Trong không gian chật chội tràn ngập nồng nặc mùi tanh của tinh dịch, Giang Thăng ôm Văn Chiêu, vùi đầu ở cổ cậu trầm mặc không nói gì.
Văn Chiêu nghiện thuốc lá, lần mò bao thuốc từ cái quần rơi ở dưới giường, rút ra một điếu thuốc lá rồi châm lửa.
Cậu kẹp thuốc ở trong tay, dáng vẻ lười biếng hút thuốc, trong miệng phun ra làn khói trắng, một cái tay khác lại chậm rãi vỗ về lưng thiếu niên.
Giang Thăng như là được cơ thể mẹ trấn an lý trí, an ủi linh hồn, hắn suy sút gối đầu lên đùi Văn Chiêu.
Văn Chiêu vừa hút thuốc vừa rũ mắt nhìn thiếu niên nằm trên đùi mình.
Sắc mặt Giang Thăng tái nhợt, môi đỏ thắm, cằm nhọn sắc bén, tóc đen ẩm ướt dính gần đôi mắt thâm quầng, đôi mắt thâm thúy nhìn rõ sự mệt mỏi tối tăm đang nhìn chằm chằm cậu, lộ ra tia lửa cực nóng.
Hình ảnh thật quỷ dị.
Cậu vuốt ve gương mặt cùng cái mũi cao thẳng của Giang Thăng.
Đối mặt cặp mắt sâu thẳm đó, cậu lại dùng tay che lại đôi mắt Giang Thăng để ngăn cặp mắt nóng rực lửa kia nhìn mình.
Văn Chiêu có chút áy náy, cậu cũng không biết vì cái gì.
Lông mi Giang Thăng cọ cọ lên lòng bàn tay cậu làm cho cậu có chút ngứa.
Cậu hút một hơi thuốc lá nhưng nỗi buồn phiền trong lòng vẫn chưa tiêu tan.
Văn Chiêu nắm tóc của hắn đem hơi khói trắng trong miệng phun lên mặt hắn, Giang Thăng nhíu nhíu mày.
Văn Chiêu đưa thuốc lá đến bên miệng Giang Thang ý bảo hắn hút một hơi đi.
Nước miếng của cậu dính vào đầu lọc khiến nó ẩm ướt, Giang Thăng nhìn chằm chằm đầu lọc ẩm ướt kia rồi há mồm ngậm lấy điếu thuốc.
Hút một điếu thuốc xong, Giang Thăng dùng giấy chà lau nửa người dưới lầy lội bất kham của cậu.
Lỗ huyệt lầy lội sưng đỏ, môi âm hộ bị ** đến không thể khép lại, bụng Văn Chiêu phồng lên hàm chứa một bụng đầy tinh dịch của Giang Thăng.
Văn Chiêu mở rộng chân gác lên vai Giang Thăng, cậu cảm thấy có chút xấu hổ.
Cậu lấy chân đạp lên mặt Giang Thăng ý bảo hắn nhanh lên.
Giang Thăng sau khi lau sạch sẽ lại đến gần hoa huy*t sưng đỏ hôn hôn lên.
Quần lót của Văn Chiêu bị chính cậu phun đầy d*m thủy đến ướt đẫm, khẳng định là không thể mặc lại nữa, Giang Thăng đưa quần lót của hắn cho Văn Chiêu mặc vào, để ngừa hoa huy*t sưng đỏ của cậu cọ xát với quần có thể bị đau.
Đợi hai người ăn mặc chỉnh tề xong, Giang Thăng mặt vô biểu tình cất quần lót ướt đẫm của Văn Chiêu vào túi quần mình.
truyện tiên hiệp hay
Hai tiết học buổi chiều thật nực cười, Văn Chiêu định vào lớp học ngủ bù đợi tiết học cuối kết thúc nhưng lại thấy Chu Minh đi tới:" Hai tiết vừa rồi mày đi đâu vậy?".
Toàn thân Văn Chiêu đau nhức, trên người nhớp nháp không rõ, trong bụng còn hàm chứa tinh dịch của Giang Thăng, thật sự nhấc không nổi tinh thần mà đi trả lời lại Chu Minh, chỉ lười nhác mà nói:"Đi tiệm net."
