Nước lạnh bên trong bồn tắm bám dính vào người cậu, ánh mắt lạnh lùng của Giang Thăng khiến cậu rùng mình.
Văn Chiêu sờ sờ mặt của hắn: "Anh đi ra ngoài đi, để em giúp anh băng bó."
Khoảnh khắc tay Văn Chiêu chạm vào mặt hắn, toàn thân Giang Thăng bắt đầu run lên, hắn nắm lấy tay Văn Chiêu, ôm cậu vào trong lòng, hắn cắn thịt mềm trên mặt Văn Chiêu, dùng đầu lưỡi liếm láp đôi mắt cậu.
Trên mặt Văn Chiêu bị liếm ướt, vết cắn đau đớn làm cho cậu cau mày lại, Giang Thăng bây giờ không bình thường khiến cậu lộ ra tia sợ hãi, Văn Chiêu dùng tay đẩy hắn: "Đau, buông em ra."
Giang Thăng dừng lại, nâng khuôn mặt ướt át của cậu lên, ảm đạm mà kinh khủng nhìn cậu, Giang Thăng lại gần áp mũi mình vào mặt cậu nói: "Tại sao em lại muốn cự tuyệt anh?" Hơi thở nóng rực của hắn phun lên mặt Văn Chiêu làm Văn Chiêu bất giác mà rùng mình một cái.
Ánh đèn vàng của hệ thống sưởi khiến phòng tắm bốc khói nghi ngút, máu nâu trong bồn tắm đã lạnh buốt, Văn Chiêu nghiêng đầu thấy vết dao trên cánh tay hắn đã bắt đầu xuất hiện bọt nước màu trắng.
Cậu đẩy Giang Thăng ra, luống cuống cố gắng bò ra khỏi bồn tắm, nước đưa đẩy theo chuyển động của cậu, Giang Thăng nắm lấy tay cậu kéo lại, Văn Chiêu lại ngã vào bồn tắm, nước lạnh tràn lên mặt cậu, hai tay cậu cố gắng vùng vẫy vịn vào thành bồn tắm.
Giang Thăng nhấc cậu lên ôm vào trong lòng, vẻ mặt vặn vẹo: "Em muốn đi đâu?"
Sặc nước làm cậu hít thở trướng đau cả ngực, cậu mềm nhũn trong vòng tay của Giang Thăng.
Một lúc lâu sau, cảm giác nóng rát trong phổi cũng từ từ biến mất, cậu đè lại Giang Thăng, bóp cổ hắn và tát cho hắn một cái: " Em đi lấy thuốc cho anh."
Giang Thăng vươn đầu lưỡi liếm đôi môi đỏ tươi của cậu, tóc dài ướt nhẹp dính vào trán che đi đôi mắt thâm thúy, hắn nở nụ cười quái dị, lông tơ Văn Chiêu theo bản năng dựng đứng lên.
Sau đó rầm một tiếng, hắn ôm Văn Chiêu chìm vào trong nước, nước lập tức tràn ngập khoang mũi của cậu, cậu đẩy Giang Thăng ra, chân sau đá hắn một cái.
Một cảm giác ngột ngạt bao trùm lấy cậu, nước tràn vào cơ thể từ mọi hướng, cuốn đi hơi thở của cậu.
Giang Thăng hôn lên miệng cậu, bọn họ chìm ở trong nước mà hôn nhau, hai chân cậu đạp loạn, hai tay trơn trượt bám lấy vách tường gốm sứ, Giang Thăng truyền khí qua miệng cậu, mùi tanh trong nước tràn vào miệng cậu.
Giang Thăng buông nhả miệng cậu ra và cắn vào cổ cậu, tóc của Văn Chiêu trôi lênh đênh trong làn nước nâu, cậu thống khổ lắc đầu mở miệng kêu trong nước, một âm thanh ọc ọc phát ra từ miệng cậu.
