Văn Chiêu bị nâng lên một chân phun ra nuốt vào dương v*t Giang Thăng.
Mông cậu đã bị đâm cho đỏ lên, tay cậu nắm lên bệ cửa sổ vì dùng sức mà đầu ngón tay trắng bệch.
Tiếng nước dính nhớp ở va chạm bạch bạch vang lên.
Văn Chiêu dùng răng cắn miệng, không chịu nổi phe phẩy đầu.
Giang Thăng thở phì phò tiến đến bên tai Văn Chiêu "Sướng không?"
Văn Chiêu quay đầu lại nức nở gật đầu rồi lại lắc đầu.
Cậu bị làm khiến cổ cùng mặt ửng hồng mồ hôi đầm đìa.
Giang Thăng cười ra tiếng, đầu Văn Chiêu tựa vào ngực Giang Thăng, cậu cảm giác bị tiếng cười kia làm trái tim cậu rung động.
Một chân khác của Văn Chiêu run run, cửa huyệt bị Giang Thăng đêm cho lõm vào.
dương v*t Giang Thăng mỗi lần đâm đều đâm tới cửa tử cung, nghiền cửa tử cung đâm nó tách ra thành lỗ nhỏ.
Thịt môi bị âm mao thô ráp cọ đến phát đỏ:" Đừng đâm nữa...!Nóng quá, lỗ nhỏ muốn hỏng rồi."
Một tay Giang Thăng nâng chân Văn Chiêu một tay khác giữ eo Văn Chiêu đâm càng ngày càng nhanh, đâm đến âm hộ đều lõm vào, thịt môi bị đè ép đến biến dạng.
Trên cổ Văn Chiêu nổi gân xanh, hai mắt đầy nước mắt bị khoái cảm làm phát điên rồi.
Văn Chiêu quay đầu lại há miệng đỏ mọng để lộ đầu lưỡi hồng nộn, hai mắt mê ly:" Giang Thăng ăn em, ăn em đi." Tràn đầy sự mê hoặc.
Đôi mắt Giang Thăng đỏ ngầu, da đầu hắn bị khiêu khích đến tê dại.
Giang Thăng bóp cằm cậu, hàm chứa đầu lưỡi của cậu ngậm ở trong miệng mình liếm mút.
Đầu lưỡi Văn Chiêu đầu lưỡi bị Giang Thăng ngậm trong miệng, nước miếng ba theo khóe miệng từng chút chảy xuống.
Giang Thăng giữ eo cậu cắn miệng cậu, hông hắn một chút lại một chút đâm tiến lỗ thịt nhỏ hẹp đầy nước kia.
Đại não Văn Chiêu ong ong vang, toàn thân cậu như sốt cao ở trong trạng thái cực hạn hưng phấn, cậu muốn chết, muốn bị Giang Thăng làm chết.
Văn Chiêu cảm giác toàn thân chỉ còn mỗi âm đ*o mình là còn cảm giác, tất cả những bộ phận khác đều như biến thành nước bị Giang Thăng đánh tan.
Tay Giang Thăng giống như cánh tay sắt ôm eo Văn Chiêu khiến nó đầy vết xanh tím, cánh tay hắn nổi gân xanh, máu trong hắn chảy với tốc độ nhanh.
Không biết đã làm được bao lâu, Văn Chiêu cảm giác âm đ*o mình mất đi cảm giác.
Cuối cùng Giang Thăng cũng đâm tới cửa tử cung rồi bắn ra.
Xương hông cậu căng chặt, âm đ*o run rẩy co giật hàm chứa tinh dịch Giang Thăng đạt cao trào.
Khi Giang Thăng đem dương v*t rút ra thì huyệt cậu tí tách tí tách chảy đầy tinh dịch trắng đục rơi trên mặt đất.
hoa huy*t bị đâm thành một lỗ nhỏ xé rách lớn, bên trong huyệt thịt vẫn cảm nhận được dị vật, cậu dựa vào Giang Thăng run rẩy thở dốc.
Giang Thăng hôn mồ hôi trên cổ cậu, dùng tay vuốt giúp cậu dễ thở hơn.
Hai người dọn dẹp xong cùng nằm trên giường hút thuốc.
Văn Chiêu ngậm thuốc lá, nương theo ánh lửa nhìn Giang Thăng trong bóng tối.
Giang Thăng trong tay cầm điếu thuốc, mặt giấu trong bóng tối mang theo tia lạnh lùng cùng tinh thần suy sụp.
Cậu dịch lại gần đi bóp cằm Giang Thăng hôn lên, mùi bạc hà của Marlboro tràn ngập trong miệng hai người.
Sinh nhật của Văn Chiêu mau tới.
Cậu nghĩ đến việc mời mọi người ăn cơm sau đó đi hát karaoke.
Vào hôm sinh nhật, cậu mời đội bóng rổ cùng vài đứa bạn chơi thân trong lớp đến.
Buổi chiều tan học Văn Chiêu cùng Chu Minh ở cổng trường chờ bọn họ.