Chu Minh liên tục lấy làm lạ: "Mày không phải luôn cho rằng đi net không thú vị sao?"
Văn Chiêu có lệ ậm ừ hai tiếng, ghé vào trên bàn mơ màng chuẩn bị thiếp đi, Chu Minh thấy Văn Chiêu dựng cổ áo cao lên che cổ: "Mày thật là nhàm chán mà." Nói xong tưởng kéo cổ áo cậu xuống.
Văn Chiêu nhất thời phản ứng có chút lớn, tay giữ chặt cổ áo không bỏ, bực bội nói:" Đừng làm phiền tao!" Cổ bị Giang Thăng gặm cắn đến giờ không thể xem, nếu chẳng may cổ áo bị kéo xuống thì không biết sẽ có những lời đồn gì được truyền ra nữa.
Chu Minh thấy cậu thật sự buồn ngủ nằm gục trên bàn liền không làm phiền cậu nữa.
Cây phượng ngoài cửa sổ xào xạc đung đưa theo gió, giáo viên luôn miệng giảng bài không ngớt khiến Văn Chiêu lâm vào giấc ngủ say sưa.
Đợi đến khi cậu dậy, trong phòng học chỉ còn lại một mình.
Một lượng lớn ánh chiều tà chiếu vào phòng học khiến toàn bộ căn phòng đều màu đỏ cam.
Văn Chiêu thấy Giang Thăng đang dựa trên cửa chờ cậu.
Giang Thăng thân mình cao 1 mét 8 mấy, người cao cao gầy gầy, mặc một chiếc hoodie đen có mũ, chiếc mũ được đội lên che nửa khuôn mặt hắn, chỉ để lộ chiếc mũi cao thẳng.
Những tia ánh chiều tà đỏ cam chiếu trên người hắn, đem hắn bao phủ trong một vầng hào quang.
Văn Chiêu lúc này nhìn Giang Thăng liền cảm thấy hai mắt chói lòa, trong lòng có loại cảm xúc như ngưng đọng trong máu cậu khiến cậu có phần hoảng loạn thất thần.
Cậu nhẹ nhàng mà khụ một tiếng, "Anh đợi bao lâu rồi?"
Giang Thăng trầm ngâm nói: "Không lâu lắm."
Văn Chiêu khô khan "Ồ" một tiếng.
Trong trường học cây phượng và cây bạch quả thi nhau rơi từng mảng lá lớn xuống đất kêu xào xạc mỗi lần ai dẫm qua, những chiếc lá bị gió thổi bay đến chỗ nào không hay.
Những chiếc lá vàng dưới ánh chiều tà cũng biến thành những chiếc lá màu đỏ cam.
Văn Chiêu cùng Giang Thăng lặng lẽ bước đi, không có ai lên tiếng.
Khi đi tới đường Hương Chương, cây phượng lại xuất hiện dầy đặc hơn, những tán lá cây rậm rạp che đậy bầu trời, tia sáng mặt trời nổi chìm qua những khe hở của tán cây, phía sau những đám cây là ngôi biệt thự nhỏ bằng gạch đỏ.
Đi vào nhà của Văn Chiêu.
Sàn nhà gỗ màu nâu, bàn ghế gỗ cụ, cầu thang cũng gỗ màu nâu đỏ.
Văn Chiêu đi lên cầu thang lên tầng hai, Giang Thăng cũng theo đuôi đi lên.
Văn Chiêu cởi hết quần áo ra, trần trụi thân mình đi vào phòng tắm.
Giang Thăng yên lặng ngồi ở bên cửa sổ nhìn bồn hoa cạnh cửa sổ, bên tai vang lên tiếng nước rào rào từ phía phòng tắm.
Giang Thăng đứng dậy đi vào phòng tắm, trong phòng tắm Văn Chiêu đang dùng sữa tắm khiến người đầy bọt đứng dưới vòi hoa sen rửa sạch thân mình.
Giang Thăng từ phía sau ôm lấy cậu, xoa nắn đầu v* cậu.
"Ô, buông tay." Văn Chiêu bực bội nói.
Quần