Tay cậu nắm lấy vòi nước bên cạnh, dòng nước ào ào chảy vào bồn tắm, cậu dùng chân đá văng Giang Thăng ra, nhô lên khỏi mặt nước, dựa vào bồn tắm lấy hơi, Giang Thăng dựa một bên u ám nhìn cậu, hắn như một con rắn độc đang đánh giá con mồi của mình.
Sắc mặt Văn Chiêu tái nhợt nhìn hắn, Giang Thăng tiến lại gần ôm cậu, hơi thở nặng nề phun mặt Văn Chiêu, hắn vuốt ve đầu Văn Chiêu: " Tiểu Chiêu, anh yêu em nhiều lắm."
Giang Thăng sử dụng những từ ngữ, những lời nói dịu dàng ôn nhu nhất để thể hiện tình yêu của mình, dùng những cử chỉ thô bạo nhất để tuyên bố quyền lợi của mình.
Văn Chiêu tiến tới ôm Giang Thăng đang bất an, cậu hôn lên giọt nước chảy xuống cằm Giang Thăng, dụi trán vào mái tóc đen ẩm ướt của hắn.
Cậu sờ trán Giang Thăng, nói: "Đi ra ngoài để em giúp anh băng bó vết thương đi.
Vết thương của anh đã trắng bệch hết rồi kìa."
Tình trạng loạn thần kinh của Giang Thăng khiến cậu cảm thấy bất an và lo lắng, tình trạng bất ổn của hắn như một quả bom treo trên tim cậu bất cứ lúc nào.
Vòi nước vẫn đang chảy nước, nước trong bồn tắm cũng dần tràn ra ngoài, Văn Chiêu dẫn đầu bước ra khỏi bồn tắm trước, Giang Thăng vẫn ngồi ở đó, cậu vừa định bước ra thì Giang Thăng đã đứng dậy trong bồn tắm, toàn thân hắn trần truồng, vết thương ở trê tay lộ ra thịt non, mái tóc hắn ướt đẫm khiến khuôn mặt hắn càng thêm tái nhợt và lạnh lẽo.
Văn Chiêu nhìn vết thương cùng máu loãng trong bồn tắm mà cảm thấy khó thở.
Giang Thăng bước tới ôm lấy cậu, cắn vào cổ cậu một cái, Văn Chiêu ăn đau " a " một tiếng.
Ánh mắt Giang Thăng lộ ra tia hưng phấn, vẻ mặt hắn dữ tợn nắm lấy cậu đè cậu xuống, mặt Văn Chiêu bị đè dán lên tường gạch, Giang Thăng đè trên người cậu bất đầu cởi quần áo cậu ra.
Văn Chiêu không dám giãy dụa vì sợ động đến vết thương của hắn, quần áo cậu ướt sũng dính trên người không dễ cởi ra, Giang Thăng sốt ruột nóng nảy kéo mạnh, Văn Chiêu nghiêng đầu thấy vết dao trên tay hắn bắt đầu lại chảy máu, cậu nắm lấy tay hắn:" Để em tự cởi."
Cậu đứng dậy cởi quần áo ướt sũng của mình ra.
Đợi khi cậu cởi quần áo xong liền Giang Thăng liền kéo cạu vào lại trong bồn tắm.
Bọn họ ngã vào trong bồn tắm, máu nâu loãng tràn ra ngoài, Giang Thăng mở chân cậu ra, duỗi ngón tay tiến vào trong âm đ*o để nới rộng, Văn Chiêu ôm cổ hắn thở hổn hển, cắm bên trong hoa huy*t vài cái hoa huy*t bắt đầu chảy nước, chân Văn Chiêu run lên.
Giang Thăng thô bạo đè cậu vào bồn tắm, bẻ mông cậu ra rồi đâm vào.
