Thời tiết như người phụ nữ bị rối loạn kinh nguyệt, có lúc trời quang mây tạnh cũng có lúc mây đen đầy trời kèm theo gió lạnh.
Điều không thể đoán trước hơn thời tiết chính là tâm trạng của Giang Thăng, nếu nói tốt trong giây đầu tiên thì giây sau sẽ thay đổi sắc mặt.
Một lúc sau, hắn ôm Văn Chiêu, ảm đạm cắn cổ nói: "Em luôn tiếp xúc với những người không quan trọng."
Văn Chiêu cầm bật lửa trên bàn châm một điếu thuốc, hút xong quay đầu lấp kín miệng hắn, cậu vòng tay qua cổ Giang Thăng, dùng đầu lưỡi liếm lỗ tai hắn, khàn khàn nói: " Cho anh làm đấy."
Hai người họ ở trong chuyện tình ái ăn ý mười phần với nhau, mọi hành động đều trở thành một trò trêu chọc.
Tinh dịch Giang Thăng sẽ bắn sâu vào trong âm đ*o của cậu, làm cho cậu run rẩy nằm trên giường, bụng đầy tinh dịch, Giang Thăng sẽ ôm cậu đang đẫm mồ hôi vào trong ngực, liếm láp mồ hôi trên mặt cậu, Giang Thịnh cười hả hê, bệnh hoạn nhìn chằm chằm vào thân thể trần trụi của Văn Chiêu.
Hắn đưa tay sờ bụng cậu và nói: "Có lẽ bên trong có đứa con của chúng ta."
Kể từ lần trước nghe Văn Chiêu nói nếu cậu mang thai thì sẽ sinh đứa con cho hắn, Giang Thăng liền ảo tưởng rằng trong bụng cậu có thể hoài thai con của hắn, vì vậy mà hoa huy*t của cậu luôn chứa đầy tinh khí của Giang Thăng.
Đôi tay Văn Chiêu ướt át ôm cổ hắn, đầu lưỡi ướt át liếm động mạch chủ, hơi thở phun ra lên cổ hắn, khóe mắt cậy đỏ bừng, lẩm bẩm nói: "Anh sờ bụng em đi, trong đó có con trai của anh đấy."
Cơ bắp của Giang Thăng trong phút chốc căng lên, gân xanh trên cánh tay kịch liệt nổi lên, hai mắt đỏ rực nhìn Văn Chiêu, hắn như muốn ăn thịt cậu.
Văn Chiêu nghiêng người đưa lưỡi liếm miệng hắn, chạm vào bắp thịt căng cứng trên cánh tay hắn, nhàn nhạt nói: "Bên trong có thật nhiều nhiều tinh dịch, đầy quá." Hơi thở nóng rực của cậu phả lên mặt Giang Thăng.
Da đầu Giang Thăng tê dại, huyết dịch toàn thân chảy với tốc độ nhanh, hắn đè Văn Chiêu dưới thân cắm vào lỗ huyệt tràn đầy tinh dịch, bóp cổ cậu, cưỡi trên người cậu, ánh mắt hắn đỏ bừng, giọng nói khàn khàn, hưng phấn mắng: "Đ*t chết em luôn, làm em phát dâm thiếu làm này."
Văn Chiêu thở hổn hển, " Anh đ*t chết con trai của anh mất."
Giang Thăng càng thêm hưng phấn, tàn sát bừa bãi ở trên người cậu:" Đem em làm đến khi mang thai lớn bụng nhốt ở trong hộp, đi đâu cũng không được."
Khi cơn cực khoái đến, cậu run rẩy hôn lên miệng Giang Thăng, lúc này cậu sẽ nghi ngờ cậu và Giang Thăng là những bệnh nhân nghiện làm tình nặng.
Họ cần những cái ôm, những va chạm thể xác, tình dục trần trụi và sự thâm nhập tình dục của nhau hơn bất kỳ ai khác.
Họ cần những nụ hôn, mồ hôi, tinh dịch, những cơn cực khoái.
Văn Chiêu sẽ cảm thấy thoải mái khi bị hắn bắn đầy, cậu hàm chứa tinh dịch Giang Thăng, trong lòng dâng lên cảm giác bào trướng, cậu cũng sẽ không ngừng đòi hỏi Giang Thăng, câu dẫn hắn tới ** mình, cậu cũng yêu cầu cần Giang Thăng.
Văn Chiêu hôn quả táo Adam đang lăn của Giang Thăng, hôn mồ hôi trên cằm hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói tên của hắn: "Giang Thăng Giang Thăng..."
Giang Thăng trầm thấp thở hổn hển nhìn cậu, gân xanh trên trán nổi lên, hắn cắm vào tận cùng dấu bên trong rồi bắn vào, Văn Chiêu không ngừng mổ cắn hôn lên má hắn.
Giọng nói của Giang Thăng khàn khàn đầy khiêu gợi: "Trong bụng sẽ có đứa con của chúng ta."
"Sẽ có." Văn Chiêu sờ sờ sống mũi cao thẳng của hắn.
Văn Chiêu lúc này sẽ phối hợp với hắn phát điên, ôm đầu để hắn dựa vào trong bụng, lấy tay sờ sờ tóc của hắn.
Giang Thăng kẹp chặt eo cậu, úp mặt vào bụng của cậu:" Anh muốn em bụng to ngồi ở trên người của anh bị anh đ*t đến phun sữa."
Văn Chiêu sờ gáy hắn nói: "Tiểu biến thái."
Ở trường học, Văn Chiêu thường xuyên gặp Phương Tư Tư ở sân thượng.
