Thời gian trôi nhanh như nước chảy, dù bạn có để ý nó hay không thì nó vẫn sẽ chạy về phía trước như bánh xe ô tô, bạn có thể không để ý rằng bức tường đã bong ra nhiều lớp, bụi bẩn đã tích tụ đầy trên mặt bàn nhưng khi gió lạnh như một vết dao cạo cứa vào cơ thể bạn, bạn cũng sẽ nhìn lên cái cây trọc lóc lá và bầu trời u ám, lúc đó bạn chợt nhận ra rằng mùa đông đã tới rồi.
Quần áo của Văn Chiêu ngày càng mặc nhiều hơn, đời sống tình dục của Giang Thăng cũng trở nên thường xuyên hơn, cậu dường như rất ngạc nhiên rằng một mùa thu nữa lại trôi đi.
Cậu không có nhiều cảm giác với cảnh sắc mùa xuân hay tiếng ve của mùa thu, nhưng khi tiếng ve ồn ào biến mất, cậu cảm thấy như có thứ gì đó bị bỏ rơi, cậu nhớ tới Giang Thăng có sưu tầm một hộp xác ve.
Việc quan hệ tình dục thường xuyên dồn dập đôi khi khiến cậu ăn không tiêu, ngày nào cậu cũng uể oải, chán nản, cậu ngửi thấy mùi bụi phấn trên bảng khi giáo viên đang giảng bài, cậu nằm gục trên bàn ngủ thiếp đi.
Giáo viên bắt đầu tìm cậu nói chuyện, nói với cậu rằng năm cuối cấp ba chương trình học rất căng thẳng và bảo cậu đừng lấy tương lai của mình ra đùa.
Cậu giữ vững tâm trí làm bài, buổi tối lại bị Giang Thăng đè dưới thân, mỗi lần cậu soi gương cũng không dám kéo cổ áo xuống, vết cắn trở nên thâm tím, giống như cậu bị xâm hại tình dục vậy.
Giang Thăng bị si mê tình dục giống như một kẻ nghiện tình dục, mỗi lần làm xong Văn Chiêu đều nằm liệt trên giường môi răng run lên, toàn thân co giật run rẩy, Giang Thăng ham muốn trọng dục vượt quá khả năng chịu đựng của cơ thể cậu, bọn họ gục trên giường cùng đổ mồ hôi, Giang Thăng hỏi cậu có muốn ra nước ngoài không.
Cậu mệt mỏi không thể nhấc ngón tay lên, cậu nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài, cậu nói cậu không muốn.
Trong không khí căng thẳng của năm cuối cấp ba, cậu bất ngờ đạt kết quả tốt trong kỳ thi xếp lớp chọn.
Khi có kết quả, Chu Minh vẫn đang than thở rằng cậu may mắn, Chu Minh tức giận mắng cậu rằng ngày nào cũng ngủ trên lớp mà vẫn có thể vào lớp chọn.
Chỉ đến khi vào lớp cậu mới biết Phương Tư Tư cũng học cùng lớp với cậu.
Phương Tư Tư ngày nào cũng ngồi tại chỗ như một tác phẩm điêu khắc lạnh lùng, cô vẫn nhìn Văn Chiêu bằng ánh mắt chăm chú si mê mang theo ý nghĩ đen tối, nhưng bọn họ giống như hai đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau.
Mùi nước tiểu khó tan trong nhà vệ sinh và những hố vệ sinh đầy phân cũng sẽ không ngăn được một nhóm học sinh đến nhà vệ sinh hút thuốc.
Một tên đầu trọc học lớp chọn, miệng ngậm điếu thuốc, một tay cởi thắt lưng, lấy bộ phận sinh dục ra, nhắm vào hố vệ sinh đo tiểu nước, vài giọt nước tiểu vàng khè rơi dính xuống ống quần.
Văn Chiêu ngậm thuốc lá cau mày cách gã xa hơn chút.