Gân xanh trên cổ Văn Chiêu nổi lên, hai tay bám thật chặt vào thành bồn tắm, dương v*t thô dài cọ vào đáy chậu của cậu từng tí cắm đi vào, hoa huy*t còn chưa nới rộng đủ, hoa huy*t co rút lại ngậm lấy dương v*t xâm nhập.
Loại cảm giác này quá rõ ràng, nó làm cho cậu rõ ràng cảm giác được mông cậu bị dương v*t Giang Thăng **, cậu nằm dưới thân Giang Thăng để hầu hạ hắn.
Sau khi hoàn toàn bị tiến vào, âm đ*o của Văn Chiêu cảm giác sưng tấy và đau đớn, đầu v* của cậu bị đè áp lên bức tường gốm lạnh, làm tóc tai cậu tê dai, miệng hắn lưu luyến chỗ xương bướm của cậu, những nụ hôn ướt cùng đầu lưỡi ướt át trơn trượt sau lưng cậu khiến thân thể cậu khẽ run lên.
Thời gian như đọng lại, Giang Thăng sau khi cắm vào cũng không nhúc nhích, giống như đang cảm thụ âm đ*o ẩm ướt của cậu, sườn mặt hắn dán sườn mặt Văn Chiêu, Mông Văn Chiêu với xương hông Giang Thăng dính cùng một chỗ, hai trái trứng của Giang Thăng dính trước cửa âm đ*o Văn Chiêu.
Mặt Văn Chiêu với mặt Giang Thăng cọ cọ nhau, hai người vươn đầu lưỡi liếm láp lẫn nhau, mồ hôi chảy ròng ròng trên má.
Cậu co thắt âm đ*o lại cảm nhận dương v*t đang cắm bên trong mình, âm đ*o căng phồng chua xót, d*m thủy từ chỗ kết hợp chạy ra.
Cậu bị chiếm hữu.
Cậu sử dụng khí quan dị dạng của mình để hàm chứa dương v*t Giang Thăng, cậu bị lấp đầy, không có một chỗ hở nào.
âm đ*o cậu trở thành vật chứa của hắn, chứa đựng dương v*t của Giang Thăng, làm chúng nó kết hợp chặt chẽ và tan chảy làm một.
Văn Chiêu run rẩy kêu lên một tiếng, vươn đầu lưỡi đuổi theo miệng Giang Thăng, âm đ*o co rút kịch liệt chèn ép chặt dương v*t bên trong, vách trong ngứa ngáy co giật, d*m thủy chảy ra làm ướt cả lông mu của Giang Thăng.
Giang Thăng cắn môi dưới của cậu, đưa lưỡi vào trong miệng cậu bắt đầu mút liếm, Văn Chiêu bị hắn ngậm lấy đầu lưỡi, nước miếng theo khóe miệng chảy xuống, hai mắt cậu mờ mịt không thể tập trung.
Giang Thăng ôm eo cậu đột nhiên đẩy về phía trước, Văn Chiêu thốt ra một tiếng rên ngắn ngủi sợ hãi, mỗi lần Giang Thăng đẩy vào rút ra đều không hở một chút khe hở nào, hắn đè nặng cậu, va chạm mông cậu.
Tiếng nước rào rào bởi vì động tác của hai người mà vang lên, hai mắt Giang Thăng đỏ bừng hưng phấn dị thường, hắn đâm vào lỗ nhỏ chặt hẹp, nghe Văn Chiêu vừa run rẩy vừa thở dốc, Giang Thăng cắn cổ cậu, Văn Chiêu ngửa cổ lên thở dốc.
Vẻ mặt Giang Thăng điên cuồng mang tố chất thần kinh cắn sườn cổ cậu, như thể muốn ôm cậu, cắn cậu thành từng miếng rồi nuốt vào bụng.
Toàn thân Văn Chiêu run lên, dương v*t trong hoa huy*t di chuyển tốc độ nhanh đâm vào điểm mẫn cảm của cậu, quy đầu hắn chèn ép