Mưa bên ngoài tạnh rồi, mùi đàn hương sau khi đốt xong bắt đầu trở nên nhàn nhạt, Bạch Nguyễn tỉnh lại một lúc, cô bị cơn ác mộng đánh thức, có hơi thở ấm áp từ trên cổ cô giúp cô lấy lại tinh thần.
Cô nhìn xuống Giang Dĩ Yến đang ngủ say, ký ức tan vỡ và mơ hồ trong giấc mơ lại bóp nghẹt cổ họng cô.
Mùi tanh ướt át nồng nặc, thế giới điên cuồng đảo lộn, cảm giác muốn chết càng ngày càng sâu.
Cô và anh trai của cô đã có một trận loạn luân với nhau, ở trong dục vọng điện cuồng, bọn họ thống khổ hét lớn, cùng nhau cao trào.
Cô mặc một chiếc váy xanh ướt đang lau tóc trong phòng, tóc ướt bết dính vào cổ.
Bầu trời âm u tối tắm, gió bên ngoài lay động những bông hoa huệ bên cửa sổ.
Bạch Nguyễn quay đầu lại, thấy Giang Dĩ Yến đang đứng ở cửa, cô gọi một tiếng: "Anh ơi." Ông như phục hồi lại tinh thần.
Chuyện xảy ra sau đó, ký ức ẩm ướt mơ hồ xé rách, quá mức mờ ảo, giống như một quả bom sương mù.
Trên bầu trời tối sầm, gió thổi tung bay tấm rèm vải trắng bên cửa sổ.
Cô đang ngồi trên giường, những khớp xương ngón tay hiện rõ ràng của Giang Dĩ Yến đan xen vào tóc cô, gió từ máy sấy tóc phả ra vừa oi bức vừa ẩm ướt cùng âm thanh ồn ào quay cuồng.
Những ngón tay lạnh lẽo của Giang Dĩ Yến lướt nhẹ qua gáy cô, vén lên mái tóc ẩm ướt dính vào cổ của cô, Bạch Nguyễn rụt cổ lại, hai xương bướm cong lên từ bên trong làn váy xanh lục.
Cô nghe thấy Giang Dĩ Yến gọi cô: "Nguyễn Nguyễn." Giọng ông khàn khàn trầm thấp.
Bạch Nguyễn nắm tay ông: " Được rồi anh ơi, tóc em khô rồi."
Giang Dĩ Yến tắt máy sấy tóc đi, xoay người cất máy sấy tóc vào tủ, Bạch Nguyễn nhìn sắc mặt của ông, Giang Dĩ Yến và cô như bị mắc kẹt bên trong áp lực của nhà tù, Giang Dĩ Yến sẽ mãi là thiếu gia hiền lành đáng quý của nhà họ Giang nhưng ông lại mang theo một sự ảm đạm không rõ ràng.
Khi sắc trời càng tối dần, những bông hoa huệ bên cửa sổ ẩn hiện sau tấm rèm cát trắng bồng bềnh, gió mang theo hơi ẩm thổi vào căn phòng, làn váy xanh khiến làn da cô càng thêm tái nhợt.
Gỗ đàn hương cháy cùng hơi nước ẩm ướt, cô và Giang Dĩ Yến như chết chìm trong căn phòng mờ mịt này.
Giang Dĩ Yến ôm cô nằm trên giường, ông mất tinh thần buông thõng eo Bạch Nguyễn ra, ông như một người sắp chết đuối, cơ thể cô mang theo tia ẩm ướt mới tắm xong, cô vuốt ve mái tóc của Giang Dĩ Yến, hôn giữa hai lông mày của ông.
Mùi hương của một cô gái trẻ quấn quanh mũi ông, cơ thể ẩm ướt và ấm áp áp vào người ông.
Chiếc váy xanh dính chặt vào người cô, bên trong cô không mặc nội y, đầu ngực hơi nhô lên bên ngoài váy xanh, gió thổi tung tấm rèm trắng đến gần bên giường, như muốn bao bọc bọn họ bên trong.
