Giang Thăng tỉnh lại đã là 10 giờ, hân lấy áo choàng tắm ở bên cạnh mặc vào, tắm rửa xong chuẩn bị xuống tầng ăn sáng.
Trong đầu hắn bắt đầu quay cuồng, tựa hồ như có vô số người đang nói chuyện trong đầu hắn.
Hắn dừng lại trên cầu thang, xoa xoa giữa lông mày, người giúp việc bên Đức đứng dưới tầng vừa lau bàn vừa lặng lẽ nhìn hắn.
Bà chủ của biệt thự này đã dặn dò họ rằng phải luôn chú ý đến hành động của hắn để đề phòng xảy ra việc ngoài ý muốn.
Cô quan sát vài ngày thì thấy hắn cũng không có biểu hiện gì khác lạ, ngược lại cậu chủ nhà này lại rất dễ nói chuyện, cũng không làm mấy hành vi gây khó dễ.
Hắn như nhận ra ánh mắt của cô, Giang Thăng đứng trên tầng nhướng mi liếc cô một cái, người giúp việc vội vàng cúi đầu xuống.
Giang Thăng đi xuống cầu thang nói với cô, " Làm phiền bảo nhà bếp làm cho tôi một phần bữa sáng." Hắn ngồi vào bàn ăn chậm rãi đợi bữa sáng, một lúc sau hắn cau mày lại lấy tay chống trán, tay còn lại gõ theo tiết tấu lên trên bàn.
Khi bữa sáng được mang đến, Giang Thăng ngẩng đầu lên nói cảm ơn với người đưa cơm.
Người giúp việc ở trong phòng khách im lặng quan sát hắn dùng bữa.
Giang Thăng chạm rãi ăn sáng, dao nĩa va chạm vào đĩa phát ra âm thanh rất nhỏ, hắn dừng động tác ăn lại, lấy giấy lau miệng, ngữ khí nghe không ra gợn sóng hỏi: "Ai làm bữa sáng?"
Người giúp việc dừng động tác và bước lại gần chỗ hắn, nói: " Là đầu bếp mới ạ."
Giang Thăng cười dịu dàng, gõ ngón tay lên bàn, đột nhiên hắn hất hết bát đĩa xuống đất làm phát ra tiếng vang lớn.
“Bên trên đĩa có miếng thịt ba chỉ, tôi không ăn thịt.” Giọng nói của hắn không còn dịu dàng như trước, nó trở nên u ám mang theo tói chất thần kinh, ngón tay bắt đầu gõ loạn ở trên bàn.
Người giúp việc sợ đến nỗi không nói được lời nào, cậu chủ ngày trước ôn nhu nhưng bây giờ lại nổi cơn điên dọa người.
Mái tóc đen dầy dài qua trán, sắc mặt tái nhợt, đôi môi đỏ mọng, lộ ra vẻ bệnh hoạn thần kinh.
Bạch Nguyễn từ trên tầnh đi xuống, nói với cô: "Xin lỗi, cô cứ lui xuống trước đi, cảm xúc của con tôi đang không ổn lắm."
Người giúp việc hoảng sợ lui xuống.
Bạch Nguyễn đi tới trước mặt hắn vén tóc hắn lên, ôn nhu nói: "Để mẹ bảo nhà bếp làm cho con một phần bữa sáng mới, được không?"
Giang Thăng xoa giữa lông mày, nhướng mắt nhìn Bạch Nguyễn: "Không phải mẹ nói tháng này Văn Chiêu sẽ đến sao? Tại sao con gọi điện cho em ấy mà em ấy lại không nghe?"
Bạch Nguyễn sờ lên mặt hắn: "Mẹ hứa trong tháng này cậu ấy sẽ đến đây.
Có thể cậu ấy không nghe điện thoại của con được là do lệch giờ." Cô dừng lại chút, cố nặn ra một nụ cười: "Con uống thuốc nghe theo lời bác sĩ nói đi.
Đừng để Văn Chiêu thấy con suy sút vậy được không?"
Đợi Giang Thăng lên tầng, Bạch Nguyễn mới thở dài một hơi.
Giang Dĩ Yến gọi điện nói với cô rằng Vân Chiêu vẫn đang ở trong bệnh viện và vẫn chưa qua khỏi cơn nguy kịch, người cũng không tỉnh táo.
Ông bảo Bạch Nguyễn trước hết che giấu với Giang Thăng đã, dù sao bệnh tình của Giang Thăng hay thay đổi thất thường, ông sợ điều này sẽ kích thích đến hắn.
