Về Sau Bớt Ăn Cá

Hai mươi tám con cá (1)


trước sau

"Mẹ nó, hôm nay mệt muốn chết," Triệu Viễn khi trở về liền bò lên giường nằm liệt, "Ngụ ca, anh có biết là em phải thả bao nhiêu cái đèn Khổng Minh không? Hả? Trước khi thả còn hỏi người khác coi nơi đây có thể thả không, còn phải quan tâm tới các vấn đề an toàn bla bla.... Cả người mệt tới mức mồ hôi lạnh ứa ra...."

"Mà anh này, anh ở bên trong câu em gái, a không đúng, câu chị dâu....."

"Em mặc kệ, anh phải mời em ăn cơm!"

Lương Ngụ ngồi ở vị trí, đôi chân dài tùy ý để lên, thế nhưng lại khó có được một lần hứng thú với những lời vô nghĩa của Triệu Viễn.

"Đã biết."

Triệu Viễn ghé vào mép giường nhìn xuống: "Thế nào, tâm tình thật tốt, thật sảng khoái đi?"

Bạn cùng phòng nhạy bén mà thấy được cái gì đó, thiếu chút nữa đã bổ nhào vào Triệu Viễn: "Thế nào thế nào, nhìn Ngụ ca cao hứng như vậy, khẳng định kết quả thật không tồi đúng không?!"

"Thành...." Triệu Viễn châm chước một chút, nói, "Phải nói là, có thành công, nhưng cũng không có hoàn toàn thành công."

Bạn cùng phòng: "Mẹ nó! Thật sao? Cư nhiên có thể bắt lấy được Trịnh Ý Miên người được xưng là căn bản không có khả năng bắt lấy trong hệ chúng ta! Ngụ ca uy vũ, vừa ra tay quả nhiên đã không giống người khác."

"Anh ấy còn cảm thấy chậm...." Triệu Viễn nói, "Em nói này, anh phải thấy đủ đi, ai mà không biết Trịnh Ý Miên từ chối từ trước tới nay đều là ngay lập tức, còn nói là "tạm thời tôi không có suy xét qua chuyện này" nữa. Đến lượt anh, người ta đã nói là có suy xét, cái này không phải là cùng với đáp ứng không có gì khác biệt sao —— chỉ kém cánh cửa kia một chút xíu nữa thôi, anh cứ nỗ lực thì chắc chắn có thể vào rồi."

"Đúng thế, tớ cũng cảm thấy câu trả lời này giống như chấp nhận rồi," bạn cùng phòng nói, "Con gái luôn muốn rụt rè một chút mà, nếu quyết định ngay lập tức qua loa như vậy không phải sẽ khiến bản thân trở nên thật tùy tiện sao. Năm đó tớ theo đuổi một em gái, người ta suy xét mấy tháng mới đồng ý tớ, đối lập hẳn với cậu bây giờ luôn, đã rất tốt rồi."

Lương Ngụ ngồi ở chỗ đó, nhớ tới lúc nãy, cô nhìn chằm chằm anh thật lâu, trong con người có giật mình, cũng có một chút vui mừng.

Sau khi nghe được lời anh nói, cô cắn môi, nghiêm túc mà tự hỏi một hồi lâu, mới rũ mi mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Để em, em suy xét một chút đã....."

Khách quan mà nói, đã nhiều năm như vậy, cô lần đầu tiên đáp lại lời tỏ tình của người khác một câu "suy xét" như vậy.

Tuy rằng không thật sự hoàn toàn theo đuổi được, nhưng mà, bắt đầu như thế này, đã có thể xem như thắng lợi bước đầu rồi.

Lương Ngụ xoa xoa tóc, ấp ủ một mớ suy nghĩ bòng bong, mỉm cười.

...... Không xa nữa.

_

Bên này, đám người Lý Mẫn đã trở về một lúc lâu.

Trịnh Ý Miên trước tiên đi tắm rửa, mới vừa tắm xong, Lý Mẫn đứng ở cạnh cửa vừa cắn hạt dưa vừa nhìn cô: "Tớ nói này, tới như thế mà cậu còn chống cự được nữa sao? Tớ cứ cho rằng chỉ cần là con gái đụng tới loại không khí lãng mạn cùng đối tượng đẹp trai như thế, đều sẽ cảm động đến khóc lóc thảm thiết gì gì cũng đáp ứng hết, sau đó khó lòng dằn nổi mà chạy tới Cục Dân Chính kết hôn cmn luôn."