Giang Dĩ Yến dựa vào trong ngực cô, cảm nhận được sự mềm mại, ông ngẩng đầu nhìn Bạch Nguyễn, bệnh hoạn nói: " Nguyễn Nguyễn, em vĩnh viễn phải ở bên cạnh anh." Ngón tay lạnh lẽo của Bạch Nguyễn lướt nhẹ trên mặt ông:" Em sẽ ở bên cạnh anh mãi mãi."
Bọn họ dùng phương thức quái dị ở bên cạnh nhau, trước nay đều không có tách rời.
Bọn họ dù có quan hệ anh em nhưng lại có sự thân thiết đến bệnh hoạn, bọn họ ôm và hôn môi lẫn nhau.
Trời lại mờ mịt như sương mù, trong ký ức Giang Dĩ Yến thay đổi thành một diện mạo khác, từ bộ dáng thiếu niên trẻ trung trở thành bộ dáng trưởng thành cao lớn đẹp trai hơn, ông trở thành người thừa kế trẻ tuổi nhất của nhà họ Giang.
Giang Dĩ Yến mặc một bộ com-lê, tóc được chải vuốt ra sau, ông vòng tay ôm Bạch Nguyễn, nói:" Vài ngày nữa Nguyễn Nguyễn 18 tuổi rồi."
Năm Bạch Nguyễn 18 tuổi, Giang Dĩ Yến nói: " Nguyễn Nguyễn về sau phải kết hôn với anh đấy nhé."
Từ lúc đó Bạch Nguyễn đã biết rõ ràng, Giang Dĩ Yến không phải là anh trai cô, mà là người yêu của cô.
Bà Giang, một người luôn tinh tế và tao nhã, nắm lấy tay cô và nói: "Nguyễn Nguyễn đã lớn rồi, đã đến lúc nên đính hôn rồi." Móng tay màu đỏ của bà Giàn gần như ăn sâu vào da thịt cô, bà Giang nói khẽ: " Con trai nhà họ Trần cũng không tồi."
Mặt Giang Dĩ Yến âm trầm, ông cãi nhau với bà Giang, cô nghe thấy bà Giang gầm lên hét lớn: " Mày đây đang loạn luân."
Tính cách của Giang Dĩ Yến càng ngày càng quái đản, ông bắt đầu trở nên u ám và đa nghi hơn.
Say khi bệnh viện Tư Giang được xây dựng xong, bà Giang đích thân đưa con trai mình vào, gương mặt bà Giang lạnh lùng lại tao nhã, bà nói:" Nhà họ Giang tuyệt đối không thể có người bị bệnh tâm thần."
Gào rống, điên cuồng, cô đứng ở dưới nhìn bà Giang như một hang động băng giá.
Mỗi ngày phải uống nhiều thuốc khiến tinh thần Giang Dĩ Yến hoảng loạn.
Khi Giang Dĩ Yến phát điên, y tá sẽ cưỡng chế buộc ông lại bằng dây an toàn và chỉ thả ông ra khi mặt ông tái nhợt, sức lực cạn kiệt.
Bạch Nguyễn cầu xin bà Giang cho cô đến bệnh viện chăm sóc Giang Dĩ Yến, cô tình nguyện đến bệnh viện Tư Giang, bước vào nhà giam của Giang Dĩ Yến.
Cô chứng kiến cảnh họ áp dụng phương pháp điều trị điện giật cho Giang Dĩ Yến, Giang Dĩ Yến co giật và run rẩy trên giường bệnh, sau đó nước tiểu mất khống chết không tự chủ được.
Cô ôm Giang Dĩ Yến đang phát run, cô khóc đến toàn thân run rẩy, cô hét lớn với bác sĩ điều trị, bác sĩ bình tĩnh nhìn cô nói: "Đây là vật lý trị liệu.