Văn Chiêu mặc một chiếc áo khoác cổ đứng cùng quần jean ống đứng tối màu, trên lưng còn đeo chiếc túi chéo màu đen.
Đi đến nhà ga đang có không ít cô gái quay đầu lại nhìn.
Chu Minh cười nói: " Đẹp quá mức rồi!"
Văn Chiêu nhàn nhạt liếc mắt nhìn Chu Minh.
Một số người thậm chí còn gọi thêm " hàng ngon" tới.
Cuối cùng một đám người vui vẻ đi ăn cơm.
Trên bàn cơm không khí náo nhiệt, có tiếng nói đùa trêu ghẹo của nam sinh cùng tiếng cười êm tai của nữ sinh nhưng Văn Chiêu lại cảm thấy hơi khó chịu, cậu nhìn màn hình tối đen trên di động không biết đang đợi chờ điều gì.
Cậu khó chịu rút một điếu thuốc ra hút.
Sau khi ăn xong cả đám đi hát karaoke, Văn Chiêu không hứng thú nên không hát mà ngồi ở ghế hút thuốc cùng đám bạn uống rượu.
Bốn năm cô gái ngồi cùng nhau không biết cười gì, bọn họ liền xô đẩy một cô gái ra trước, cô gái kia đỏ mặt đứng ở quầy bar tỏ tình với Văn Chiêu.
Trong ánh đèn mờ ảo, cô gái ngượng ngùng nhìn chăm chú Văn Chiêu rồi cất lên tiếng nói mềm mại.
Than âm ồn ào, không khí trở nên ái muội.
Văn Chiêu ngồi ở trên ghế sô pha ngậm điếu thuốc vẻ mặt suy nghĩ, khóe miệng nhếch lên mang theo tia giễu cợt.
Những trường hợp như này từ lâu đã thành phổ biến đối với cậu, cậu không thiếu người thích, cậu cũng từng kết giao hẹn hò với nhiều cô gái nhưng vậy thì sao?
Sau khi cô gái bước xuống, cô bị một nam sinh đẩy đến gần cạnh Văn Chiêu, cô co rúm người lại hai tay đan vào nhau, thỉnh thoảng lại nhìn Văn Chiêu một cách trìu mến.
Văn Chiêu lạnh lùng khoác vai cô, trong tay cầm điếu thuốc cùng bọn họ uống rượu.
Cậu bị rót không ít rượu, cậu ngồi trên ghế sô pha cũng không nghe thấy điện thoại kêu.
Sau khi uống rượu xong, một vài nam sinh quyết định về nhà, một nhóm người đang say bước ra khỏi phòng karaoke.
Văn Chiêu uống hơi nhiều, mặt cậu ửng hồng may ra đầu cậu vẫn còn chút thanh tỉnh.
Đi ra bên ngoài gặp gió lạnh lẽo thổi qua khiến mọi người tỉnh táo không ít.
Văn Chiêu dùng tay xoa xoa đầu, cô gái ban nãy tỏ tình cậu lo lắng hỏi: "Có phải anh uống nhiều quá không?" Nói xong muốn đỡ cánh tay Văn Chiêu.
"Không có việc gì, hút điếu thuốc là ổn rồi."
Gió tựa như càng to hơn chút, mang theo cái lạnh thấu xương.
Cô làm bộ có ý đồ muốn sờ mặt Văn Chiêu nhưng cậu lại nhạy bén lui một bước.
Cậu ngẩng đầu lên thấy bên kia đường Giang Thăng đang nhìn chằm chằm mình.
Ánh mắt Giang Thăng sâu thẳm mang theo băng giá.
Văn Chiêu nhất thời hoảng loạn, cậu đẩy tay cô đang đỡ mình ra.
Cậu cùng Giang Thăng cách một con đường cái nhìn nhau chăm chú, ánh mắt Giang Thăng làm cậu vô cùng khó xử, cậu khẩn trưởng tự nắm lấy tay mình, cổ họng có chút khô khốc.
Cậu thấy trong tay Giang Thăng đang cầm một cái túi, lúc này Văn Chiêu chưa bao giờ hoảng hốt như vậy.
Ánh mắt lạnh nhạt của Giang Thăng làm cậu bối rối.
Ánh mắt Giang Thăng đen tối không rõ nhìn Văn Chiêu một cái, hắn không nói một lời liền rời đi.
"Giang......" Sau khi hô lên từ thứ nhất Văn Chiêu cứng họng ngậm miệng lại.
Gọi Giang Thăng lại rồi sao nữa? Cậu bực bội gãi tóc.
Tệ rồi đây, cậu nghĩ.
Sau khi Văn Chiêu về nhà, cậu bị loại cảm xúc bất an bao trùm.
Cậu lấy di động mở ra sau đó đóng lại, hành động đó cứ lặp đi lặp lại vài lần.
Cậu mệt mỏi lấy tay che mặt, chìm trong những cảm xúc vướng víu.
Văn Chiêu lấy hộp thuốc lá ra đi đến ban công