Trịnh Ý Miên dùng khăn lông xoa xoa tóc: "Tớ đây không phải là cũng không chống cự nổi sao.... Tớ vốn dĩ tính toán ba năm đại học đều không suy nghĩ tới việc này."

"Trời ạ, ba năm," lão tam nghẹn họng nhìn trân trối, "Cậu đừng đem tớ hù chết chứ, không biết còn tưởng tớ xuyên không tới hai mươi năm trước đấy."

Lý Mẫn thuần thục cắn tách vỏ và nhân hạt dưa ra, đem vỏ ném vào trong bịch, dựa vào cạnh giường nhìn tóc Trịnh Ý Miên: "Haiz, tính toán cụ thể cái gì, nói cho tụi tớ nghe một chút."

Lão tam: "Đúng vậy, cậu đưa ý tưởng cụ thể. Lừa gạt người khác thì được, không thể lừa cả chúng tớ chứ."

"Tớ lừa gạt ai bao giờ," Trịnh Ý Miên nhìn đầu tóc chính mình, "Tớ đối với anh ấy.... Nói thế nào nhỉ, có hảo cảm, nhưng còn chưa tới trình độ gọi là thích. Tớ cảm thấy thiếu một loại, chính là trong tích tắc đó, bỗng nhiên đồng ý với người này, cùng người này lấy hết dũng khí mà yêu nhau. Chính là một loại cảm giác đột nhiên thôi, cảm giác —— chính là anh ấy."

"Trước mắt đối với Lương Ngụ, tớ hình như còn không có khoảnh khắc này."

"*Sách," Lý Mẫn từ trong lòng bàn tay cầm lên một hạt dưa tiếp tục cắn, một bên tổng kết nói, "Người ta gọi là động tâm."

*âm thanh sặc.

Trịnh Ý Miên gật đầu.

Lý Mẫn: "Chính là, trong một tích tắc ngắn ngủi, bỗng nhiên trái tim lỡ một nhịp, sau đó mẹ nó cuồng loạn nhảy, kích thích lan tràn khắp cả người, toàn bộ thế giới đều giơ chân chạy như điên. Cậu đối với Lương Ngụ, những cái khác đều không thiếu, chỉ thiếu cái động tâm trong nháy mắt này thôi."

Trịnh Ý Miên: "Tuy rằng cậu hình dung có hơi cuồng dã một chút, nhưng nó cũng khá giống như thế này."

Lý Mẫn tự kỉ mà nhướng mày lên: "Đương nhiên, tớ cũng như vậy, nếu không có cái động tâm làm cho tớ cảm giác được tớ thích người này, tớ cũng sẽ không đồng ý."

Lão tam không hiểu ra sao tiếp tục vấn đề: "Thế khi nào thì mới động tâm?"

Lý Mẫn ngồi lại trên vị trí, lại bóc thêm một bao hạt dưa nữa: "Nhanh thôi —— nhưng cũng phải coi Lương Ngụ có cố gắng hay không, có thể chọc trúng cái điểm kia của Trịnh Ý Miên hay không."

Trịnh Ý Miên không nói chuyện.

Nhưng nội tâm cô lại cảm thấy bừng tỉnh, cái thời cơ này, có lẽ sẽ không còn xa nữa.

Đặc biệt là đoạn ngắn đêm nay, đến bây giờ cô nhớ lại, đều cảm thấy.... Cảnh tượng ấy thật sự là mộng ảo đến kì lạ.

Nếu nói không cảm động là không có khả năng, thời khắc mà Lương Ngụ bước tới bên cạnh cô kia, cô thậm chí còn sinh ra một loại suy nghĩ là chính mình có tài đức gì mà được người khác trân trọng như thế.

Cô chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ được tỏ tình như vậy.

Suốt một đêm kia, Trịnh Ý Miên lăn qua lộn lại, đến rạng sáng mới ngủ thiếp đi.

_

Hôm sau vừa mới tới lớp học, thầy giáo Thịnh Dã bỗng nhiên từ dưới bàn rút ra một xấp bài thi.

"Tất cả sách đều cất hết vào, hôm nay kiểm tra."

