Chương 18: Tám mét
Edit:Ninh Hinh
Chuyến bay bị trễ cho nên Côn Tế về muộn.
Thoáng nhìn, cô nhìn thấy Hứa Khuynh Tích lẫn trong đám đông, tóc anh màu đen, mặc áo sơ mi trắng cùng áo khoác kaki, giờ phút này đang ngẩn đầu nhìn màn hình bên trên.
Côn Tế nhướng mày mỉm cười chạy đến một nơi anh không nhìn thấy, bắt đầu gọi điện.
Thấy anh nhanh chóng lấy điện thoại di động ra trả lời:"Alo"
Giọng Côn Tế không nhanh không chậm : "Em có việc nên không đuổi kịp chuyến bay..."
"Ừ, anh biết rồi." Hứa Khuynh Tích nghe xong ,trong lòng đột nhiên có chút thất vọng, rũ mắt, anh không lại nhìn trên bảng điện tử cùng lối ra.
Côn Tế nhìn anh vẫn còn đặt di động bên tai hơi hơi cúi đầu không nói chuyện.
Hai người cùng im lặng, Côn Tế cuối cùng cũng chậm rãi đi qua .
Như là tâm linh tương thông, lúc này anh đột nhiên ngẩng đầu, cứ như vậy mà nhìn Côn Tế đi về phía mình, trong lòng có chút u ám cũng lập tức tiêu tán.
Cô cũng nhuộm lại tóc đen giống như anh.
"Về nhà thôi." Hứa Khuynh Tích im lặng cầm lấy chiếc vali trong tay cô.
Cảm giác xa cách lại đột nhiên trở về: "Ừ."
Sau khi ra khỏi sân bay, Côn Tế nhìn thấy người đi đến, theo bản năng cô nhíu mày, muốn tiếp nhận vali hành lí trong tay Hứa Khuynh Tích .
Nhưng tay anh lại nắm chặt cán vali không động, cứ vậy mà cả ba đối diện với nhau.
Côn Tế hoảng hốt, cúi đầu thấp giọng nhắc nhở: "Cứ nói chúng ta tình cờ gặp nhau..."
Lời vừa dứt, cô đã nghe thấy tiếng Khương Nguyệt đi tới chào hỏi: "Hi, thật trùng hợp."
Hứa Khuynh Tích nhẹ nhàng gật đầu chào trong khi Côn Tế khó có khi bày ra một loại xấu hổ khó hiểu.
Nhìn hai người hài hòa đứng chung một chỗ, màu tóc cũng giống hệt nhau, trong lòng Khương Nguyệt cảm thấy có chút chua xót,cô ngập ngừng hỏi: "Hai người... Cũng là tình cờ gặp được sao?"
Côn Tế vừa định trả lời "Đúng vậy" lại không nghĩ tới Hứa Khuynh Tích sẽ trả lời: "Là anh tới đón cô ấy."
Sắc mặt Khương Nguyệt cứng đờ ngay lập tức,cô ta xấu hổ cười gượng.
Tuy là có chút bất ngờ với lời nói này nhưng lại khiến Con Tế cảm thấy rất ngọt ngào.
Khương Nguyệt cảm thấy mình không thể ở lại đây lâu hơn, cô vội vàng nói lời từ biệt: "Sắp phải bay rồi, em đi trước nhé."
"Ừ" Hứa Khuynh Tích bình tĩnh gật đầu.
Đợi Khương Nguyệt rời đi, Hứa Khuynh Tích cũng dừng lại bước chân mà quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Côn Tế nhìn thấy anh ngoái đầu nhìn lại, trong lòng cũng bất giác nhói đau.
Quả nhiên ,Hứa Khuynh Tích vẫn còn để ý đến Khương Nguyệt.
Trái ngược với Côn Tế, kỳ thực trong lòng Hứa Khuynh Tích ,cảm giác Khương Nguyệt rời đi cùng Côn Tế rời đi sớm đã bất đồng.
Trên đường trở về nhà, Hứa Khuynh Tích rõ ràng cảm giác được trên người Côn Tế tản ra hơi thở u ám quen thuộc.
Nghĩ đến sự thay đổi ở nhà, trong lòng anh ẩn ẩn có chút bất an.
Côn Tế vừa bước xuống xe đã nhìn thấy cánh đồng hoa hồng của mình