Văn Chiêu nhờ Giang Thăng mua rất nhiều quả hồng, đổ lên bàn, những quả hồng chín đỏ mọng trông rất hấp dẫn.
Văn Chiêu đang ở trong nhà gọi điện thoại, cậu dùng chân đá đá Giang Thăng rồi chỉ vào quả hồng.
Giang Thăng hiểu ý cầm lấy một quả hồng đưa cho cậu.
Văn Chiêu liếc xéo hắn, dùng khẩu hình miệng ý bảo giúp tôi bóc vỏ ra.
" Ừm ừm vâng mẹ, con sẽ không làm phiền bạn học, thứ hai con không về nhà nữa mà sẽ tới trường luôn." Văn Chiêu cúp điện thoại.
Văn Chiêu nhìn Giang Thăng đang bóc vỏ quả hồng.
Giang Thăng cầm một quả hồng, đem vỏ ngoài của nó bóc ra, quả hồng màu đỏ chín mọng, nước ngọt dính trên lớp vỏ ngoài chảy ra, bên trong có những đường sợi chỉ đỏ.
Vị ngọt của quả hồng tỏa ra, tay Giang Thăng dính đầy nước màu vàng từ quả hồng, không thể nhìn thấy quả hồng đã được bóc vỏ.
Giang Thăng hơi giơ tay lên:" Ăn luôn như vậy đi! Cẩn thận bẩn quần áo."
Văn Chiêu cọ qua nắm lấy cổ tay Giang Thăng, cậu vươn đầu lưỡi liếm nước ngọt giữa khe hở ngón tay Giang Thăng.
Đầu lưỡi trơn trượt cọ qua khe hở những ngón tay khiến đầu ngón tay Giang Thăng ngứa làm hắn hơi rụt lại.
Hắn rũ mắt nhìn chiếc lưỡi đỏ mọng của Văn Chiêu đang rút lại vào trong miệng cậu.
" Bóc vỏ phải như vậy." Văn Chiêu cắn một cái lên đầu ngón tay hắn, cậu ngậm lấy đầu ngón tay hắn liếm mút.
Không khí như đọng lại, chỉ còn cảm giác tê dại ướt át từ đầu ngón tay.
Giang Thăng ngoảnh mặt đi chỗ khác không dám nhìn chiếc lưỡi đỏ mộng cùng cái miệng hồng hào của cậu.
Văn Chiêu ăn quả hồng trong tay hắn, nước ngọt của quả hồng dính vào cằm cậu.
Giang Thăng cảm giác cổ họng mình có chút khô khốc, ánh mắt hắn mơ hồ, hắn không chịu được nên lại nhìn Văn Chiêu.
Lòng bàn tay hắn sẽ bị lưỡi cậu liếm qua, da đầu hắn có cảm giác tê dại ngứa ran.
Hắn cảm giác quả hồng trên tay mình biến thành bàn ủi nóng hổi.
Hắn nhìn chằm chăm đầu lưỡi Văn Chiêu, hơi thở cũng trở nên nóng rực.
Giang Thăng dùng tay khác của mình bóp cằm Văn Chiêu hôn lên môi cậu, hắn liếm mút đầu lưỡi đỏ hồng của cậu.
Quả hồng trong tay rơi xuống đất, cằm hai người dính đầy nước ngọt từ quả hồng.
Giang Thăng cảm giác mình sắp điên rồi, hắn muốn ăn sạch cậu.
Văn Chiêu bị hôn kêu " ô ô", cậu muốn đẩy Giang Thăng ra, hắn mới vừa buông ra Văn Chiêu đã thở hổn hển, trong miếng kéo ra một sợi chỉ bạc.
Ngực Giang Thăng thở phập phồng, hắn không màng cậu giãy giụa mà hôn cậu tiếp, hắn đem Văn Chiêu đè trên sô pha liếm láp từng li từng tí một, hắn muốn nếm vị ngọt của quả hồng trong miệng cậu.
Giang Thăng hút miệng cậu sưng đỏ xong mới buông cậu ra, đè ở trên người cậu không muốn đứng dậy.
Ngực Văn Chiêu phập phồng, cậu mở to miệng hít khí, miệng còn dính nước miếng.
Giang Thăng đè nặng cậu bóp cằm cậu, hơi nóng từ mũi phả lên mặt Văn Chiêu.
Hắn nhìn cậu bằng con mắt đỏ tươi, hắn nhéo mở miệng cậu để lộ ra hàm răng trắng tinh cùng chiếc lưỡi đỏ hồng bên trong.
Văn Chiêu không khép miệng lại được rên rỉ kêu, Giang Thăng vươn đầu lưỡi liếm hàm răng cậu, liếm thịt mềm trên hàm răng của cậu.
Ngực Văn Chiêu phập phồng thở dốc, thân thể run lên vì bị hắn liếm răng ngứa, miệng bị bóp chặt không khép được, nước miếng ở bên trong chảy ra.
Giang Thăng thè lưỡi đi vào miệng Văn Chiêu liếm sạch sẽ đến khi Văn Chiêu thở không nổi mới buông ra.
Văn Chiêu bị ép buộc khiến khóe mắt đỏ lên, cậu há miệng to hít thở không khí.
Giang Thăng liếm nước ngọt từ quả hồng trên cằm cậu, hắn liếm sạch sẽ nước miệng bên khóe miệng cậu rồi cúi đầu hôn cậu.
Liên tục hai ngày cuối tuần Văn Chiêu đều không khép chân lại được, cậu bị làm tình từ buổi sáng đến buổi tối, sau khi buổi tối tỉnh dậy lại tiếp tục bị làm.
Hai cái lỗ nhỏ của cậu đều bị làm sưng đỏ đến mức không thể ra nước được nữa.
Mỗi lần làm tình cậu đều bị Giang Thăng làm đến ngất đi, dục vọng kinh khủng của Giang Thăng làm cậu sợ hãi.
Cả hai lỗ nhỏ đều chứa đầy tinh dịch.
Giang Thăng không cho cậu lấy ra mà muốn cậu hàm chứa đầy tinh dịch đi ngủ.
Văn Chiêu cảm thấy mình bị dục vọng kéo vào vực sâu thẳm.
Thứ hai phải tới trường học, Văn Chiêu cảm giác ánh mắt mình tràn đầy sắc xuân, đi đường không thể nhanh nhẹn được.
Trên người không có chỗ nào còn hoàn hảo, đến cả mắt cá chân cũng bị Giang Thăng gặm để lại vài dấu răng.
Cậu mặc chiếc áo hoodie chui đầu cổ cao của Giang Thăng và khoác thêm chiếc áo khoác thể thao bọc kín mình.
Đến trường rồi cậu ngã gục trên bàn suýt quên luôn bài kiểm tra vào lớp chọn.
Buổi trưa đội bóng rổ đang luyện tập.
Văn Chiêu chơi mấy trận đấu xong cảm giác vòng eo mình không thể đứng thẳng được nữa.
Cậu bực bội vuốt vuốt tóc, cầm bình nước đổ đổ đầu.
Đồng đội ở phía đối diện hét:" Văn Chiêu có chơi nữa không?"
Văn Chiêu trả lời: "Không chơi nữa, bọn mày chơi đi!"
Sau khi vào WC hút xong một điếu thuốc, Văn Chiêu lại lấy bật lửa ra châm điếu thứ hai.
Văn Chiêu lấy điện thoại ra click mở tin nhắn của tiểu tổ tông, nhắn một tin " Đệt."
Tin nhắn nhanh chóng được trả lời " Làm sao vậy?"
Văn Chiêu cắn đầu thuốc, còn dám hỏi tôi làm sao vậy.
Văn Chiêu lại nhắn một tin nữa " Mẹ kiếp.
"
Người bên kia trả lời:" Ngoan đừng nóng giận, mấy ngày nay không làm nữa."
Văn Chiêu dập tắt điếu thuốc vứt trong WC, cậu cất điện thoại vào túi quần, mắt không thấy tâm không phiền.
Buổi chiều Văn Chiêu làm hai bài kiểm tra, hôm nay cậu lấy bài tập ra làm, làm xong cậu lại nằm trên bàn phát ngốc.
Cậu duỗi tay ra nhìn nhẫn trên tay mình.
Từ khi cậu đeo nó lên có vẻ như cậu đã quen với nó và chưa có thói quen tháo xuống bao giờ.
Bên trong vòng nhẫn có tên viết tắt của cậu cùng Mặt Trời.
Văn Chiêu xoay chiếc nhẫn trên tay, nhìn quần áo trên người, toàn thân trên dưới đều là Giang Thăng, cậu bị bao bọc bởi Giang Thăng.
Lúc tan học, Giang Thăng đang dựa trên cửa đợi cậu, hắn nói muốn dẫn cậu tới một chỗ.
Ánh sáng rực rỡ màu cam bao phủ, gió thổi tung bay những chiếc lá khô.
Hai người dẫm lên lá khô bước ra khỏi cổng trường.
Giang Thăng đưa cậu tới một chiếc xe đang dừng ở ven đường, mở cửa xe ra ý bảo lên đi lên.
Văn Chiêu ngồi xuống xe, Giang Thăng ngồi bên cạnh cậu.
Giang Thăng nói với tài xế xe phía trước:" Chú Trần lái xe đi!"
Văn Chiêu nhìn cảnh đường phố bắt đầu lùi về sau, nghi ngờ nói:" Đi chỗ nào?"
Giang Thăng nắm lấy tay cậu: " Đi nhà anh."
" Nhà anh?"
" Mẹ của anh vẫn luôn muốn gặp em."
Trong lòng Văn Chiêu tràn ngập kì quái:" Gặp tôi làm gì?"
Giang Thăng siết chặt tay cậu trêu đùa, cười nói:" Anh cùng mẹ hay nhắc tới em, mẹ anh vẫn luôn muốn anh đưa bạn học tới chơi."
Văn Chiêu khó chịu rút tay lại, một lúc sau mới duỗi ra một ngón tay.
Giang Thăng nắm lấy ngón tay duỗi ra của cậu, khóe môi dần dần buông lòng, hắn nở một nụ cười.
Tài xế thấy cảnh này qua gương chiếu hậu, ông có chút ngạc nhiên.
Giang Thăng liếc mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm ông.
Tài xế vội vàng ngoảnh mặt đi.
Văn Chiêu vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, khi xe đi qua một ngã tư, Văn Chiêu thấy một bóng lưng quen thuộc đi vào hộp đêm.
"Phương Tư Tư." Văn Chiêu hơi khó hiểu.
Giang Thăng khi nghe thấy tên nay sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, hắn buông lỏng ngón tay của Văn Chiêu.
Không khi trong xe nhất thời hạ xuống mức đóng băng, Văn Chiêu không hiểu được nhìn Giang Thăng, cậu không rõ Giang Thăng lại bị làm sao rồi.
Không ai trong xe nói gì cả.
Xe chạy vào khu Green