Lý Mẫn nản lòng hỏi lại: "..... Kiểm tra cái gì?"

"Kiểm tra cuối khóa," Trịnh Ý Miên chống đầu, "Lớp của ông ấy không có, lần trước nói tiết này kiểm tra mà, cậu không phải đã nghe rồi à?"

Lý Mẫn hậm hực: "Tớ quên mất.... Không ôn tập làm sao bây giờ?"

"Không sao đâu," Trịnh Ý Miên nói, "Ông ấy sẽ không ra đề quá khó, có thể làm được."

Mọi người tách vị trí ra ngồi, chờ Thịnh Dã đi xuống phát bài thi.

Thịnh Dã vừa phát bài thi vừa nói: "Lần này đừng có suy nghĩ gian lận, tất cả tôi đều giảng qua rồi. Toàn bộ thời gian tôi đều sẽ ngồi ở phía dưới, các em tốt nhất đem tâm tư gian lận mà thu hồi hết cho tôi."

Lý Mẫn nhỏ giọng nói thầm: "Lời này lần nào cũng nói, nói không biết bao nhiêu lần, có thể có chút mới mẻ hay không."

Bài thi khinh bạc mà rơi xuống trên bàn Trịnh Ý Miên, cô ấn ấn bút lông, ở phía trên góc trái viết họ tên lớp, bắt đầu làm bài.

Âm thanh nói chuyện sột sột soạt soạt rất nhỏ trong phòng thi cũng dần dần biến mất, dần dần chỉ còn lại âm thanh viết chữ lả tả.

Trịnh Ý Miên đang cúi đầu nhớ lại kiến thức, bút dừng lại, ngón trỏ chống ngay cằm.

Đột nhiên, có một món đồ dừng lại trên bàn cô.

Lạch cạch một tiếng thật nhẹ, cũng thật nặng.

Cô nhìn thoáng qua tờ giấy được gấp vuông vức kia, vừa nhấc đầu, liền đụng phải tầm mắt của Thịnh Dã.

Ông ta nhìn về phía Trịnh Ý Miên, mở miệng nói: "Đừng nhúc nhích —— cái thứ trên bàn em là cái gì?"

Ông ta cư nhiên hoài nghi mình gian lận, Trịnh Ý Miên đem bút ném lên bàn, thản nhiên mà nhìn Thịnh Dã: "Không phải em."

"Em nói không phải em thì không phải là em à, có ai sẽ thừa nhận thứ này là của mình đâu?" Thịnh Dã đi tới bên cạnh cô, mở tờ giấy kia ra, nói ra tiếng, "b a d a b.... Đáp án này là ai truyền qua cho em?!"

Thịnh Dã đem tờ giấy đập xuống mặt bàn trước mặt Trịnh Ý Miên, muốn cô nhìn cho cẩn thân: "Còn không nói?"

Trịnh Ý Miên quét mắt liếc qua tờ giấy, mặt trên chỉ có một hàng, trên đó là một loạt chữ cái.

Trịnh Ý Miên không trả lời.

Lúc này, bất luận lời giải thích nào cũng đều có vẻ cãi chày cãi cối, trừ khi tìm được chứng cứ, nếu không thì Thịnh Dã căn bản sẽ không tin lời mà cô nói.

Cô nhấp nhấp môi, nói: "Thứ này em không có tham dự vào, đáp án này khẳng định cũng không phải truyền cho em."

Thịnh Dã hoàn toàn làm lơ lời cô nói, mở miệng ra chính là: "Em nhìn những người các em xem, tôi luôn mãi cường điệu là kiến thức được giảng khi đi học kiểm tra sẽ dùng tới, các em không bao giờ nghe, không nghe thì hậu quả chính là kiểm tra sẽ không làm được. Tôi nói không làm được cũng không cần gian lận, các em lại không nghe, nơi nơi đều muốn tìm được đáp án, cái tuần hoàn ác tính như vậy khi nào mới có thể dừng lại? Hả?"

Thịnh Dã thu lại tờ giấy trên bàn Trịnh Ý Miên, nói: "Tiết này không ảnh hưởng đến kiểm tra của mọi người, hết tiết này tôi sẽ xử lí chuyện của em."

