Nói xong lời này, Văn Liễm bước ra ngoài. Sắc mặt Văn Vũ Phàm hơi thay đổi, Hạ Ngôn nhìn bóng lưng Văn Liễm rời đi, Lý Tòng hướng về phía Hạ Ngôn mà gật đầu.
Không biết từ khi nào.
Thái độ của Lý Tòng đã thay đổi rất nhiều.
Hạ Ngôn thậm chí còn không nhớ được giọng điệu trong lời nói của anh ta trước kia, cô đứng lặng im mất mấy giây. Văn Vũ Phàm nhìn cô nói: “Hạ Ngôn, anh ấy bây giờ…”
“Có phải anh ấy muốn quay lại với em không?”
Thực ra, Hạ Ngôn chưa bao giờ nói với anh về mối quan hệ của cô với bố ruột của đứa trẻ, anh chỉ biết rằng cô không có nhà ở Kinh thị nên mới đến Giang trấn sống cùng Từ Mạn.
Anh cũng từng hỏi Hạ Ngôn.
Là bố của Hạ Tri Kỳ có biết chuyện về sự tồn tại của đứa bé này không, cô và bố ruột của Hạ Tri Kỳ có quan hệ tốt không?
Hạ Ngôn lúc đó chỉ đáp lại một câu.
“Anh ấy không yêu em, anh ấy có người anh ấy yêu.”
Văn Vũ Phàm liền hiểu ra mọi chuyện, nhưng bây giờ lại không giống như vậy?
Hạ Ngôn nhìn Văn Vũ Phàm, cô gật đầu: “Đúng vậy, nhưng em…”
Khi nhớ lại hành trình về Kinh thị, cô thực sự cảm thấy mình không đáng để Văn Liễm nhắc đến, dù sao trong mối quan hệ này ngay từ ban đầu chính cô là người chủ động và nỗ lực. Cô từng nghĩ, khi gặp lại Văn Liễm, lẽ ra anh và Hạ Tình đã kết hôn từ lâu rồi, cho dù chưa kết hôn thì cũng nên ở bên nhau.
Trong hai năm rưỡi đó, cô đã chuẩn bị hết tinh thần.
Cô từ từ kéo vị trí của Văn Liễm xuống phía sau mọi người, khiến anh biến mất. Trong tương lai của cô, chỉ có khiêu vũ, chỉ có Hạ Tri Kỳ, chỉ có cô giáo Từ.
Nhưng cô không ngờ sẽ có những vướng mắc mới.
Người đàn ông này đã kích thích cô bằng những lời mùi mẫn và nói yêu cô. Đó là người đàn ông cô từng yêu vô cùng, giống như một cuộc rượt đuổi đến cuối, vẫn luôn không nhìn thấy ánh sáng.
Khi đã quen với bóng tối và ở trong bóng tối đủ lâu, đột nhiên có người tặng đèn cho cô và nói rằng cô có thể có được ánh sáng.
Ánh sáng muộn màng làm cô nhức nhối.
Nó khiến cô cáu kỉnh và choáng ngợp.
Tại sao.
Anh có thể thích thì đến rồi thích thì đi.
Mà cô lại cứ bị cảm xúc của mình chi phối, có khi cô biết ánh sáng kia đã mất đi hương vị, nhưng vẫn muốn vươn tay ra, vẫn hận việc nó đã đến quá muộn.
Nghĩ tới đây, hốc mắt Hạ Ngôn đỏ lên.
Văn Vũ Phàm thấy thế liền nhanh chóng đưa qua hộp khăn giấy.
Hạ Ngôn nhận lấy.
Cô lau nước mắt và nói: “Cứ thuận theo tự nhiên thôi.”
Văn Vũ Phàm thực sự cho rằng, nếu Hạ Ngôn không yêu người đàn ông kia, căn bản cô sẽ không sinh ra đứa trẻ, một người phụ nữ chưa chồng lấy bao nhiêu dũng khí mới có thể sinh ra một đứa con chứ?
Văn Vũ Phàm muốn đứng dậy.
Hạ Ngôn vội vàng vứt khăn giấy đi, bước tới đỡ anh, nói: “Đừng đứng dậy, anh nằm xuống đi.”
Văn Vũ Phàm ngước mắt lên nhìn cô.
“Bố anh có nói gì với em không?”
Hạ Ngôn sửng sốt một lát, sau đó lắc đầu cười: “Không có.”
Văn Vũ Phàm không tin.
Anh nhìn cô chăm chú.
Hạ Ngôn do dự một chút, nói: “Đại khái là, trong nhà không có tiền. Nhưng mọi người không cần lo lắng, anh đã thế chấp nhà trọ cho em rồi mà.”
“Em chưa có nhà, lát nữa em sẽ dọn dẹp quán trọ và sẽ có nhà mới.”
Cô không nói với Văn Vũ Phàm rằng cha mẹ Văn nói rằng Văn Vũ Phàm thích cô và muốn họ kết hôn. Cô vẫn luôn coi Văn Vũ Phàm như một người anh trai.
Anh ấy cũng biết điều đó.
Về phần cô có thích hay không, Văn Vũ Phàm cũng chưa từng hỏi cô thì sao cô phải bận tâm. Văn Vũ Phàm nghe xong liền hỏi: “Chỉ có vậy sao?”
Hạ Ngôn gật đầu.
Văn Vũ Phàm: “Được.”
Ngồi một lúc, bố mẹ Văn mang cháo tự nấu đến, bố Văn nhìn Hạ Ngôn nói: “Cùng ăn với nhà chú nhé?”
Hạ Ngôn đứng lên, cười nói: “Không cần đâu ạ, cháu phải về cùng Thất Thất ăn cơm.”
Bố Văn ừ một tiếng.
Mẹ Văn không nói gì, bưng cháo cho con trai.
Hạ Ngôn xách túi, chào Văn Vũ Phàm rồi rời khỏi phòng bệnh, cô đi xuống tầng dưới thanh toán viện phí, phí nằm viện, phí khám bệnh các loại bằng thẻ cô đã tiết kiệm từ lâu.
Thanh toán xong.
Hạ Ngôn đi ra ngoài, đợi xe trở lại phố Kim Nguyên.
Chiếc xe mua trước đó đã đến, lúc này Từ Mạn đang lái xe, Hạ Ngôn bước vào, Hạ Tri Kỳ nhào lên, ôm lấy chân cô, Hạ Ngôn đưa cậu bé đến nhà hàng.
Từ Mạn mỉm cười đi ra, nói: “Tối nay ăn mì nhé.”
Hạ Ngôn: “Được.”
*
Trong bệnh viện.
Sau bữa tối, bố Văn ngập ngừng hỏi Văn Vũ Phàm: “Người họ Văn đó là bố ruột của Hạ Tri Kỳ phải không?” Khi mang cháo vào bệnh viện, ông nhìn thấy có một người đàn ông đang khom lưng vào trong xe, ánh mắt rất sắc bén,
khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Văn Vũ Phàm hơi dừng một chút: “Đúng vậy.”
Bố Văn: “Con đã cứu con của cậu ta, cậu ta giúp con vào bệnh viện này, cũng là lẽ đương nhiên.”
Văn Vũ Phàm: “Bố, đừng nói như vậy.”
Bố Văn ho khan gật đầu: “Được rồi, được rồi.”
Ông nói: “Con nên nghỉ ngơi và chăm sóc tốt cho bản thân. Nếu bị sốt, sẽ cảm thấy rất khó chịu. Ngày mai còn phải hóa trị nữa”.
Văn Vũ Phàm: “Được.”
Bố Văn cùng mẹ Văn thu dọn hộp cơm rồi đi ra ngoài, hai người phải về nhà tắm rửa rồi mới quay lại bệnh viện, ở đây có y tá, bọn họ cũng cảm thấy thoải mái hơn ở Chu thị – nơi một y tá phải chăm sóc nhiều người và không có đủ nhân lực. Ở đây, chỉ cần rung chuông sẽ có người đến.
