Chương 20: Sáu mét
Edit:Ninh Hinh
Lông mi nhẹ run vài cái, thời điểm Côn Tế từ từ mở mắt ra, cô bất giác cau mày bởi vì phía sau gáy đau quá.
Cô đã nghĩ rằng mình đã chết, nhưng điều đó đã không xảy ra.
Rũ mắt nhìn cánh tay trái, ánh mắt Côn Tế khẽ dừng một chút, tay cô lúc này khô mát sạch sẽ.
Hứa Khuynh Tích lúc này vừa rót nước xong, anh xoay người đi tới, nhìn thấy Côn Tế đã tỉnh, anh không nhịn được nắm chặt cốc nước ấm trong tay, chậm rãi đi tới.
Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, Côn Tế vội vàng quay đầu sang một bên, ánh mắt rời khỏi cánh tay trái, hờ hững chớp chớp mắt.
Hứa Khuynh Tích đến gần ,nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của cô, anh thờ ơ hỏi: "Uống nước không?"
Ly nước này vốn dĩ chính là chuẩn bị cho cô.
"Ừ." Côn Tế ngước mắt lên và nhìn anh .
Hứa Khuynh Tích đỡ cô ngồi dậy, đem nước ấm đưa qua cho cô rồi nhìn cánh đôi tái nhợt như cánh hoa khô héo đó đang ngậm lấy thành ly chậm rãi uống nước.
Trong phòng quá mức yên tĩnh, chuyện về chiếc găng tay, cô làm bộ không phát hiện, mà anh cũng làm bộ cái gì cũng không có làm.
Hiếm khi họ có thể ăn ý đến như vậy.
Lơ đãng nhìn đuôi tóc lướt qua cần cổ thon gầy cùng xương quai xanh, Hứa Khuynh Tích lúc này mới ý thức được cô vẫn còn là người bệnh, anh nhẹ giọng nói: "Tôi đi tìm bác sĩ đến kiểm tra..."
Côn Tế ngước mắt nhìn bóng dáng anh sắp rời đi, cô đạm bạc hỏi: "Sợ hãi sao?"
Nếu là trước kia, có lẽ cô sẽ hỏi "Có phải đêm đó anh cảm thấy giải thoát rồi không ?"
Nhưng cô không có làm vậy, cũng không biết vì cái gì, chính là không nghĩ sẽ hỏi như vậy.
Hứa Khuynh Tích nghĩ đến cảnh cô nằm trên vũng máu đêm đó, hai mắt nhắm nghiền vô thức, anh không khỏi nín thở dừng lại một lúc mới chậm rãi trả lời "Sợ hãi."
Không chỉ sợ mà còn rất đau, đêm đó anh thực sự nghĩ rằng cô sẽ biến mất khỏi thế giới , vĩnh viễn không tồn tại nữa, chỉ nghĩ đến đó thôi mà cũng rất đau.
Tự mình đắm chìm trong thế giới bằng cách đàn suốt đêm, hay ở trên sô pha nước mắt chảy dài, cơ thể gầy gò ốm yếu, vĩnh viễn cô đơn, vĩnh viễn mong manh và vĩnh viễn tàn nhẫn với bản thân cô và tất cả mọi người, và thứ anh sợ hãi nhất chính là mất đi Côn Tế.
Anh muốn cô tồn tại mãi mãi, luôn luôn phải sống tốt .
Côn Tế nghĩ rằng anh sẽ không trả lời mình, nhưng không ngờ anh lại thừa nhận với cô rằng anh có sợ hãi, thở dài một tiếng,cô nói: "Đêm đó tôi mơ một giấc mơ, mơ thấy tôi ngã xuống lầu chết, khi tỉnh cũng không đủ tỉnh táo, một lòng muốn đi xem liệu có phải tôi đã chết ở dưới lầu rồi hay không ... "
“Ừ.” Hứa Khuynh Tích cảm kích vì tiếng động lớn đã khiến anh tỉnh giấc.
Côn Tế nở một nụ cười yếu ớt, cô nói: "Rốt cuộc thì anh cũng không được giải thoát..."
Hứa Khuynh Tích nghe xong lập tức nghiêm túc đáp lại: "Côn Tế, chuyện đó tôi chưa từng nghĩ."
"Ừ." Côn Tế mím môi và nhìn bóng lưng anh.
"Cạch."
Cửa phòng bệnh mở ra, dì Văn nắm tay cậu bé nhà bên cạnh đi vào.
Nhìn thấy Côn Tế bình an ngồi dựa vào thành giường, không khỏi vui mừng: "Rốt cuộc con cũng tỉnh rồi....."
Côn Tế nhàn nhạt mỉm cười: "Vâng, không sao đâu."
Hứa Khuynh Tích