Phần thân trên gầy nhưng rắn chắc của Giang Thăng để trần nằm trong bồn tắm, mái tóc ướt đẫm nước, những sợi tóc lòa xòa rơi trên trán.
Hai mắt hắn tan rã choáng váng nhìn chằm chằm ánh đèn, giọng nói trong đầu lại lớn hơn, vô số tiếng thì thầm tràn ngập trong màng nhĩ.
Giang Thăng cười khúc khích, thanh âm vang lên trong phòng tắm trống rỗng đặc biệt thấm người, hắn nhìn chằm chằm một chỗ nào đó âm trầm nói: "Đừng nhìn tao."
Không có ai đáp lại.
Sắc mặt Giang Thăng khủng bố, nói: “ Bọn mày còn muốn giám sát tao đến khi nào?!" Một lúc sau hắn lại ôm đầu kêu đau: “ Đừng nói chuyện trong đầu tao nữa! Biến, Cút đi!!"
Sau một hồi im lặng, Giang Thăng chìm mình xuống nước, sự hít thơ không thông ngay lập tức bao trùm lấy hắn.
Làn nước ấm bao bọc lấy hắn khiến hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn sau một thời gian dài, những lời thì thầm bên tai hắn biến mất, ánh mắt vẫn luôn theo dõi hắn cũng biến mất.
Hắn để cho Phật Tổ nghe thấy thanh âm Văn Chiêu vang lên bên tai, hắn từ trong nước đi ra, dựa vào trong bồn tắm, ánh mắt không tiêu cự lơ đãng nhìn chằm chằm một chỗ nào đó, tiếng thở dốc của Văn Chiêu hiện lên bên tai hắn.
Giang Thăng híp mắt, lấy tay che mặt nở nụ cười.
Hắn nhìn vào bóng đè của ánh đèn và nói chung chung, " Tiểu Chiêu, anh biết em sẽ không bỏ rơi anh mà."
Giọng nói của Văn Chiêu không ngừng văng vẳng bên tai, vẻ mặt Giang Thăng bắt đầu trở nên đáng sợ nham hiểm, vai hắn kích động run lên lộ ra nụ cười điên cuồng.
Hắn muốn đè Văn Chiêu dưới thân gặm cắn toàn thân cậu, muốn dùng dây xích trói cậu lại khiến cậu nơi nào cũng không thể đi.
Hắn muốn đặt cậu dưới thân và đ*t hỏng lỗ nhỏ của cậu, làm cậu biến thành búp bê Kinky*( búp bê tình dục) của riêng mình, dùng tinh dịch của mình lấp đầy âm đ*o của cậu.
Giang Thăng dựa vào bồn tắm tuốt dương v*t của mình, quy đầu to lớn màu đỏ tím đang rỉ ra dâm dịch, dày đặc long trụ bạo phát, thanh âm Văn Chiêu càng lúc càng dồn dập bên tai, Giang Thăng thần kinh tự mình lẩm bẩm, vẻ mặt u ám lại điên cuồng.
Giang Thăng si mê nói: " Tiểu Chiêu anh muốn đ*t hỏng em."
Thanh âm dồn dập nức nở của Văn Chiêu vang lên trong đầu, đôi mắt hưng phấn của Giang Thăng đỏ bừng lên, động tác trên tay càng lúc càng nhanh.
Tóc của hắn ướt sũng rơi xuống trước mắt làm che đi một đôi mắt nóng rực điên cuồng, môi hắn đỏ mọng như vừa uống máu.
Hắn muốn bóp chặt cổ Văn Chiêu đè cậu xuống đất, cảm nhận mạch đập ở bên cổ cậu, nhìn cậu thở gấp vì thiếu oxy.
Lúc cậu sắp chết rồi hắn mới buông ra, hắn ôm lấy cậu, vuốt ve khắp cơ thể cậu, Văn Chiêu là cứu tinh của hắn, không chế mọi thứ về hắn.
Hô hấp Giang Thăng ngày càng gấp gáp, cơ bụng dưới thắt lại, thở dốc một hơi sau đó bắn ra.
Hắn dựa vào bồn tắm cười quái dị, sắc mặt dần dần trở nên vặn vẹo, ôm đầu nói: "Giả, tất cả đều là giả."
Đột nhiên hắn bật dậy, nước từ trên người hắn chảy xuống, hắn lấy chiếc áo choàng tắm bên cạnh mặc vào rồi lảo đảo bước ra ngoài.
Giang Thăng