Không cách nào nhịn được tưởng niệm, không có cách nào đem cậu vùi vào đáy lòng tôi, vào nơi sâu thẳm nhất. –
Kim Thái Hanh chậm chạp không mở miệng, chỉ vẫn luôn ôm tôi, một câu nói cũng không nói.
“Tôi không quan tâm, cậu muốn hỏi gì cứ hỏi đi.” Tôi sẽ không tái vì sự uy hiếp của Trịnh Hào Tích mà cảm thấy bi thương.
“Sau này hãy nói đi, ngày hôm nay cậu đã mệt rồi, tôi cũng không muốn nghe bây giờ…”
Buổi tối hôm nay yên lặng ngoài dự liệu.
Mỗi khi trời sáng, tôi chỉ cảm thấy vô hạn tuyệt vọng, chỉ một khắc, tôi sợ tôi sẽ mất đi tất cả.
Tôi phát sốt.
Dùng cái cặp nhiệt độ xem thử, ba mươi tám độ, tôi chỉ có thể nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Đầu cứ lâng lâng, so với lúc thường càng thêm yếu đuối, trên người rõ ràng đắp chăn rất dày, nhưng tôi vẫn còn vì lạnh mà run rẩy.
Kim Thái Hanh hiện tại vẫn chưa có tỉnh lại, tôi có thể đi lấy chút thuốc hạ sốt uống.
Nếu như may mắn, lập tức có thể hạ sốt. Tôi từ trên giường ngồi dậy.
Đại não vừa hôn mê vừa đau, không biết có phải do bệnh ung thư hay không.
Tôi đứng lên, chỉ cảm thấy toàn bộ đều choáng váng, đi về phía trước đi hai bước, chân bủn rủn vô lực.
Chỉ là đi mấy bước sau, chân của tôi như là không còn tri giác, tôi ngã trên mặt đất, mất đi tri giác.
Tôi rất ít khi gặp giấc mộng, khoảng thời gian sinh bệnh này càng không có, nhưng lần này tôi nằm mơ.
Tôi mơ thấy Kim Thái Hanh tê tâm liệt phế khóc kêu còn có Trịnh Hào Tích dường như đang cười.
Tỉnh lại lần nữa, tôi chỉ nhìn thấy Kim Thái Hanh ngồi ở bên cạnh tôi, nằm lỳ ở trên giường.
Đây là một ác mộng, phía sau lưng tôi đã ướt đẫm, hồi tưởng lại giấc mộng kia tôi vẫn còn sợ hãi.
Bỗng một loại dự cảm xấu, hoảng hốt cực kì, không biết tại sao.
Tôi theo bản năng nắm lấy cánh tay người bên cạnh, cầm lấy thật chặt.
“Trí… Trí Mân? Tỉnh rồi, thật tốt, vừa nãy cậu té xỉu làm tôi sợ muốn chết.” Kim Thái Hanh hơi xoay người, từ đầu giường đem tới một ly nước, đưa cho tôi.
“Cậu bị sốt, vừa nãy tôi đã gọi bác sĩ tới hạ sốt cho cậu, hiện tại chỉ hơi nóng một chút.”
“Thái Hanh…” Tôi khẩn trương cầm lấy tay cậu ấy, tôi cảm thấy như bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi cảm giác.
“Tôi rất sợ.” Cầm lấy tay cậu ấy càng chặt.
“Sao vậy? Không phải là do phát sốt chứ.” Kim Thái Hanh đưa tay sờ trán của tôi.
Tôi lắc đầu, không nói gì nữa.
Cậu ấy vẫn luôn ở bên cạnh tôi, Kim Thái Hanh rõ ràng vẫn luôn chăm sóc tôi, nhưng tôi luôn cảm thấy tôi sẽ mất đi cậu ấy.
Tôi sợ ngày hôm nay tôi sẽ chết, giấc mộng kia đến tột cùng là có ý gì, tôi càng thêm sợ sệt.
Suy nghĩ hồi lâu, tôi bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, sau đó cười cười, “Tôi nhất định là điên rồi.”
Một giấc mơ mà thôi, tại sao lại để bụng một giấc mơ như thế?
“Trí… Làm sao vậy?” Kim Thái Hanh quơ quơ tay, hơi nghi hoặc một chút mà nhìn tôi.
Tôi lắc đầu một cái, không nói gì.
“Mệt mỏi sao?” Cậu ấy hỏi, “Nghỉ ngơi thật tốt một chút đi, tôi đi ra ngoài trước.” Kim Thái Hanh ôn nhu giúp tôi đắp chăn lên, đứng dậy rời đi.
Nhắm mắt lại, tâm trí chỉ còn dư lại Kim Thái Hanh, tôi quá nhớ cậu ấy. Dù cho cậu ấy chỉ vừa mới rời đi, hoặc là còn chưa có rời đi, tôi cũng sẽ nghĩ về cậu.
Tôi không biết có phải tôi điên rồi hay không, thế nhưng hiện tại tôi nghĩ tôi điên thật rồi.
Nhìn trần nhà, tôi chỉ cảm thấy rất buồn ngủ, nhưng lại không muốn ngủ.
Một khi đang ngủ, không biết còn có thể tỉnh lại hay không a, thế nhưng cuối cùng vẫn là nhắm hai mắt lại.
