– Ta chỉ là muốn cười, như là quên mất cậu, chỉ có như vậy mới có thể cười mà sống tiếp. –
Phác Trí Mân hôn mê ba ngày mới tỉnh lại, sắc mặt trắng bệch, vì chỉ truyền dịch để duy trì mạng sống mà gầy trơ xương.
Khi cậu ấy tỉnh dậy là lúc ta vừa mua bữa sáng về, ta nhìn thấy cậu ấy đang cố gắng ngồi dậy.
“Trí… Trí Mân? Cậu đã tỉnh!” Âm thanh của ta vì kích động mà khẽ run.
Phác Trí Mân cũng vì để ý tới câu nói của ta, mất công tốn sức nhớ lại.
Ta đi tới từ từ đỡ cậu ấy dậy, thân thể của cậu ấy lạnh lẽo như trước, thật lạnh.
“Tôi làm sao… Cảm giác một chút khí lực cũng không có?” Phác Trí Mân vất vả cực kỳ bị ta dìu ở trên giường.
Ta không trả lời cậu ấy, ta chỉ là đang suy nghĩ nên làm sao trả lời, lẽ nào muốn nói cho cậu ấy biết cả quãng đời còn lại cậu ấy chỉ có thể ngồi trên xe lăn?
“Không, không sao rồi, cậu chỉ là ngủ quá lâu, không có khí lực mà thôi, thật đấy.” Ta không muốn lại nhìn tới biểu tình kia, nếu như một lời nói dối có thể khiến cho cậu ấy không tái tuyệt vọng, ta tình nguyện sẽ luôn lừa dối.
“Cậu đang gạt tôi.” Phác Trí Mân bỗng nhiên nói như vậy, “Nói cho tôi biết tôi đến cùng bị sao vậy, Thái Hanh, cậu đang gạt tôi.”
Ta không nói gì, nhìn cậu ấy, ta bỗng nhiên cảm giác mình thật đáng thương.
“Nói cho tôi biết, tôi đến tột cùng bị sao vậy? Dù cho chuyện đau khổ cũng nói ra, tôi chỉ là không muốn bị che giấu.”
Tôi sợ sau khi tôi cho cậu biết cậu sẽ bi thương, cho nên tôi mới không nói.
“Trí Mân, nếu như tôi nói, cậu sau này không thể đứng dậy nữa, ngươi thì như thế nào?”
Nghe câu trả lời này của ta, ta cho là cậu ấy sẽ thống khổ, sẽ bi thương, thậm chí sẽ hận ta, thế nhưng ta không có nhìn thấy những thứ này.
Ta chỉ là nhìn thấy cậu ấy cười nhạt một tiếng: “Cũng không có gì không tốt, tốt vô cùng, như vậy cậu sẽ không có cách nào đuổi tôi đi.”
Phác Trí Mân cười cười rất bi thương, dù cho cậu ấy cực lực lôi kéo đôi môi.
Cậu ấy hướng ta cười cười, nói, “Thái Hanh, tôi sẽ không bao giờ khóc nữa, bây giờ tôi chỉ muốn sống, để chăm sóc cậu tiếp.”
Cậu ấy vẫn luôn cười nói, cậu ấy không khóc.
Nhưng ta vẫn có thể nhìn thấy, cậu ấy không phải thật sự sẽ không khóc.
Trí Mân, em cũng đang gạt anh, anh rõ ràng nhìn thấy, trái tim của em đang tan nát.
Một tuần lễ sau, bệnh tình Phác Trí Mân bệnh tình nhanh chóng chuyển biến xấu.
Tại một ngày kia ta nhìn thấy em ấy hôn mê trên đất, máu từ trong miệng lan tràn trên đất, như là một biển máu.
Sau khi cứu chữa cho Phác Trí Mân, em ấy so với ban đầu gầy hơn, trên người tựa hồ không hề có một chút thịt.
Ta không thể làm gì, một ngày rồi lại một ngày, ta chỉ có thể cảm nhận được Phác Trí Mân đang từ từ tiêu tán ký ức và cả sinh mệnh.
Khi em ấy tỉnh lại, điều đầu tiên em ấy hỏi ta là: Tôi là ai?
Ta như thật nói cho em ấy biết, nhưng trong lòng từng chút từng chút thêm bất an.
Trí nhớ Phác Trí Mân trở nên càng ngày càng kém, thỉnh thoảng lại hỏi ta lặp lại một vấn đề.
Có lúc thậm chí ngay cả chính mình là ai cũng quên mất, ta biết thời gian của em ấy không nhiều lắm.
Ta chọn dẫn em ấy xuất viện, dẫn hắn rời khỏi nơi này, về nhà.
Bác sĩ có thể cứu lại vô số sinh mệnh, nhưng không cách nào cứu lại được phần ký ức đã mất đi này.
Mỗi một buổi sáng, đều là dùng một cái hôn để bắt đầu cả ngày, mỗi lần nhìn thấy Phác Trí Mân cười ngây ngô, ta đồng thời cũng sẽ cười.
Bây giờ ta, mỗi ngày đều đẩy xe lăn đi tản bộ trong công viên, chỉ có thể dùng toàn lực của mình chăm sóc Phác Trí Mân.