Trịnh Ý Miên không nghe ông ta nói cái gì, chỉ lặp đi lặp lại suy nghĩ làm sao có thể chứng minh trong sạch của mình, dư quang quét đến đáp án trên bài thi của mình, dường như cũng thông suốt hơn, cùng với tờ giấy đáp án kia có một câu không giống ——

Tìm được cách chứng minh rồi.

Tiết này không chậm trễ bài kiểm tra của mọi người, kiểm tra xong rồi lại đi tìm Thịnh Dã nói vậy.

Thịnh Dã nào biết trong đầu cô đang xoay chuyển cái gì, đi ra ngoài hai bước, lại trở lại nhắc nhở cô: "Về sau nhớ thành thật một chút."

Lương Ngụ cắn răng, cuối cùng cũng không nhịn xuống, đập bàn một cái đứng lên, Trịnh Ý Miên kịp thời phát hiện, quay đầu lại ngăn anh, lắc lắc đầu.

"Tớ đã tìm được biện pháp giải quyết rồi," cô trấn an anh, "Hiện tại
đừng làm ảnh hưởng tới bài kiểm tra của mọi người, nếu không thì đến lúc ấy tất cả chúng ta đều phải thi lại, rất lãng phí thời gian."

Lương Ngụ cúi đầu nhìn cô, một lúc sau mới nghẹn ra một chữ: ".... Được."

_

Tiết của Thịnh Dã là liên tiếp, một tiết kiểm tra, tiết sau đã thu bài chấm.

Tiếng chuông tan học tiết đầu vang lên, Thịnh Dã lập tức đem bài thi thu lại, ra khỏi phòng.

Trịnh Ý Miên vẫn ngồi trên vị trí, Lý Mẫn lập tức thò qua nói: "Cậu làm sao mà thảm như vậy, có người ném đáp án tới chỗ ngồi của cậu?"

"Đúng vậy," Trịnh Ý Miên chấm một cái trên bài thi, "Hơn nữa thời điểm ném Thịnh Dã lại không nhìn tới, nhưng khi rớt trên bàn tớ thì ông ta lại thấy."

Cô than một tiếng, ngón tay gõ qua gõ lại trên mặt bàn: "Chờ ông ta tới tớ sẽ đi theo nói với ông ta, tớ đã tìm được chứng cứ, tờ giấy kia không phải ném cho tớ."

"Thật sự sao?" Lý Mẫn nhìn cô, "Cậu lợi hại như vậy?"

Trịnh Ý Miên nói: "Trên tờ giấy kia có ghi một thứ."

Lý Mẫn bắt đầu kế hoạch của mình nói: "Lát nữa Thịnh Dã vừa vào lớp thì cậu cứ nói luôn, ở trước mặt mọi người làm ông ta quê cho tớ, ai mượn ông ta nói với cậu như vậy làm chi. Cậu thành tích tốt như vậy, gian lận làm cái vẹo gì, ông ta cũng không thèm dùng đầu mà suy nghĩ à, cả ngày đều cho rằng suy nghĩ của mình đều là đúng đắn."

Nói xong, Lý Mẫn lại hỏi Trịnh Ý Miên: "Cậu làm sao mà tìm được ——"

Lời còn chưa nói xong, Thịnh Dã đã đi vào phòng học.

Cùng với sự xuất hiện của ông ta trong phòng học, còn có một trận đập bàn cười to.

Có người chỉ vào hình chiếu trên tấm bảng đen, biết rõ còn cố hỏi: "Thầy Thịnh Dã ơi, đó là cái gì vậy ạ?"

Thịnh Dã quay đầu lại nhìn, hình chiếu là ảnh trên điện thoại di động, thật sự là rất ngại ngùng.

Mọi người thấy ông ta quay đầu lại, xoay người lại biểu tình phức tạp, nhịn không được âm thanh cười còn lớn hơn nữa.

Thịnh Dã cầm lấy di động của mình đang đặt ở máy chiếu, nhíu mày nói: "Ai vừa động vào di động của tôi? Còn đưa loại hình ảnh này lên nữa?"

"Cái ảnh này là ảnh của thầy đi." Phía dưới có người nói.

Thịnh Dã nhíu mày: "Sao có thể là của tôi? Di động tôi làm sao mà có loại đồ vật này được?"

