nhìn cô một cái, nói: “Anh đi cùng em.”
Nói xong, anh đưa tay xoa xoa gáy Hạ Tri Kỳ, nhỏ giọng nói: “Để anh A Trầm ôm con nhé, bố đưa mẹ vào lấy đồ rồi ra ngay.”
Hạ Tri Kỳ nhìn anh, gật đầu, ngoan ngoãn để A Trầm bế lên.
Hạ Ngôn hôn lên mặt cậu bé rồi đi về phía con hẻm, người quá đông, cảnh sát chen vào không được. Văn Liễm vòng tay qua eo Hạ Ngôn, bảo vệ cô trong vòng tay của mình.
Khó khăn nhưng may mắn là họ đã chen được vào ngõ.
Trong đó có mấy người lao về phía Văn Liễm, Văn Liễm giơ tay ấn lên trán đối phương, dùng sức đẩy ra, Hạ Ngôn ôm chặt eo anh mới tiến được vào cổng sân.
Trong sân bị ném rất nhiều đồ đạc, nhưng cô không quan tâm, Hạ Ngôn chạy vào phòng, thu dọn quần áo của ba người, sau đó lấy đi một số giấy tờ quan trọng, trang sức, máy tính xách tay và máy tính bảng. Văn Liễm xắn tay áo lên, giúp cô cầm, nắm tay cô rồi lại đi ra ngoài.
Lần này vẫn còn rất nhiều người nhưng cảnh sát đã vào được đến khu vực trung tâm.
Ngoài ra còn có một con đường mở.
Văn Liễm ôm cô bước ra ngoài.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên cô nhìn thấy người đàn ông ban nãy bị Văn Liễm đẩy ra lấy chai bia muốn đánh vào sau đầu Văn Liễm, Hạ Ngôn lập tức muốn kéo Văn Liễm ra.
Tuy nhiên, Văn Liễm lại quay đầu tránh né như thể có mắt sau lưng, sau đó quay người dùng đôi chân dài đá mạnh vào đối thủ khiến đối phương đập vào tường.
Ầm một tiếng.
Văn Liễm đi tới, dùng đôi chân dài đè lên vai người đàn ông, dẫm mạnh. Người đàn ông đau đến trán đổ mồ hôi, A Trầm lập tức chạy tới, Văn Liễm thả lỏng chân và nói với A Trầm: “Hãy để ý đến anh ta, sau đó đưa anh ta đến đồn cảnh sát để kiểm tra.”
A Trầm đồng ý.
Cậu ta túm tóc người đàn ông và đi gọi cảnh sát.
Văn Liễm xoay người nắm lấy tay Hạ Ngôn.
Sau đó anh cúi người cầm lấy đồ trong tay cô.
Hạ Ngôn nhìn anh chằm chằm.
Văn Liễm vẫn còn vết xước ở một bên mặt và cổ, cổ áo hơi hé mở.
Văn Liễm quay đầu nhìn cô.
Hạ Ngôn dừng lại, nhìn đi chỗ khác.
Văn Liễm nhướng mày: “Vừa rồi em nhìn cái gì vậy?”
Hạ Ngôn lắc đầu: “Không có.”
Văn Liễm: “Ồ?”
Trở lại dưới gốc cây, vệ sĩ tiến lên nhận túi, Hạ Ngôn ôm con trai, Hạ Tri Kỳ ôm mặt Hạ Ngôn, hét lớn: “Mẹ, mẹ, không sợ.”
Hạ Ngôn mỉm cười: “Mẹ không sợ.”
Hạ Tri Kỳ hôn mẹ.
Lông mày cô cong lên.
Văn Liễm nhìn một màn này, bỗng nhiên gọi: “Thất Thất.”
Hạ Tri Kỳ nhìn Văn Liễm.
Văn Liễm: “Tối nay con và mẹ đến chỗ của bố được không?”
Hạ Tri Kỳ: “Chú nói cái gì?”
Văn Liễm: “…”