Tên đầu trọc đưa tay cầm chim của mình lắc lắc vài cái rồi kéo khóa quần lên, dùng tay bóp điếu thuốc: "Thoải mái quá."
Một số nam sinh huýt sáo: "Ồ, nó không nhỏ nhỉ!"
“ Anh Chiêu, lại đây.
Tôi có loại Trung Hoa mạnh hơn Marlboro của anh nhiều này.” Gã làm bộ muốn vươn tay nắm lấy Văn Chiêu.
Văn Chiêu lui về phía sau, một tay đút vào túi quần, tay kia cầm điếu thuốc: "Không cần, tôi thích Marlboro."
Gã đầu trọc cắn điếu thuốc vào miệng, cau mày trước hành động không nhận thuốc của Văn Chiêu, gã dựa vào tường sờ vào da đầu, nói đùa với người hút thuốc bên cạnh: "Tôi không bao giờ hút Marlboro do mùi khói không đủ mạnh, phải mùi khói mạnh hơn một chút thì mới đáng hút chứ.” Gã vừa há miệng nói vừa hút thuốc.
Văn Chiêu nhướng mày cười châm chọc.
Bên ngoài có tiếng bước chân hỗn độn, một giọng nói sắc bén truyền đến: "Đồ khốn nạn."
Có tiếng "rầm", âm thanh chói tai của vật nặng rơi xuống.
Có người lạnh giọng nói: “Kéo cô ta vào đi, kéo cô ta vào phòng vệ sinh nam ấy"
Trong quá trình xô đẩy, một người bị đẩy vào và nặng nề ngã xuống đất, cô nằm bò trên mặt đất dính đầy bùn đất và nước dơ bẩn với hố nước tiểu trước mặt cô.
Phương Tư Tư ngẩng đầu lên, mái tóc lòa xòa rơi trên mặt đất, cô giống như một con rối không biết chuyện gì đã xảy ra với mình, khi bắt gặp ánh mắt của Văn Chiêu, ánh mắt của cô hỏi chớp chớp để tránh ánh mắt của cô.
Một vài thằng con trai đứng trước mặt cô nhưng không giúp cô đứng dậy, một số người cười đùa: " Mày muốn có người đỡ mày à? Còn có thể đứng lên được không đấy?"
Tên trọc đầu ném điếu thuốc vào trong hố nước tiểu và đi về phía Phương Tư Tư: “Sao cậu lại bất cẩn như vậy chứ.” Tay tên hói tránh vết nước trên người cô, một tay vòng qua nách đặt lên ngực cô, tay còn lại đặt chỗ mông cô để nâng cô dậy.
Văn Chiêu cau mày đi tới, hất tay tên đầu trọc ra, nắm tay Phương Tư Tư bước ra ngoài.
Khi đến phòng thay đồ của đội bóng rổ, Văn Chiêu cởi áo khoác đưa cho cô: “Cô vào trong thay quần áo đi!”
Phương Tư Tư cầm lấy quần áo trong tay cậu.
Trở lại lớp học, Phương Tư Tư lại trở thành một mỹ nhân anh túc không thấy được cảm xúc gì, cô ngồi trên ghế đưa tay áo lên mũi ngửi, đưa tay xoa xoa quần áo trên tay, cô nghiêng đầu nhìn Văn Chiêu cạnh cửa sổ, đôi mắt thẳng lặng lại tham lam nhìn cậu, cậu nằm gục trên bàn ăn mặc một bộ áo hoodie ngủ thiếp đi.
Đầu mùa đông giống như nội tiết thiếu nữ không thể dứt được, chỉ lo phun nước xuân nghẹn chết người, mùa thu không có gió lớn nhưng có luồng không khí lạnh, gió như cắn xé da thịt trần trụi.
Gió bay qua người lạnh thấu xương, Giang Thăng thường mở hết cửa sổ để gió lạnh vào nhà.
Hắn bật điều hòa trong nhà lên mức cao nhất, để hơi lạnh và hơi nóng được trộn lẫn với nhau.