"Ha —— chúng em mới không tin đâu. Thầy nói không phải thầy thì không phải là thầy à, có ai sẽ thừa nhận thứ này là của mình đâu? Hình ảnh hiện tại rõ ràng đang chiếu ở đây đấy ——"

Thịnh Dã cảm thấy những lời này rất quen thuộc, không khỏi dừng động tác lại, cẩn thận nhớ lại.

Nhưng ông ta vẫn tiếp tục phản bác như cũ: "Trên di động của tôi thì chắc chắn đây là đồ vật của tôi à?"

Lương Ngụ ngẩng đầu, hỏi ngược lại: "Ở trên bàn của ai thì chính là đồ của người đó —— cái này không phải là logic của thầy sao?"

"Dựa theo cái logic này mà nói, trên di động của thầy, vậy thì tại sao không phải là đồ của thầy?"

Thịnh Dã nghĩ tới —— vừa nãy, khi ông ta bắt được gian lận, đã nói qua lời này.

Mọi người ồn ào sôi nổi, nói đến vấn đề gian lận.

Mắt thấy đề tài lên men tới tình trạng này rồi, Trịnh Ý Miên đứng lên, nói: "Thầy giáo, em có chuyện muốn nói."

Thịnh Dã nhìn cô.

Trịnh Ý Miên nhấp môi, từ từ kể ra: "Thầy có thể xem tờ giấy ghi đáp án trước, trên tờ giấy chọn câu mười lăm đáp án là a, nhưng em làm là đáp án b."

Thịnh Dã: "Vậy thì thế nào, có khả năng là em nghĩ sai rồi tự mình chọn? Hoặc là người khác truyền cho em đáp án b, nhưng lúc viết thì em lại viết sai?"

"Em chỉ vừa mới nhìn nội dung tờ giấy mà thôi, nếu chọn a, tất cả đều là đáp án chính xác. Nếu chọn b, một chút em cũng không sửa lại. Nếu như truyền đáp án đi, em không có khả năng sẽ tìm bài chuyên ngành kém như vậy truyền cho mình, lui một vạn bước mà nói, nếu như bị che lại thì cũng có thể che một lần mấy cái, mỗi tình huống không đúng phát sinh có xác suất rất nhỏ."

"Nếu như thầy thấy còn chưa đủ sức thuyết phục ——" Trịnh Ý Miên giơ bài thi trong tay mình lên, "Trên tờ giấy dòng đầu tiên có dùng ngữ khí khẳng định mà nói: Phần điền đầu tiên viết đã sai rồi, kết quả cuối cùng phải là..."

"Ở phía sau thì em không nhìn thấy rõ, nhưng rõ ràng là có một chút như vậy," Trịnh Ý Miên nói, "Khi em làm phần điền, em đã chọn lựa rất kĩ."

"Khi thầy tới bên cạnh em, em đã điền xong đáp án toàn bộ rồi. Đáp án trên đề thi được viết bằng bút nước, trên bài thi đều là đáp án khớp với quá trình làm bài, không tồn tại bất kì khả năng sửa lại nào, thầy có thể xem qua."

Logic có trật tự, sau khi nói xong, cả lớp học bỗng nhiên an tĩnh.

Ai cũng không nghĩ đến, Trịnh Ý Miên thoạt nhìn luôn nhu nhu nhược nhược này, cư nhiên có thể kiên định mà bảo vệ chính mình như thế.

"Đúng vậy," Lý Mẫn bỗng nhiên mở miệng, "Thành tích của cậu ấy tốt như vậy, sẽ không gian lận."

Lúc này, mới có người hậu tri hậu giác mà ý thức được ——

"Hả? Người vừa bị nói là gian lận chính là Trịnh Ý Miên? Nói giỡn à, tớ không tin đâu."

"...... Tớ cũng mới vừa biết được."

"Thầy giáo Thịnh, em lấy nhân cách của mình ra bảo đảm, Trịnh Ý Miên sẽ không gian lận đâu."

"Em cũng vậy."

"Em cũng đảm bảo ạ, em ngồi đằng sau cậu ấy, không hề thấy cậu ấy truyền tờ giấy đó."

Mồm năm miệng mười nghị luận cùng bảo đảm, Thịnh Dã sắc mặt cũng không quá tốt, ông ta tựa hồ không hề nghĩ tới quyết định của mình có thể giống như hiệu ứng bươm bướm, rước tới sóng gió lớn như vậy.

