Nhìn gần mới thấy sắc mặt Hà Nghiên tái nhợt, cánh môi đỏ tươi khô khốc, không sáng bóng trau chuốt như trước kia. Đôi mắt tuy được trang điểm đậm, nhưng khi ngước lên vẫn dễ dàng nhận ngay ra dấu vết sưng đỏ, khẳng định một màn khóc lóc đã qua. Trong lòng Phó Thận Hành không vui, hắn nhích ra sau ghế, vươn tay ôm Hà Nghiên vào lòng, thản nhiên chơi bài, môi dán sát tai cô, thì thầm hỏi: “Sao vậy?”
Hà Nghiên chưa trả lời, trên bàn đã có người bật cười. Tiểu Ngũ khoa trương giơ tay che mắt, kêu toáng: “Anh à, em còn nhỏ, hai người đừng đầu độc em nữa.”
Gã vừa dứt lời, tên đàn ông cao gầy đeo kính ngồi đối diện liền ném thẻ bài về phía Tiểu Ngũ, đấu võ mồm: “Thằng nhóc cậu đầu óc đen tối, ai có thể đầu độc nổi hả?”. Nói xong, hắn quay sang nhìn Phó Thận Hành, giọng điệu nghiêm túc: “Anh Hành, em đủ mười tám tuổi rồi, em không sợ bị đầu độc, anh cứ tự nhiên.”
Phó Thận Hành mỉm cười, không quan tâm đến mấy lời chế giễu của bọn họ, chỉ hất cằm, ý bảo Hà Nghiên rút thẻ bài thay hắn.
Cô không từ chối, một tay ôm lấy cổ hắn, vươn người một tay bắt bài khiến chiếc váy bó sát thân tôn thêm đường cong hoàn mỹ. Ánh mắt của đám đàn ông vô thức trôi lơ lửng.
Phó Thận Hành hơi khó chịu, kiên quyết kéo cô lại, bàn tay siết chặt vòng eo nhỏ bé, nhấn cô ngồi lên đùi. Hà Nghiên ngạc nhiên, cúi xuống nhìn hắn. Nhưng hắn chỉ hơi mím môi, cũng không nhìn lại, tiện tay đánh lá bài cô vừa rút ra.
“Ơ!”. Hà Nghiên vội vàng can ngăn nhưng Tiểu Ngũ đã xòe bài, sung sướng hét: “Ù rồi!”
Có người vui có kẻ buồn, gã đàn ông ngồi đối diện Phó Thận Hành cũng ngửa bài, ngẩng đầu nhìn hắn, nửa đùa nửa thật oán giận: “Anh Hành, không nên thế. Thừa tiền cũng không thể tùy hứng vậy được.”
Ngồi bên cạnh gã đàn ông đó là một mẫu trẻ, từng gặp Hà Nghiên ở biệt thự gần núi và bắt gặp cô bị ông chủ Trương đưa lên lầu. Nghĩ thân phận Hà Nghiên tầm thường, cô ta cố tỏ ra khôi hài, làm bộ đánh gã đàn ông kia một cái, cười duyên: “Ai dà, còn có mặt mũi nói anh Hành. Chẳng phải lúc nãy anh gần như dán mắt vào ngực cô Hà đó sao? Cũng chỉ có anh Hành mới có thể ngồi yên không động tâm, đổi lại là các người, sợ là sẽ xử cô Hà ngay tại chỗ ấy chứ.”
Cô ta vừa dứt lời, xung quanh bỗng im bặt.
Hà Nghiên thoáng ngây người, xong lập tức lấy lại vẻ tự nhiên. Thậm chí, cô còn mỉm cười với mẫu trẻ, trong lòng có phần cảm ơn cô ta. Cô đang có ý định thăm dò thái độ của Phó Thận Hành đối với mình trước mặt mọi người, không ngờ đã có cô gái kia ra tay giúp đỡ.
Nhờ ơn Trời, sắc mặt Phó Thận Hành liền u ám như cô mong muốn, ngón tay thong dong lật bài, tiếng lá bài đập xuống mặt bàn làm bằng ngà voi khẽ kêu chan chát, khiến mọi người thoáng run rẩy.
Hắn ngước mắt nhìn mẫu trẻ, lạnh lùng hỏi: “Cô vừa gọi tôi là gì?”
Mẫu trẻ không ngốc, thấy bầu không khí bất thường xung quanh, sớm hiểu mình đã gây chuyện, sợ hãi không dám lên tiếng. Giờ nghe Phó Thận Hành hỏi vậy, cô ta không dám không trả lời, đành lập cập đáp: “Anh Hành.”
Phó Thận Hành khẽ nhếch môi, chưa vội lên tiếng, gã đàn ông dẫn theo mẫu trẻ đã giơ tay táng cho cô ta một cái ngã sấp xuống đất, mắng: “Anh Hành là người mà loại gái như mày có thể gọi được sao?”
Mẫu trẻ hoảng hốt, sợ hãi không dám khóc, không dám cãi.
Phó Thận Hành không nói gì, hắn chỉ nhíu mày mất kiên nhẫn. Gã đàn ông đeo kính hết nhìn hắn rồi nhìn Hà Nghiên, lúc này mới ra mặt giải hòa, khuyên gã đàn ông kia: “Thôi đi, A Bang, tức cô ta làm gì, không thích thì bảo cô ta cuốn xéo.”
“Cút!” A Bang tiện mồm mắng theo.
Mẫu trẻ lau nước mắt đi ra, Tiểu Ngũ và gã đàn ông đeo kính kẻ xướng người họa lảm nhảm thêm mấy câu mới khiến bầu không khí sôi động trở lại. Sắc mặt Phó Thận Hành hơi dãn ra, một tay giữ Hà Nghiên đặt trên đùi, lơ đãng đánh bài. Cô ngồi trên cao, bộ ngực vừa vặn ngay trước tầm
mắt hắn, chỉ cần hắn hơi cúi đầu là có thể cắn một phát.
Hà Nghiên gần như không nhận ra, mặc dù không còn vươn người rút bài nhưng thi thoảng vẫn đánh bài thay Phó Thận Hành nên bộ ngực lúc ẩn lúc hiện, mấy lần suýt chút nữa dán sát mặt hắn. Không hiểu sao, Phó Thận Hành bỗng cảm thấy mất kiên nhẫn, mặt mày cũng dần trở nên thâm trầm. Một lát sau, hắn bỗng kéo cô thấp xuống, ghé tai hỏi nhỏ: “Có phải tôi chơi cô luôn ở đây mới khiến cô thỏa mãn không hả?”
Hà Nghiên lộ vẻ ngạc nhiên, nhẹ nhàng nhướng mày, sau đó bắt chước dáng dấp của hắn, ghé miệng sát tai hắn, thấp giọng đáp lại: “Đồ dâm tà.” Nói xong, cô khoát tay khỏi hắn, đứng dậy ngồi xuống chiếc sô pha bên cạnh, tùy tiện nhặt cuốn tạp chí lên xem.
Phó Thận Hành quan sát Hà Nghiên, thấy cô không nhìn lại, hắn đành thu hồi ánh mắt, rầu rĩ đánh bài.
Tiểu Ngũ thấy vậy cười trộm, đánh xong hai vòng liền giở trò bỏ chạy: “Không xong rồi, không xong rồi, tôi thực sự phải đi đây, tôi có hẹn với một cô em, theo đuổi mất nửa năm mới có cơ hội, để lỡ là phải nhảy sông mất.”
Mọi người đâu chịu tin, nhất là tên A Bang kia, sống chết không chịu thả gã đi: “Không được! Vừa thắng đã nghĩ đến chạy, thiên hạ không còn đạo lý gì nữa. Vả lại, trọng sắc khinh bạn là điều tối kỵ trong giang hồ.”
Tiểu Ngũ làm mặt khó xử, nhìn Phó Thận Hành, đau khổ hỏi: “Anh Hành, anh nói xem, không lẽ anh thật sự nhẫn tâm nhìn anh em mình mất vợ?”
Phó Thận Hành cười cười, thản nhiên đáp: “Biến đi!”
Tiểu Ngũ vội ôm tay hắn, khen: “Anh Hành, anh thật sáng suốt.”
Nói xong, gã cười hì hì phóng ngay ra ngoài. Lúc đi qua Hà Nghiên, gã cố ý chào cô. Bấy giờ, Hà Nghiên mới ngẩng đầu, đột nhiên hỏi: “Anh Tiểu Ngũ, tên Đầu Trọc từng đi cùng anh đâu rồi?”
Tiểu Ngũ sửng sốt, liếc nhìn Phó Thận Hành trước, sau mới cười gượng với Hà Nghiên, giọng ngập ngừng: “Ai biết thằng nhóc đó chạy đi đâu. Sao? Cô Hà tìm hắn có việc à?”
Hà Nghiên lắc đầu, thong dong đáp: “Không có gì quan trọng, chỉ là muốn bảo anh ta trả tôi chiếc chìa khóa nhà. Anh cũng biết, hiện tại tôi đang ở một mình, chìa khóa nhà lại ở trong tay một người đàn ông trưởng thành nên trong lòng cảm thấy không yên tâm.”
Rõ như ban ngày, đám người xông vào nhà cô hôm ấy đã dùng chìa khóa để mở cửa. Hà Nghiên đoán mười mươi chiếc chìa khóa ấy là do Phó Thận Hành đưa cho, chỉ không biết là hắn lấy từ lúc nào mà thôi. Quả nhiên, Tiểu Ngũ cười nói: “Cô Hà yên tâm, Đầu Trọc không còn cầm chiếc chìa khóa ấy nữa. Có cho một trăm lá gan hắn cũng không dám xông vào phòng của cô đâu.”
“Sao?” Hà Nghiên khẽ nhướng mày, cười như không nhìn Phó Thận Hành rồi quay sang nói với Tiểu Ngũ: “Vậy phiền anh nói với anh ta một tiếng, khi nào rảnh tới tìm tôi một chuyến. Một là, trả lại chìa khóa cho tôi. Hai là, tôi còn phải lấy ít đồ chỗ anh ta.”
Câu nói này của cô rất mạo hiểm, vừa tỏ ý giấu diếm bí mật, vừa cố tình nhấn mạnh bốn chữ ‘phải lấy ít đồ’. Người nghe chỉ biết lý giải câu nói đó thành sự cưng chiều và kiêu ngạo. Đồng thời cho rằng cô muốn trả thù kẻ đã lấy đi đốt ngón tay thay cho Lương Viễn Trạch. Quả nhiên, Phó Thận Hành bị cô khích tướng, hắn cười lạnh, đột nhiên cất tiếng: “Tiểu Ngũ, bảo Đầu Trọc ngày mai tới tìm cô Hà.”