Editor: Mộ
Bác sĩ Trương đã vươn tay trước mặt, đương nhiên Tô Ly không thể coi như không nhìn thấy.
Cô cũng hào phóng bắt tay và lịch sự chào hỏi anh ta.
Đối phương cũng lịch sự gật đầu rồi lặng lẽ nhìn cô với vẻ mặt khiêm tốn và dịu dàng.
Tô Ly đã quá quen với loại ánh mắt này của người khác phái, chưa kể cô còn cảm thấy rất tự tin về trực giác của bản thân, dựa trên kinh nghiệm lúc nào cũng đúng của mình, đại đa số những ánh mắt như thế này đều ẩn chứa thiện cảm và sự tán thưởng.
Nếu có thêm sự ủng hộ của mẹ cô thì những chuyện xảy ra tiếp theo cô không cần nghĩ cũng đoán được.
Uông Mỹ Di thấy hai người không nói gì thì tự mình nói chuyện: “Cái đó chắc con chưa ăn cơm đâu nhỉ? Vừa hay sắp đến giờ ăn tối, hay là chúng ta cùng …”
Tô Ly kịp thời ngắt lời bà: “Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.”
Lần này cô đến hơi đột ngột.
Uông Mỹ Di nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của cô bà bèn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Tô Ly không lên tiếng chỉ liếc mắt về phía bác sĩ Trương.
Đối phương cũng biết nhìn ánh mắt của người khác, anh ta kịp thời lui lại: “Bác sĩ Uông, hai người cứ nói chuyện đi, cháu phải làm việc.”
Uông Mỹ Di lịch sự gật đầu, nhìn anh ta về phía xa mới quay đầu lại và vội vàng kéo Tô Ly: “Thế nào?”
Tô Ly cố ý hỏi: “Thế nào là thế nào?”
“Người đó.” Uông Mỹ Di chỉ về hướng bác sĩ Trương rời đi, bắt đầu bài giới thiệu kiểu mẫu quen thuộc với Tô Ly: “Cậu ta vừa từ Mỹ trở về, là bác sĩ y khoa có ngoại hình tốt còn khiêm tốn, y thuật cao, trông có vẻ còn trẻ nhưng tiềm năng rất lớn.
Hơn nữa cậu ta còn hợp tuổi với con.”
Tô Ly ho khan vài tiếng, không biết phải xử lý tình huống này thế nào: “Tại sao con vừa đến mẹ đã nói chuyện này?”
“Tình cờ gặp phải còn gì.” Gần đây Uông Mỹ Di bị lây tính những người xung quanh, vô cùng để ý đến việc tìm đối tượng cho con gái mình: “Lúc nào con cũng một mình, cả ngày bận rộn chạy đi điều tra không có cả thời gian để hẹn hò.
Cứ tiếp tục như thế này thì làm sao có người yêu được?”
Tô Ly phản bác: “Lúc làm việc con cũng tiếp xúc với rất nhiều người đấy nhé.”
Uông Mỹ Di hiểu rất rõ, nhân thể lúc này vừa nói vừa trách móc cô: “Con có tiếp xúc với ai? Có nói chuyện đã lâu chưa? Đừng tưởng rằng mẹ không biết, mỗi lần nói chuyện phiếm cứ giới thiệu xong tên tuổi lại bỏ ngang.
Uổng công mẹ nói với mọi người rằng con là người hoạt bát và hướng ngoại.
Lúc quay đi họ còn nghĩ là mẹ nói dối để gạt họ cũng nên.”
Tô Ly nhớ tới chuyện này, cô không thể không nói lý lẽ: “Thật sự là oan cho con quá.
Lúc đó con thật sự rất bận, người ta cứ liên tục gửi tin nhắn nên con mới nói bây giờ con bận, không muốn nói chuyện phiếm chứ có bỏ ngang đâu.
Là do anh ta tự mình ồn ào mà không được đáp lại nên thấy mất tự nhiên.
Chẳng lẽ con còn phải dỗ anh ta à?”
Uông Mỹ Di bị cô chặn họng không nói được gì, bà lại lắc đầu: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, trong mắt người khác con sẽ trở thành người nói thì hay làm thì dở.
Bao nhiêu đàn ông ưu tú đều bị con bỏ lỡ rồi.”
Tô Ly không muốn nói thêm về vấn đề này, cô dứt khoát thẳng thắn: “Mẹ, thật ra con có rồi.”
Uông Mỹ Di nâng cao tinh thần và trợn tròn mắt: “Có cái gì?”
Tô Ly cảm thấy vừa rồi mình nói chưa rõ lắm, cô vội vàng bổ sung: “Con tìm được người mình thích rồi.”
Uông Mỹ Di thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhanh chóng hỏi cô: “Con tìm thấy khi nào? Tại sao con không nói cho mẹ biết?”
Tô Ly gãi gãi cổ: “Chỉ … mới vài ngày thôi.”
“Cái gì mà vài ngày.” Uông Mỹ Di nhớ mấy hôm trước cô bảo phải đến Dương Lâm, bà bèn hỏi: “Trong tin nhắn hôm đó con bảo với mẹ là con đang ở trên núi, có phải con đi chơi với người đó không?”
Tô Ly lắc đầu: “Không phải, đó là cấp dưới của con.”
Uông Mỹ Di vô cùng tò mò: “Thế đó là ai? Làm nghề gì?”