Ta chỉ là mỗi ngày không ngừng đối với mình lặp lại một câu nói, mỗi ngày đều đang dùng câu nói này như gây nghiện mình: Phác Trí Mân còn sống.
Không sai, Phác Trí Mân còn sống, em ấy còn có hô hấp, tim còn đập, còn có tình cảm.
Nhưng em ấy không còn ký ức, quên mất năm tháng, quên mất thời gian, cũng quên mất ta.
Công viên buổi sáng cũng không có nhiều người, chỉ có một vài người lớn tuổi.
Cho nên ta mới sẽ chọn buổi sáng dẫn Phác Trí Mân đến công viên.
Hiện ở đây không có Trịnh Hào Tích, không có Kim Nam Tuấn, chỉ còn dư lại ta
và Phác Trí Mân.
Ta biết Phác Trí Mân thích hoa, đặc biệt là Vật Vong Ngã, cho nên ta sẽ dẫn Phác Trí Mân đến nơi có thật nhiều hoa.
Mỗi lần ánh mắt của em ấy dừng ở đâu, ta cũng sẽ cùng dừng lại.
Ta rất ít thấy em ấy nói chuyện, từ khi thất lạc ký ức, ta không có nhìn thấy em ấy nói nhiều.
Cơ hồ mỗi lần ta tự nhủ nói, em ấy tựa hồ cũng không có nghe thấy, ngơ ngác ngồi ở xe lăn.
Một trận gió mạnh bỗng nhiên thổi tới, trong bụi cỏ đóa hoa như là sợ hãi đung đưa.
Hạt cát theo gió thổi tới. Ta đi tới bên người Phác Trí Mân cởi áo khoác đắp lên người em ấy.
“Trí Mân… Gió lớn quá, chúng ta quay về thôi.” Ta mơn trớn mái tóc bị thổi lên của em ấy.
Phác Trí Mân trước sau như một mà ngốc lăng, không hề làm gì cả, ta đứng dậy chuẩn bị rời đi, chợt phát hiện khóe miệng của em ấy mấp máy.
Gió mạnh thổi tới, lấp mât giọng nói yếu ớt của em ấy.
Ta đứng dậy chặn lại phần lớn gió, nhìn đôi môi mấp máy của em ấy, sau đó ôm lấy đầu em ấy.
Gió rất lớn, thế nhưng ta vẫn nghe thấy được Phác Trí Mân nói.
“Thái… Thái… Thái Hanh…” Em ấy nói dị thường vất vả.
“Làm sao vậy.” Ta nhắm mắt lại, tận tâm mà lắng nghe những lời nói đó.
Lâu như vậy tới nay, đây là lần đầu tiên em ấy gọi tên của ta.
Phác Trí Mân không hoàn toàn mà quên ta. Ta lẳng lặng nhìn em ấy, mặc cho gió mạnh thổi loạn tóc của ta.
Đôi môi đã không còn bất luận động tác gì, tay Phác Trí Mân gầy yếu từ từ nhấc lên, chỉ vào phía trước.
Ta nhìn theo hướng ngón tay em ấy chỉ, phía trước có một đôi tình nhân.
Nam nhân và nữ nhân ôm nhau rời khỏi nơi này.
Ta ít nhiều có chút thắc mắc em ấy đang suy nghĩ gì, cũng không nói lời nào, mà là đẩy xe lăn đi.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt Phác Trí Mân vẫn luôn dừng lại tại đôi tình nhân kia.
Sau khi về nhà, ta thuần thục cởi giày Phác Trí Mân, cởi cả chiếc áo khoác dày trên người em ấy.
Khi đứng sát vào bên cạnh em ấy, ta cảm giác được có một mảnh mềm mại chạm gương mặt, phát ra tiếng vang nhẹ nhàng.
Ta có chút ngây ngẩn cả người, mấy giây sau, mới chậm rãi mà đứng lên.
Chỉ thấy Phác Trí Mân nở nụ cười, ngây ngốc cười.
Theo thời gian trôi đi, Phác Trí Mân đã từng mê man đã dần dần biến mất, em ấy bắt đầu thay đổi thành ấu trĩ, trở nên hơi ngu ngốc một chút.
Cùng thời điểm đó em ấy hoàn toàn khác nhau, phảng phất lại một lần về tới ban đầu.
Ta khẽ mỉm cười, cảm giác được em ấy có chút đáng yêu, tiếp lại một lần hôn trả lại em ấy.
Ghế lăn ở trong nhà căn bản cũng không cần, ta ôm lấy Phác Trí Mân đặt lên ghế salon, chuẩn bị đi bữa trưa.
Trong nháy mắt khi ta đứng dậy, tay của ta bỗng nhiên liền bị người nắm chặt, lạnh như băng.
Ta biết đó là ai, mà ta không có buông ra, mà là càng thêm nắm chặt.
Nhắm mắt lại, ta phảng phất nhìn thấy Trí Mân đang cười.
Đã từng rất đau, thương tổn, vì người quan trọng nhất mà thương tổn lẫn nhau.
Thế nhưng hiện tại sẽ không.
Ta nắm chặt tay cậu ấy, phảng phất sợ sệt Phác Trí Mân lại một lần nữa sẽ rời khỏi ta.