Editor: Mộ
Căn phòng nhỏ trong cục dân chính không rộng lắm.
Bên trong chỉ có vài nhân viên đang đợi Tô Ly.
Lúc cô bước vào, họ đồng loạt vỗ tay.
Tô Ly ngẩn người trong chốc lát, sau đó lại kinh ngạc không thôi.
Ngoài việc đã đến đây từ sớm và chuẩn bị sẵn một bó hoa, anh còn cố tình sửa sang cho mình trông thật rạng rỡ và toả ra ánh hào quang.
Khác với hình tượng u tối ngày trước, lúc này anh đã mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, mái tóc được cắt tỉa gọn gàng và vuốt ngược về phía sau.
Một hình tượng trẻ trung tươi mới đã gạt phăng vóc dáng giống như cặn bã ngày thường.
Anh để lại một chiếc cằm nhẵn nhụi, nhếch môi nở nụ cười khiến người ta không thể rời mắt.
“Nhìn đến ngớ ngẩn rồi?” Thấy cô không đáp lại, người trước mặt khẽ xua tay.
Tô Ly trừng mắt nhìn anh.
Cô khẽ đẩy anh ra rồi cắn môi và nói bằng giọng trầm nhất có thể: “Em gọi cho anh nhưng anh không trả lời.”
Lăng Diệu nhìn vẻ mặt của cô vài giây anh biết cô đang lo lắng.
Anh khoác vai cô rồi cúi đầu ghé vào tai cô và nói: “Chẳng phải anh đang đợi em sao?”
Cô đứng ở bên cạnh cũng không so đo với anh nữa mà ôm chặt bó hoa trong tay và cúi đầu ngửi mấy lần.
Một mùi thơm ngát toả ra, cô hỏi anh: “Anh mới mua?”
“Ừ.” Anh xoa đầu cô: “Ngày đặc biệt nên phải có kỷ niệm chứ.”
Cô lẩm bẩm: “Sao anh mua nhiều thế.” Nhưng cô vẫn hạnh phúc đến không kể xiết.
Anh cúi đầu nói với cô: “Mua cho em thì không tính là nhiều.”
Lục Thần đứng bên cạnh vừa cười vừa xem.
Anh ta là người đầu tiên la ầm lên: “Được rồi, đừng có rắc cơm chó nữa.
Hai người lĩnh chứng xong rồi về nhà mà thể hiện tình cảm.”
Lăng Diệu mỉm cười, anh nắm chặt tay Tô Ly để mười ngón tay đan vào nhau.
Cả hai điền vào đơn và chụp ảnh theo quy trình, mọi thứ diễn ra suôn sẻ theo đúng trật tự.
Mọi người xung quanh đều ở đây vì phục vụ họ.
Cho đến khi họ nhận được giấy chứng nhận màu đỏ của chính mình, họ cười với nhau một cách đầy ẩn ý và không nói gì.
Lúc họ ra khỏi cục dân chính, trời đã sẩm tối.
Lục Thần đi một mình rồi nhìn họ và đùa giỡn: “Các anh cũng lĩnh chứng xong rồi, không cần vội vàng làm đám cưới nhưng vẫn phải chia đồ ngọt để mọi người trong cục cùng chung vui chứ.”
Đúng lúc đó Tô Ly nhìn thấy một cửa hàng ở đối diện, cô bèn nói: “Chị mua ngay đây.”
Lăng Diệu túm lấy cô lại: “Đừng tin cậu ta.
Đó là một cái động không đáy, nếu em cho bọn họ, bọn họ sẽ đòi hòi nhiều hơn.”
Tô Ly không đồng ý: “Vậy cũng phải đưa, dù sao họ cũng chiếu cố anh mà.”
“Vẫn là chị dâu hào phóng.” Lục Thần vừa khen Tô Ly lại chê bai Lăng Diệu: “Anh nhìn anh đi, có chị dâu rồi là quên hết anh em.
Hoá ra đấy là bản chất của anh à.”
Lăng Diệu tự tin trả lời: “Cậu có rồi cậu mới hiểu được.”
Tô Ly mỉm cười nhìn hai người bọn họ cãi nhau, cuối cùng cô hỏi Lục Thần: “Trong cục có bao nhiêu người, ngày mai chị sẽ gửi quà đến đó.”
Thấy cô nghiêm túc như vậy, Lục Thần nói: “Chị dâu thật tốt, đợi em đếm đầu người xong em sẽ báo cáo với chị.”
Tô Ly vô cùng hài lòng với cách gọi của cậu ta.
Cô vui vẻ bước về phía trước nhưng lại bước hụt.
Người bên cạnh phải dắt tay cô để cô không ngã lộn nhào.
Khi họ đến một bụi cây kín đáo, Lục Thần chia tay với họ.
Trước khi đi cậu ấy còn dặn dò Lăng Diệu vài câu.
Tô Ly biết lát nữa anh còn có việc phải làm nên cô không muốn chiếm cứ thời gian của anh bèn đề nghị ở cùng anh thêm một lát.
Anh đồng ý, hai người đi dạo dọc theo con đường ở công viên gần đó và đến một góc khuất có lùm cây rậm rạp, Tô Ly đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó lạnh lẽo trên ngón tay.