Văn Chiêu ở nhiệt đồ vừa nóng vừa lạnh chui vào trong lòng hắn, Giang Thăng ôm cậu cùng nhau xem phim.
Giang Thămg ngậm tai của cậu, hỏi: "Còn lạnh không?"
Văn Chiêu ngẩng đầu cùng hắn trao đổi một nụ hôn ướt át, ánh sáng từ TV phản chiếu vào bọn họ, quấn trong chăn vẫn cảm nhận được nhiệt độ điều hòa bên ngoài, Văn Chiêu nhũn ra dựa vào người hắn: "Ôm chặt em một chút, lạnh quá."
Giang Thăng ôm chặt cậu hơn, Giang Thăng chống cằm lên vai cậu, thò tay vào quần áo sờ eo cậu, ngón tay lạnh lẽo lướt qua vòng eo, trên người Văn Chiêu nổi hết da gà.
Giang Thăng cởi bỏ quần áo của mình, cậu trần trụi chui vào trong vòng tay của Giang Thăng, Giang Thăng vuốt ve cơ thể của cậu từng tý một, dấu cắn vàng cùng dấu hôn màu đỏ trên khắp cơ thể cậu.
Dù Giang Thăng không cắm vào nhưng Văn Chiêu vẫn có thể đạt tới cao trào chỉ bằng cách chạm vào nó, cậu giống như được nuôi dưỡng bởi tinh dịch của Giang Thăng, ham muốn của cậu sẽ đạt khoái cảm đến đỉnh điểm khi được Giang Thăng vuốt ve hoặc cắm vào.
“ Cắm vào đi.” Văn Chiêu đỏ mặt nói.
Giang Thăng cúi đầu hôn lên trán của cậu: "Phía dưới còn rất sưng."
Bản nhạc jazz của bộ phim vang lên, cậu thả mình trên ghế sofa với một tấm chăn ở giữa.
Giang Thăng đi vào phòng bếp bưng ra một ly Mojito(*Mojito là một loại cocktail bao gồm năm thành phần: rượu rum trắng, đường, nước cốt chanh, nước soda và bạc hà.), hắn ôm Văn Chiêu vào trong lòng, đưa rượu lên miệng cậu: " Uống thử Mojito dưa chuột đi."
Rượu lạnh xuyên qua cổ họng, cậu và Giang Thăng hôn nhau giữa âm thanh bản nhạc của bộ phim.
Giang Thăng đẩy cậu ngã xuống sô pha, Văn Chiêu ra hiệu cho Giang Thăng ngậm một ngụm Mojito, Giang Thăng ôm mặt cậu, ngậm mút miệng cậu, rượu trượt xuống từ khóe miệng Văn Chiêu.
Văn Chiêu vươn đầu lưỡi liếm môi, khàn khàn nói: "Giang Thăng mút đầu lưỡi của em đi."
Giang Thăng run rẩy đè cậu xuống sô pha, cắn môi, đưa lưỡi vào trong miệng cậu mút liếm, Văn Chiêu giương chân câu eo hắn, đầu lưỡi cậu tê dại vì bị Giang Thăng mút.
Ly rượu bị bọn họ uống cạn, men rượu mang đến choáng váng, Giang Thăng trong lúc quan hệ tình dục càng thêm táo bạo.
Văn Chiêu cảm giác mình như một con vịt đang trong nước đi lên bờ, cậu bị mồ hôi hắn chảy xuống bao phủ, có thể là do cồn trong rượu quấy phá, trong phim đến cảnh cao trào thì lúc đó Giang Thăng cũng gục đầu lên người cậu thở dốc.
Văn Chiêu sợ tới mức tim đập dữ dội, cậu lấy tay vỗ vỗ mặt Giang Thăng: “Giang Thăng anh sao vậy, không thoải mái sao?” Giọng nói của cậu run lên.
Giang Thăng ôm đầu mình ở bên cạnh cậu toàn thân run rẩy, hắn run rẩy nói: " Tiểu Chiêu, anh đau quá, đau quá."