Xin cô hay tin tưởng bác sĩ."
Giang Dĩ Yến run rẩy, cả giọng khàn khàn gọi cô: "Nguyễn Nguyễn."
Ở năm thứ hai, Bạch Nguyễn ôm ông nói: "Anh à, em mang thai."
Ký ức như sương mù dường như kết thúc, ngoài cửa sổ vang lên một tiếng sấm rầm chói tai, Bạch Nguyễn cảm thấy hai tay đang ôm eo mình siết chặt lại, Giang Dĩ Yến áp vào cổ cô nói: "Nguyễn Nguyễn đừng sợ."
Bạch Nguyễn đưa tay sờ sờ trán ông, Giang Dĩ Yến mở to mắt nhìn cô, giọng khàn khàn nói: "Sấm sét đánh thức em hả?" Bạch Nguyễn lắc đầu.
Giang Dĩ Yến đứng dậy đi ra ngoài rót một cốc nước nóng xong lại tiến vào, sau đó bật máy quay đĩa, trong phòng vang lên tiếng nhạc tỳ bà.
Bạch Nguyễn từ trên giường ngồi dậy, mái tóc quấn lấy thân thể trần trụi, Giang Dĩ Yến cho cô uống mấy ngụm nước, sau đó đặt cái cốc lên đầu giường.
Giang Dĩ Yến lên giường ôm cô vuốt ve dấu răng trên người cô, Bạch Nguyễn nhìn đồng hồ trên tường nói: " Đã một lúc rồi, không biết Tiểu Thăng đã ngủ chưa?"
Khi tiếng đàn tỳ ba vang lên từ tầng ba, Văn Chiêu đang thở hổn hển nằm trong vòng tay của Giang Thăng, một tay cậu bị còng tay trói lại, một đầu còng còn lại thì trói cùng cổ tay Giang Thăng.
Văn Chiêu giơ tay lên nói: "Nếu em muốn đi vệ sinh thì anh cũng phải đi theo em đấy."
Giang Thăng cúi đầu liếc mắt nhìn cậu: " Anh sẽ không buông thả em ra."
Văn Chiêu nghiêng người hôn hắn một cái: " Khóa thì khóa đi! Tiểu tổ tông."
Giang Thăng nhìn bầu trời bên ngoài nói: "Mưa đã tạnh rồi." Hắn trầm ngâm suy nghĩ, đứng dậy lấy chìa khóa mở còng trên tay ra, một đầu kia của còng vẫn kiên quyết còng vào tay Văn Chiêu.
Văn Chiêu khó hiểu nhìn hắn: " Anh sao lại mở ra vậy?" Giang Thăng không để ý, hắn cong lưng xúi người xuống bế Văn Chiêu lên, Văn Chiêu vòng tay ôm cổ hắn:" Anh bị làm sao vậy? Chúng ta vẫn chưa mặc quần áo đâu."
Giang Thăng ôm cậu bước ra khỏi phòng ngủ, hành lang thắp đèn ngủ mờ ảo, cửa hai bên khóa chặt, khi Giang Thăng ôm cậu bước xuống tầng, Văn Chiêu lo lắng vòng tay qua cổ hắn.
Một cảm giác sợ hãi bao quanh cậu, cậu bất an cong các ngón chân của mình lại.
Có tiếng động nhẹ mỗi lần bước lên sàn gỗ rắn chắc, những bức ảnh trên tường khiến cậu cảm thấy như bị gian dâm bằng ánh mắt, cậu vươn đầu lưỡi liếm cằm Giang Thăng: "Chúng ta đi đâu vậy?" Giang Thăng rũ mắt thấy gương mặt đỏ bừng của cậu," Chờ một lát nữa em sẽ biết ngay thôi."
Đi qua bức bình phong phòng khách, những bức tranh tám màu của Tần Hoài ở trên càng đẹp và kỳ dị hơn trong bóng tối, tiếng đàn tỳ bà trên