Lại là giấc mộng này… Trịnh Hào Tích, Kim Thái Hanh, trong giấc mộng chỉ có hai người.
Tôi cái gì cũng không nhìn thấy, thậm chí một câu cũng không nói ra được, nhưng tôi có thể nghe thấy.
Kim Thái Hanh đang khóc, trong miệng gào lên tên tôi, Trịnh Hào Tích cười, điên cuồng cười.
Tôi thật sợ hãi, trong bóng tối vô biên muốn nắm lấy thứ gì đó nhưng lại không thể.
Tôi không nhìn thấy tia sáng, không nhìn thấy hi vọng, tôi chỉ còn tuyệt vọng, tiếng cười kia cứ quanh quẩn bên tai ta, giống như là muốn đem tôi nuốt sống.
Tiếng cười đáng sợ đó, chỉ thuộc về Trịnh Hào Tích, hiền hoà tiếng cười kia, tôi chính tại từng điểm từng điểm biến mất.
“Trí Mân, Trí Mân…” Bên tai truyền đến tiếng
Kim Thái Hanh, chân thật la lên, không giống như là ảo giác.
Tôi theo bản năng nắm lấy, tựa hồ là bắt được cái gì, sau đó, càng ngày càng gấp.
“Trí Mân, tỉnh lại đi, Trí Mân…”
Tỉnh lại đi? Đúng vậy, tôi là đang nằm mơ a, tôi lại gặp ác mộng…
Hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy trong giấc mơ là Trịnh Hào Tích đang chảy máu mà cười dữ tợn.
“A!” Tôi chợt tỉnh, gắt gao nắm lấy cánh tay Kim Thái Hanh.
Một chút nữa là đã khóc.
“Cậu gặp ác mộng.”
“Tôi biết.” Tôi hít thở sâu mấy lần, nỗ lực giảm bớt cảm giác bất an.
“Không sao rồi, cậu có thể cảm thấy an toàn không đủ, gặp ác mộng là chuyện rất bình thường.” Kim Thái Hanh ôm lấy tôi, nhẹ giọng an ủi.
“Xin lỗi.” Cậu ấy nói bên tai tôi.
“Trước đây đối xử với cậu tệ như vậy, cậu khẳng định vẫn là sòn sợ sệt đi, xin lỗi, đều tại tôi.” Tôi dùng sức lắc đầu, tôi căn bản cũng không trách cậu ấy.
Kim Thái Hanh lúc trước làm như vậy chỉ là do hận tôi, tôi không sao, tôi không sợ cậu ấy làm thương tổn tôi.
Thế nhưng tôi sợ Trịnh Hào Tích, hắn làm tôi sợ sệt.
Từ ban đầu giả mù sa mưa, đến lúc sau uy hiếp tôi, cho tới bây giờ liền biến thành công khai cướp đoạt.
Tôi không trách Kim Thái Hanh, tôi cũng không hận cậu ấy, thậm chí căn bản cũng không có ý nghĩ này.
“Tôi sợ tôi gặp ác mộng, sẽ không tỉnh lại nữa.” Tôi nhẹ nhàng thở hổn hển.
Tim đập thình thịch, thân thể còn run rẩy, nhưng ít ra có thể chứng minh là tôi còn sống.
“Không cần phải sợ, đây chỉ là một cơn ác mộng, sớm muộn cũng sẽ tỉnh lại.” Kim Thái Hanh cà cà cổ của tôi, “Thân thể của cậu đã hết sốt rồi, nếu không có gì ngủ một chút đi.”
“Tôi muốn đi ra ngoài.” Tôi muốn nhờ đó để bớt cảm giac bất an.
“Để tôi đi cùng cậu.”
“Không có gì đâu, tôi sẽ tự đi, tôi muốn đi bộ chút.”
Kim Thái Hanh liền sờ trán của tôi, nói tiếp: “Cậu chỉ mới hạ sốt, đừng ra ngoài quá lâu, nhanh trở về.”
Tôi gật đầu, sửa lại quần áo một chút, đi ra cửa.
Đầu vẫn có chút đau, thế nhưng so với vừa nãy tốt hơn rất nhiều.
Mới vừa xuống lầu dưới, tôi đi tới phía trước một bước, cảm thụ một chút ánh nắng mặt trời.
Một miếng khăn ướt đột nhiên bịt lấy miệng tôi, cái tay kia thật chặt, một cái tay khác đem tôi ôm vào trong lòng ngực người nọ.
Tôi thất kinh, muốn la lên, nhưng mùi gay mũi làm tôi cảm thấy buồn ngủ.
Tôi chỉ cảm thấy trước mắt thật mơ hồ, chân tựa hồ không có khí lực, ngã xuống.
Ngay tại giây cuối cùng trước khi hôn mê, tôi chỉ nghe thấy một thanh âm quen thuộc, thanh âm cả đời tôi cũng không thể quên.
“Phác Trí Mân…”
Trịnh… Trịnh Hào Tích… Thế nào lại là hắn ta…
“Tôi rất nhớ em…”
Nhiệt hồ khí đánh vào lỗ tai của tôi, hai mắt lập tức đen.
Ai đó hãy nói cho tôi biết, đây là giấc mộng đi…