Văn Chiêu ngẩng đầu, lo lắng nói: “Nói cho em biết chỗ nào đau đi! Chúng ta đi bệnh viện.” Văn Chiêu lấy điện thoại di động ra, run rẩy muốn gọi xe cấp cứu.
Đột nhiên cậu bị hắn ôm vào lòng, Giang Thăng liếm lỗ tai cậu, cười: “Anh không sao, anh nói dối em đó.” Giang Thăng lười biếng dựa vào vai cậu không còn chút bộ dáng đau đớn nào.
Văn Chiêu run rẩy thoát ra khỏi sự trói buộc của Giang Thăng, cậu đá hắn trên mặt đất, kéo tóc hắn và thô bạo nói: “ Đệt, đùa vui lắm đúng không?” Quai hàm dưới của cậu bị cắn căng cứng.
Giang Thăng nắm tay cậu lên miệng hôn, thấp giọng cười nói: "Anh muốn nhìn thấy em quan tâm anh, cũng muốn thấy em tức giận."
Văn Chiêu phất tay, đứng dậy lại đá hắn, trần truồng ngồi ở trên sô pha mặc kệ hắn.
Hắn đang nằm trên mặt đất, sắc mặt Giang Thăng đột nhiên biến sắc, hắn bước tới đè Văn Chiêu lên sô pha, vẻ mặt hắn lạnh lùng, hắn tưởng cắm vào bên trong Văn Chiêu.
Văn Chiêu tát vào mặt hắn một cái, lạnh lùng nói: "Cút ngay, đừng chạm vào em!"
Giang Thăng bóp cổ cậu, hai mắt đỏ ngầu: "Không cho anh đụng vào em? Vậy em muốn đi ngủ với ai?! Tại sao lại đem quần áo đưa cho người khác hả!?"
Hai tay Giang Thăng sức lực mạnh tới nỗi Văn Chiêu bị hắn bóp đến mức trán nổi gân xanh, sắc mặt dị thường đỏ lên.
Giang Thăng điên cuồng nói như ma quỷ:" Tại sao em cứ muốn trêu đùa người khác? Em là của anh! Chỉ cần mỗi anh thôi không phải tốt hơn sao?"
Văn Chiêu dùng chân đạp mạnh vào ghế sô pha, cả người trợn mắt vì ngạt thở.
Giang Thăng buông tay ra, Văn Chiêu nằm trên sô pha kịch liệt thở hổn hển, ho khan.
Giang Thăng ôm cậu vào trong lòng, liếm liếm nước miếng bên khóe miệng, cười nói: “Ngoan, không khó chịu nữa.” Hắn nhẹ nhàng vuốt lưng Văn Chiêu giúp cậu thuận khí.
“Em ngoan ngoãn thì tốt hơn rồi.” Anh khẽ nói thêm.
Hắn ôm Văn Chiêu mềm nhũn cùng xem phim, hắn liếm mặt cậu ướt dầm dề, Văn Chiêu không tự chủ co rút toàn thân trong lòng hắn, cổ bị bóp để lại dấu ngón tay đáng sợ.
Gió thổi vài khiến cửa sổ kêu cọt kẹt, nhiệt độ ở máy điều hòa không có tác dụng gì.
Văn Chiêu khàn giọng nói: " Không đóng cửa sổ thì ôm chặt em đi, ở ngoài lạnh chết." "
Giang Thăng nhìn cậu chằm chằm, cúi đầu hôn lên trán cậu một cái, ôm cậu vào trong lòng: "Còn lạnh không?"
Văn Chiêu hừ lạnh một tiếng.
Đến lúc kết thúc phim, Giang Thăng đi lấy một chai rượu ra, hắn đưa rượu tới miệng cậu muốn dỗ uống, hắn bước đến bên cửa sổ dang tay để gió lạnh lùa qua người.
Hắn quay mặt về phía Văn Chiêu nói: " Nếu anh bay được thì tốt rồi."