Cậu và Phương Tư Tư sẽ cùng nhau hút thuốc, cô dựa trên hàng rào bảo hộ với điếu thuốc trên tay, nhìn những người tối tăm bên dưới với vẻ ghê tởm và thương cảm.
Cô ném điếu thuốc trong tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm Văn Chiêu, mái tóc đen quấn lấy chiếc cổ trắng nõn, cô khẽ nói: "Anh thật khiến cho người ta chán ghét."
Văn Chiêu giễu cợt: "Cô mấy ngày trước không có nói như vậy."
Phương Tư Tư cười lạnh nhìn cậu chằm chằm, cô mở miệng đỏ thắn nói: "Nãy tôi chỉ nói dối anh thôi."
Cô ghé sát vào người Văn Chiêu: "Trên người anh đều là mùi của hắn."
Văn Chiêu nhướng mày: "Ừ, thì sao?."
Phương Tư Tư vẫn ghé sát bên cạnh cậu, cô nhìn những người bên dưới và nói: "Tôi thực sự muốn nhảy xuống."
Văn Chiêu quay đầu nhìn cô, cô nhếch miệng đối với Văn Chiêu nói: "Tôi sẽ không từ đây nhảy xuống chết trước một đám mặt đen của xã hội."
Văn Chiêu từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, châm lửa đưa cho cô, nói: "Chết rồi cái gì cũng không còn."
Cô cầm điếu thuốc nói: "Đáng tiếc khi mẹ tôi ngủ với thầy Tưởng, tôi lại ngủ với con của thầy Tưởng.
Đây gọi là chó đẻ làm tổ, biết không?"
Văn Chiêu nhìn bầu trời u ám trầm mặc không nói.
Văn Chiêu ngày nào cũng làm bài kiểm tra cho đến khi cảm thấy chóng mặt, lớp chọn thường dạy với tiết tấu nhanh, đề thi chiến thuật giữa biển người làm Văn Chiêu càng thêm chịu đựng.
Lê Tưu nhờ một giáo viên Lý Vấn giúp cậu chạy nước rút, sau hai ngày học bổ túc, hiệu quả là trung bình, Giang Thăng ôm lấy cậu nói khẽ: "Anh không thích em ở bên người khác lâu như vậy, anh cũng có thể giúp em học bổ túc."
Sau khi kiên trì bốn năm ngày, quả nhiên có hiệu quả rõ ràng, Văn Chiêu liền xin Lê Tưu không cần cho cậu học ở chỗ Lý Vấn nữa.
Mỗi ngày buổi trưa ăn xong, cậu sẽ đến phòng học của Giang Thăng để đi học bổ túc.
Giang Thăng tỉ mỉ giảng từng loại câu hỏi, cũng có thể phương pháp cách giải của hắn khiến Văn Chiêu có thể tiếp thu được, hiệu quả thật ra cũng không tệ.
Khi Giang Thăng giảng đề cho cậu, hắn sẽ sờ chân cậu khi cậu đang làm đề một cách nghiêm túc, trong phòng học còn có người, cả người cậu khẩn trương, tóc gáy dựng đứng.
Cậu trừng mắt nhìn vào Giang Thăng nói: "Đừng làm phiền."
Giang Thăng hừ cười lấy tay về, tự nhiên chạm vào mu bàn tay cậu, ghé sát vào bên tai cậu cho câu giảng đề với vẻ mặt tự nhiên, Văn Chiêu cảm giác được cổ cùng mặt đều tê rần, Giang Thăng thấp giọng hỏi: " Hiểu chưa?"
Văn Chiêu cảm thấy lòng nóng như lửa đốt, nóng đến trái tim cậu nóng rực, bàn tay hắn đặt trên mu bàn tay cậu nhẹ nhàng gãi gãi,cậu rút bàn tay lại như bị bỏng, Giang Thăng thấp giọng bật cười.
Giang Thăng đè cậu vào góc cầu thang hôn cậu, cậu túm lấy cổ áo Giang Thăng, đầu ngón tay run rẩy, vừa hưng phấn vừa khẩu trương, cảm giác tê dại từ xương đuôi khiến eo cậu mềm nhũn.
Cậu nuốt nước miếng của Giang Thăng, đầu lưỡi bị Giang Thăng ngậm lấy mà liếm mút, hô hấp cậu cũng trở nên gấp gáp.
Cơn gió lạnh lẽo, ẩm ướt thổi lên cơ thể nóng bỏng của cậu, giữa hai người thở ra làn hơi trắng xóa.
Khi có động tĩnh từ cầu thang, cậu sẽ đẩy Giang Thăng ra nhưng lại bị hắn ôm chặt hơn, hôn mãnh liệt hơn, khi bước chân chuẩn bị đi lên, Giang Thăng mới buông ra, cậu thở hổn hển dựa vào tường, không dám nhìn phản ứng của người qua đường phía sau.
Vào giữa tháng 12, Giang Thăng không đến trường thường xuyên nữa, hắn nói rằng hắn ghét mùa đông.
Hắn sờ sờ bụng của Văn Chiêu, hỏi cậu: "Tại sao vẫn chưa có em bé?"
Văn Chiêu ghé sát vào trán hắn cho hắn một nụ hôn: "Có thể đã có rồi."
"Có thật không?"
"Có lẽ vậy!"
Ánh mắt Giang Thăng thâm thúy nhìn cậu: "Em nhất định sẽ mang thai đứa con."
Văn Chiêu sờ sờ tóc của hắn, "Anh tại sao lại muốn em mang thai?"
"Bởi vì anh muốn