Cô cúi đầu nhìn xuống, trên ngón áp út bên tay phải của cô có một chiếc nhẫn bạc sáng bóng.
Nhân lúc cô không chú ý anh đã đeo nó vào tay cô.
Tô Ly lập tức dừng lại, người đàn ông bên cạnh cũng dừng theo, anh mỉm cười nhìn đôi mắt mơ màng của cô.
“Mấy hôm nay anh dành thời gian đi xem.” Anh cúi đầu vuốt ve ngón tay cô và nói: “Trông cũng vừa vặn đấy, nếu không anh phải đi đổi.”
Tô Ly vừa ngạc nhiên lại vừa hạnh phúc.
Cô liên tục sờ soạng chiếc nhẫn và hỏi anh: “Anh chọn size thế nào?”
“Lúc trước anh chụp ngón tay của em rồi thử ước lượng.”
Cô lẩm bẩm: “Sao mình không biết nhỉ.”
Lăng Diệu cười cười không trả lời, tất nhiên em không có ấn tượng rồi, lúc đó em bị anh đè lên giường, gương mặt đỏ bừng còn ý thức thì mờ mịt làm sao có tâm tư để ý anh đo thử kích thước ngón tay lúc nào cơ chứ.
Cũng chính vì như thế nên bây giờ chuyện đó mới trở thành một bất ngờ.
Cô nhìn nó rất lâu, lâu đến mức khiến anh cảm thấy mình đang bị phớt lờ.
Anh nâng cằm cô lên và nói: “Một chiếc nhẫn đã câu hồn em đi.
Anh phải suy nghĩ có nên đưa món tiếp theo không nhỉ?”
Ánh mắt của Tô Ly chợt sáng lên.
Cô nở một nụ cười đầy mong đợi: “Còn cái gì nữa?”
Anh nheo mắt: “Em có chê nhiều quá không?”
Cô vội vàng lắc đầu: “Không đâu.
Chỉ cần là anh tặng, em sẽ không chê.”
Anh mỉm cười với cô còn cố ý thò một bàn tay ra phía sau như thể đang chuẩn bị một bất ngờ gì đó.
Tô Ly lặng lẽ nhìn anh giở trò, đợi một lúc vẫn không có động tĩnh gì.
Cô nóng lòng chủ động ôm eo anh, vươn tay ra phía sau chuẩn bị cướp lấy.
Cô không ngờ mình đã nhảy vào bẫy của anh.
Anh dang tay ôm lấy cô và cười hỏi: “Em nóng lòng muốn ôm anh thế à?”
Tô Ly biết anh đang giở trò, cô bèn đẩy anh ra vài lần và quở trách: “Anh lừa em.”
Anh cười gian xảo, cố ý nhìn cô sốt ruột mới thò tay vào cạp quần kéo ra một sợi dây chuyền.
Tô Ly không biết đó là cái gì, chỉ nghe thấy âm thanh vô cùng trong trẻo.
Lăng Diệu dùng hai tay giữ chặt sợi dây chuyền và dễ dàng luồn vào cổ Tô Ly.
Thứ lủng lẳng trên sợi dây chuyền cũng chạm vào người cô.
Tô Ly dùng ngón trỏ nâng nó lên, hoá ra là một cái còi.
Cô cảm thấy vô cùng mới lạ bèn hỏi: “Vật dùng để huấn luyện Tiểu Hắc à?”
“Không phải.” Anh vừa nói vừa lôi sợi dây trong cổ ra cho cô xem: “Cũng giống cái của anh.
Nếu sau này em đến gặp anh mà chúng ta không tiện nói chuyện em cứ thổi cái đó, anh sẽ biết là em đến.”
“Còn có thể làm thế sao?” Tô Ly tò mò, đưa cái còi vào miệng và nhẹ nhàng thổi một hơi.
Cô không khỏi bật cười: “Liệu có bị phát hiện không?”
Lăng Diệu suy nghĩ một chút rồi nói: “Lúc không cần thiết thì đừng dùng, em có thể thổi vào trường hợp khẩn cấp.”
Tô Ly vừa mỉm cười vừa cúi đầu chơi đùa với cái còi: “Em hy vọng sẽ không bao giờ phải dùng đến nó.”
Lăng Diệu thấy cô có vẻ không vui, anh xoa đầu cô và nói: “Em thử huấn luyện Tiểu Hắc xem, em thổi một tiếng nó sẽ nghe thấy em.”
Tô Ly thổi thêm vài cái rồi dò xét xung quanh: “Nó đâu? Sao em không thấy?”
Anh cười nói: “Anh trói nó vào một chỗ rồi, sao nó nghe được chứ.”
Cô buông chiếc còi xuống và cúi đầu tiếp tục nghịch nó.
Cô đột nhiên không nói gì nữa.
Hai người đứng một lúc, anh biết mình sắp hết thời gian rồi, anh vòng tay ra sau lưng cô và nói: “Trước khi đi, em cười với anh một lần nữa đi.”
Tô Ly dựa vào vòng tay của anh nhưng cô không cười.
Anh chọc vào khoé miệng của cô và nói: “Là ngày đặc biệt mà sao em không vui thế? Không cười sẽ thành oán phụ đấy.”
Cô cười khúc khích rồi đấm anh một cái thật mạnh.
Anh rên rỉ giả bộ như mình bị thương.
Tô Ly biết có