Hành lang bệnh viện có người ra người vào, Tô Lỵ không muốn nói nhiều ở đây.
Cô kéo bà về phía trước: “Anh ấy đang có việc bận.
Khi nào rảnh con sẽ cho hai người gặp mặt nhau.
Đến lúc đó mẹ sẽ biết.”
Thấy cô thần bí như vậy, Uông Mỹ Di cười thầm: “Có phải con sợ mẹ không đồng ý nên mới giấu diếm đúng không? Nếu ba con còn sống, có lẽ ông ấy sẽ tự mình điều tra lai lịch của người đó.”
Tô Ly nghĩ tới một mối quan hệ nào đó, cô nói: “Nếu ba con còn sống, có lẽ ông ấy sẽ trực tiếp đồng ý.”
“Ý con là gì?” Vẻ mặt của Uông Mỹ Di trầm xuống: “Ý con là bố con ủng hộ con một cách vô điều kiện còn mẹ rất thích làm trái ý con đúng không?”
Tô Ly đau đầu: “Không phải, mẹ đừng đoán mò.”
Uông Mỹ Di thực sự không hiểu gì cả: “Vậy thì tại sao? Ngay cả tên cũng không được tiết lộ à?”
Tô Ly nói: “Phải giữ bí mật vì tính chất công việc của anh ấy.”
Uông Mỹ Di càng thêm nghi ngờ và khó hiểu.
Bà bị Tô Ly kéo ra khỏi bệnh viện, hai người cùng đi tìm một nhà hàng có phòng ăn riêng để ăn tối.
Cho đến lúc họ tìm được một chỗ ngồi và đợi đồ ăn, Uông Mỹ Di vẫn đang suy nghĩ về đối tượng của Tô Ly, đột nhiên bà vỗ bàn và chỉ tay vào cô: “Mẹ biết rồi.”
Tô Ly bị bà hù doạ: “Mẹ biết cái gì?”
Uông Mỹ Di cho cô ba câu hỏi liên tiếp: “Cậu ta là ngôi sao lớn? Hai đứa gặp nhau khi con làm trong ngành giải trí à? Con giữ bí mật cho cậu ta vì cậu ta quá nổi tiếng?”
Tô Ly sững sờ.
Cô không nói nên lời: “Mẹ nghĩ nhiều rồi.”
Để ngăn mẹ tiếp tục đặt câu hỏi, Tô Ly đã kịp thời đổi chủ đề.
Cô nói: “Con muốn nói với mẹ vài chuyện liên quan đến ba.”
Cô đột nhiên nhắc đến chuyện đó với Uông Mỹ Di khiến bà không thể đoán già đoán non nữa, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Bà hỏi: “Chuyện gì của ba con?”
Tô Ly dừng lại và nói: “Trước kia, ba có đề cập với mẹ về chuyện của tập đoàn Chí Khôn không?”
“Tập đoàn Chí Khôn? Trước kia con từng nhắc đến nó rồi đúng không? Công ty này có vấn đề liên quan đến ma túy và ba con cũng đang điều tra bọn họ.” Uông Mỹ Di suy nghĩ một lát rồi nói: “Sao thế? Có tiến triển gì à?”
Tô Ly thất vọng lắc đầu: “Không có nhưng con phát hiện có thể bọn họ đang giám sát con.”
Khi Uông Mỹ Di nghe thấy điều này, bà lại cảnh cáo cô thêm lần nữa: “Mẹ đã bảo con phải chú ý.
Trước đây, bố con đã bị nhiều người chèn ép.
Tất cả bọn họ đều tranh nhau loại bỏ ông ấy.
Bây giờ con lại nhận củ khoai tây nóng này, sao có thể âm thầm tránh khỏi sự giám sát của họ được, chỉ là con không biết thôi.”
Tô Ly gật đầu đồng ý: “Nhưng bây giờ con biết một người, có lẽ hắn đã gài bẫy khiến ba bị tai nạn xe cộ.”
Uông Mỹ Di không khỏi giật mình, bà hỏi: “Ai?”
Tô Ly thì thầm: ” Văn Sâm, mẹ đã từng nghe qua chưa?”
Uông Mỹ Di không có ấn tượng gì.
Bà lắc đầu hỏi lại: “Con hỏi thăm tin tức đó ở đâu?”
“Có người nói cho con biết.” Tô Ly dừng lại và bổ sung thêm “Không phải người xấu.”
“Con làm gì có mối quan hệ xã hội nào?” Uông Mỹ Di biết thói quen làm việc và các mối quan hệ của Tô Ly đều do là học hỏi từ Tô Lâm Kiện.
Bà thực sự lo lắng trong tương lai cô sẽ đi theo con đường giống như ông ấy vì vậy bà quyết tâm thuyết phục cô một lần nữa: “Con làm việc thì làm việc nhưng đừng làm những điều mạo hiểm.
Bọn họ ở trong tối còn con ở ngoài sáng.
Con biết bình thường mẹ sợ…”
Tô Ly biết bà lo lắng, tạm thời cô chỉ có thể nói: “Bây giờ con sẽ cẩn thận hơn, bởi vì con biết mục đích của bọn họ là gì.”
Uông Mỹ Di thở dài: “Đừng chỉ nói về nó nữa.”
Trong bữa ăn, Tô Ly lại hỏi về phương thức liên lạc bí mật của Tô Lâm Kiệm