Triệu Viễn ở phía dưới nhân cơ hội mở miệng nói: "Nói lời xin lỗi đi ạ, dù sao thầy đã hiểu lầm Trịnh Ý Miên rồi. Phẩm hạnh của cậu ấy rất tốt, sẽ không làm loại chuyện này đâu."

"Đúng vậy, nói xin lỗi cậu ấy đi."

"Em cũng cảm thấy phải nói lời xin lỗi, xin lỗi cũng không có gì cả mà...."

"Được," Thịnh Dã do dự trong chốt lát, mở miệng nói, "Tôi ở chỗ này, bởi vì sự suy đoán thiếu suy nghĩ, nên tôi gửi lời xin lỗi tới bạn học Trịnh Ý Miên."

"Được rồi, mọi người ngồi xuống hết đi."

Nháy mắt Trịnh Ý Miên ngồi xuống kia, cảm giác được có một ánh mắt chiếu tới từ trước mặt.

Ánh mắt kia cùng cô đối diện trong giây lát, chợt rời đi.

Thời điểm ngồi xuống, cô đần độn mà suy nghĩ, thời điểm kiểm tra rõ ràng Lương Ngụ ngồi ở phía sau cô, tại sao tiết này lại đổi chỗ lên phía trước ngồi mất rồi?

Còn có.... Chuyện di động của Thịnh Dã, có phải do anh làm không?

Tiết này lấy mất một nửa thời gian ngồi tranh luận vụ việc gian lận, một nửa còn lại dùng để sửa sang lại bài vở, sau khi tan học, Lý Mẫn chọc chọc Trịnh Ý Miên: "Chuyển phát nhanh tới rồi, tan học chúng ta đi lấy chuyển phát nhanh trước đi."

Trịnh Ý Miên gật đầu.

Lý Mẫn cười: "Cậu nhanh lên đi chứ, chậm thêm chút nứa chúng ta lại vướng phải dòng người ào ào như gió kia. lại phải đợi thêm mười phút đó...."

Nhanh chóng thu dọn lại mọi thứ, Trịnh Ý Miên đi cùng Lý Mẫn lấy đồ chuyển phát nhanh.

Lý Mẫn mua rất nhiều, trằn trọc đi ra từ trạm chuyển phát cầm lấy bốn hộp chuyển phát nhanh, Trịnh Ý Miên nhìn cô ấy chen lấn đi ra từ trong đám người, không khỏi than thở nói: "Sức mua của nữ sinh thật kinh người mà."

Giúp cô ấy cầm hai hộp chuyển phát nhanh, Trịnh Ý Miên ôm lên, vừa nhấc đầu, liền nhìn thấy rất nhiều người đứng trước mặt đều đi về phía sân bóng rổ.

Lý Mẫn cầm lấy hộp chuyển phát nhanh nhét vào bao, cũng đem hai hộp trên tay cô nhét vào, lúc này mới hỏi: "Có muốn đi xem hay không?"

Trịnh Ý Miên nhìn Lý Mẫn: "Xem cái gì?"

"......." Lý Mẫn im lặng, "Cậu đúng thật là không hề để ý gì tới chuyện bên ngoài cả, ngày mai trường học của chúng ta thi đấu với trường khác, hôm nay hình như vẫn đang tập luyện cái gì đó."

Trịnh Ý Miên: "Tập luyện thì có cái gì đẹp, sân bóng rổ không phải là thường xuyên có người tập luyện trong đó sao?"

Lý Mẫn: "..... Có lẽ bởi vì hôm nay có Lương Ngụ nữa."

Trịnh Ý Miên nghe xong lời này, nhưng thật ra là đang ngẩn người, nhớ tới bản thân mình hình như chưa từng nhìn thấy anh chơi bóng.

Lý Mẫn nói: "Nhanh đến đó xem sao?"

Cô chớp chớp mắt, nói: "Đi thôi."

________

HV: lại là một chương dài vl các bác ạ nên chia làm 2 phần rồi up nhé:3 có mỗi việc nhận ra tình cảm của mình thôi mà Miên Miên load chậm quá đi hic TT

Nhân tiện cho Hi gửi lời cảm ơn rất nhiều tới bạn @lxlxsso đã tặng cho mình một cái bìa siêu đáng yêu như thế này ~~

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện