Đã là cuối mùa thu, thời tiết càng ngày trở nên càng lạnh, bầu trời đen thui ngột ngạt, những vì sao không thể xuyên qua màn đêm tối tăm khiến bầu trời trở nên càng mờ mịt.
Sau khi Giang Dĩ Yến xuống xe, ông nhìn lên bầu trời, chỉ thấy trên bầu trời có một vầng trăng khuyết treo lơ lửng giữa trời, tỏa ra ánh sáng trắng lạnh lẽo.
Sau khi Giang Dĩ Yến vào cửa, sắc mặt có chút lạnh lùng, mày nhíu lại: "Bà chủ đâu?" Vài sợi tóc được keo xịt tóc cố định lại vương vãi trước trán, khiến đôi mắt càng lúc càng sâu.
Người hầu ở bên cạnh nói: " Đang ở cùng cậu chủ ở tầng hai ạ."
Giang Dĩ Yến tiến lên vài bước rồi dừng lại, "Bật độ sưởi trong phòng lên cao chút đi.
Bà chủ không sợ lạnh nên hay mặc rất ít."
Ông vắt áo vest lên tay rồi đi lên tầng hai, vừa mở cửa liền thấy Bạch Nguyễn đang ngồi bên giường nhìn chằm chằm Giang Thăng.
"Nguyễn Nguyễn." Ông mở miệng gọi.
Bạch Nguyễn đặt tay Giang Thăng xuống, đi về phía ông, bàn tay mảnh khảnh lạnh lẽo ôm lấy cánh tay ông: "Anh à, hôm nay Tiểu Thăng đột nhiên cảm xúc mất kiểm soát, em lo lắng quá."
Khuôn mặt xinh đẹp của cô lộ rõ vẻ lo lắng khiến nốt ruồi đỏ ở khóe mắt trở nên sống động hơn.
"Nguyễn Nguyễn, em ăn mặc ít quá." Ông đem áo khoác bộ vest khoác lên người cô.
Mùi hương mộc mạc quấn lấy cô, Bạch Nguyễn nắm chặt tay ông, lo lắng nói: "Anh trai à, Tiểu Thăng nó...."
"Suỵt" Giang Dĩ Yến ngắt lời cô, ông dịu dàng sờ lên tóc cô, " Anh sẽ đi nhìn con, em đừng lo lắng."
Giang Dĩ Yến đi đến mép giường nhìn Giang Thăng đang ngủ say, ông đưa tay của Giang Thăng vào trong chăn bông, chạm vào trán của Giang Thăng, vén mái tóc hắn vuốt ra sau.
Ông ngồi thẳng dậy vẫy tay với cô, Bạch Nguyễn đi tới phía ông.
Giang Dĩ Yến ôm lấy cô:"Nguyễn Nguyễn đừng lo lắng, bây giờ con đang ngủ rất ngon." Một lát sau ông lại nói: " Anh mới tìm được bác sĩ mới từ nước Đức, em yên tâm."
Ông ôm Bạch Nguyễn ra khỏi phòng Giang Thăng, bên tai cô vang lên một giọng nói trầm thấp, " Nguyễn Nguyễn, hôm nay em lại không đợi anh ở cửa.
Anh về nhà lại không thể thấy em đầu tiên."
Văn Chiêu vẫn luôn thất thần, giáo viên gọi tên cậu mấy lần cậu đều không trả lời, bạn học phía trước đẩy bàn cậu thì cậu mới phản ứng lại.
Giáo viên tiếng Anh nhíu mày nhìn cậu, cậu cười cười xin lỗi, giả vờ nghiêm túc nhìn bảng đen.
Giang Thăng đã hai ngày không có tới trường học, gọi điện thoại cũng không nghe, nhắn tin WeChat cũng không trả lời.
Cậu nhớ tới bộ dạng hốt hoảng ngày đó của Giang Thăng, nhíu mày, mong ngày đó Giang Thăng tuyệt đối không có việc gì.
Sau khi tan học, cậu đeo tai nghe ngồi vào vị trí để làm bài kiểm tra tiếng Anh, cậu vốn rất nhạy bén về ngữ pháp và thường làm các câu hỏi trắc nghiệm rất nhanh, khi làm xong câu hỏi trắc nghiệm và làm đến những câu hỏi khó, cậu không thể làm được mấy câu đó.
Văn Chiêu đặt bút xuống, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Giang Thăng, nhìn trên màn hình tràn đầy tin tức báo chí trong hộp tin nhắn, Văn Chiêu để điện thoại xuống, tiếp tục làm bài kiểm tra.
Tiết thể dục vẫn như cũ, nhiều lớp học với nhau, sau khi Văn Chiêu chơi cầu lông vài trận, cậu ngồi sang một bên nghỉ ngơi.
Phương Tư Tư cùng đám con gái đang đánh cầu lông với nhau, mỗi lần cầu tới đều đánh trúng cô, có người phát cầu không nghiêng không lệch đánh trúng khóe mắt cô.
Mắt cô đỏ lên ngay lập tức, nhưng không một cô gái nào bên cạnh tới giúp cô.
Cô đặt vợt cầu lông xuống ngồi sang một bên nghỉ ngơi, cô gái chơi cùng cô đi tới chỗ cô, từ trên cao nhìn xuống mang theo nụ cười ác ý: "Nhìn đi, không ai thèm tới giúp mày đâu."
Chiếc miệng đỏ tươi của Phương Tư Tư nhếch lên một nụ cười kỳ quái, như thể cô không cảm nhận được ác ý của đối phương.
Cô gái có chút bực bội nói: " Mày cười cái gì?"
Phương Tư Tư vén mái tóc dài ra sau tai, để lộ chiếc cổ trắng ngần, ngước nhìn cô gái với nụ cười trong sáng và rực rỡ, giọng nói như có độc.
" Mày nhìn xem, bọn con trai xung quanh đang nhìn tao.
Chỉ cần tao rên khóc một cái, bọn họ sẽ đến và tỏ lòng yêu thương như loài chó."
Vẻ mặt cô gái méo xệch vặn vẹo nhăn nhó:" Con đ* vô liêm sỉ."
Phương Tư Tư vô cảm nghe ả mắng, sau khi cô gái rời đi, Phương Tư Tư nhắm mắt dựa vào ghế nghỉ ngơi.
Chu Minh đi tới, cầm lấy một chai nước đá, ngồi xuống, đặt nước sang một bên.
" Cậu dùng nước đá chườm đi! Mắt sưng lên rồi kìa."
Phương Tư Tư mở mắt, cầm nước lên và nói "Cảm ơn." Sau đó, cô ấn nước lên mắt.
Chu Minh có chút bực bội nhìn cô, "Sao cậu lại để bọn họ bắt nạt cậu thế?"
Phương Tư Tư kỳ quái nhìn gã, cô cười có chút châm chọc, " Cậu không biết nguyên nhân à?"
Chu Minh đứng sang một bên, không biết phải nói gì.
Phương Tư Tư nhìn xung quanh, nhìn chằm chằm đám con trai, cô nhìn trộm đánh giá sau đó cô nhìn thấy ai đó, cô nở nụ cười tự giễu.
Văn Chiêu đang thờ ơ lãnh đạm uống nước lọc, thậm chí một ánh mắt cũng không nhìn cô.
Phương Tư Tư nhìn cậu quá lộ liễu, Văn Chiêu ngẩng đầu nhìn cô rồi thờ ơ nhìn đi chỗ khác.
Phương Tư Tư nghĩ một cách ác ý, ai sẽ khiến ánh mắt cậu luôn chú ý tới người đó?
Văn Chiêu đặt chai nước khoáng trong tay xuống đất, nghe đám con gái lớp bên cạnh nói chuyện phiếm, "Giang Thăng đã hai ngày không đến trường rồi.
Tao còn đang muốn nhờ anh ấy giảng toán cho đây." Văn Chiêu cau mày, giảng toán?
Quả nhiên, một cô gái khác bên cạnh nói: " Thôi đi! Anh ấy sẽ giảng cho mày sao? Giang Thăng nói rằng anh ấy sẽ không bao giờ giảng dạy giúp mọi người đâu."
Cô gái kia đỏ mặt, "Tao thích nói vậy, không được hả?"
Văn Chiêu cười cười, không tham gia chủ đề mọi người đang nói.
Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn neon trên đường phố chói lòa, những ngôi sao gần như không thể nhìn thấy khi không ngẩng đầu nhìn lên.
Một chiếc ô tô màu đen chạy vào tiểu khu, Giang Thăng bên trong bước ra khỏi xe.
Trong tiểu khu đang bật một ngọn đèn đường màu vàng, khi bước xuống tầng, hắn nhìn thấy một bóng người mơ hồ đang ngồi trên bậc thềm với điếu thuốc trên tay.
" Tôi còn tưởng rằng anh từ nay sẽ không có tin tức gì nữa chứ." Văn Chiêu châm chọc, khói trong tay lập lòe, trên mặt không có một tia cảm xúc.
Giang Thăng nghe được giọng nói của cậu còn có chút kinh ngạc, trong mắt hiện lên một chút vui mừng: " Tại sao em lại ở chỗ này?"
Văn Chiêu hừ lạnh một tiếng dẫm nát điếu thuốc trên mặt đất, đứng dậy nhìn Giang Thăng, " Anh tại sao không nghe điện thoại của tôi? Đến tin nhắn cũng không trả lời."
Giang Thăng nhìn chằm chằm mặt