Y tá đi vào đo nhiệt độ cho Văn Vũ Phàm, dặn dò một chút rồi đi ra ngoài. Văn Vũ Phàm tựa vào đầu giường, do dự một lát, nhớ tới tấm danh thiếp Văn Liễm đưa cho anh ở bệnh viện Chu thị. Anh lấy nó ra, nhìn dãy số rồi gửi tin nhắn.
Khoảng hai mươi lăm phút.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, một người đàn ông cao lớn nghiêm nghị bước vào, đôi mắt nheo lại nhìn Văn Vũ Phàm. Văn Vũ Phàm ngồi thẳng dậy: “Chào buổi tối, anh Văn.”
Văn Liễm gác đôi chân dài lên ghế, ngồi xuống, nghiêng đầu ho vài tiếng, liếc nhìn tin nhắn trên điện thoại.
186…985: Anh Văn, anh có muốn biết cuộc sống của Hạ Ngôn trong hai năm rưỡi đó không?
Vì lời này.
Anh mới đến.
Văn Liễm: “Nói đi.”
Quai hàm anh nghiến chặt.
Văn Vũ Phàm chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông này ở Chu thị, dù không nói gì nhưng chỉ ngồi đó trông vẫn rất cường thế. Anh còn được trời phú cho diện mạo ưu tú.
Văn Vũ Phàm nói: “Hạ Ngôn rất xinh đẹp, khi cô ấy đến Giang Trấn, có rất nhiều người nhìn để ý đến, cũng có rất nhiều người theo đuổi. Tuy nhiên, rất nhanh đã biết cô ấy có thai, một người phụ nữ chưa chồng đột nhiên sinh con, không phải là chuyện gì tốt đẹp.”
Vẻ mặt Văn Liễm vẫn bình tĩnh, không trả lời.
Văn Vũ Phàm tiếp tục: “Lúc đó cô ấy giữ lại đứa trẻ là điều rất không sáng suốt. Thái độ của mọi người đối với cô ấy đã thay đổi. Giang trấn nơi đó vẫn khá truyền thống. Mọi người đều nghi ngờ rằng cô ấy có dây dưa với những người đàn ông ở đó. Mối quan hệ kiểu đó khiến những người phụ nữ xung quanh tức giận, một số người thậm chí còn đánh cô để làm hại đứa trẻ.”
Văn Liễm nghiến chặt hàm.
Ánh mắt lạnh lùng.
Văn Vũ Phàm nói: “Mặc dù mọi chuyện sau đó đã dịu xuống khá hơn, nhưng không bao lâu sau Hạ Ngôn lại bị dọa sảy thai. Lần đó tôi đã chở cô ấy đến bệnh viện, cô ấy đang nằm ở ghế sau xe với đôi mắt sưng húp, sắc mặt tái nhợt, tôi chỉ sợ cô ấy cũng sẽ nghĩ quẩn”.
Lòng Văn Liễm giống như bị một nhát dao cắt mạnh.
Văn Vũ Phàm nói tiếp: “May mắn, lúc đó bác sĩ trưởng đã ở đó và trực tiếp thực hiện việc giữ thai cho cô ấy, cuối cùng đã cứu được Thất Thất. Vốn dĩ chúng tôi nghĩ mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ, nhưng khi Thất Thất chào đời, vài giờ sau, Hạ Ngôn đã chảy máu rất nhiều.”
“Bác sĩ cũng đưa ra thông báo nguy kịch. Bởi vì đã hồi sức cấp cứu nhưng không cầm được máu, bác sĩ cũng không tìm được điểm xuất huyết. Vốn dĩ ông ấy định cắt bỏ tử cung của Hạ Ngôn…”
Văn Liễm bỗng nhiên ho khan, nghiêng đầu ho không ngừng, trên cánh tay nổi lên gân xanh.
Văn Vũ Phàm ngừng nói và nhìn Văn Liễm: “Anh Văn, anh không thể từ bỏ cô ấy được sao? Anh đã mang đến cho cô ấy quá nhiều đau khổ rồi.”
Ho đến nỗi cổ họng tanh nồng.
Văn Liễm một tay nắm lấy tay vịn, không ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu, khàn giọng nói: “Không thể.”
“Có chết cũng không thể.”