" Sợ em luôn."
Văn Chiêu nhìn chằm chằm mặt trời bên ngoài một lúc, cảm thấy hai mắt đau nhức lúc nhìn mọi thứ đều giống như có bóng chồng lên nhau.
Cậu dựa vào ban công nheo nheo mắt, thời tiết oi bức khiến cậu cảm thấy càng thêm khó chịu cáu kỉnh, ăn cái gì cũng không vào.
Khi cậu trở về phòng thì Giang Thăng vẫn còn ngủ, chất lượng giấc ngủ của Giang Thăng lúc cao lúc thấp thất thường, nhưng sau khi tiêm thuốc xong thì mấy ngày nay tinh thần của hắn luôn trong trạng thái kiệt quệ.
Văn Chiêu hi vọng hắn có thể ngủ lâu hơn một chút để bù lại những giấc ngủ đã thiếu.
Văn Chiêu gặp ác mộng liên tục mấy đêm, mỗi lần đều mơ thấy Giang Thăng bị giam trong bệnh viện tâm thần, cách song sát kêu gào thảm thiết sau đó bị kéo lên giường buộc dây trói không cho cử động.
Cậu mồ hôi nhễ nhại tỉnh lại, ôm lấy Giang Thăng cả người run lên, quấn lấy hắn không muốn đi xuống.
Giang Thăng hôn lên cái trán ướt đẫm mồ hôi của cậu: “Gặp ác mộng à?” Văn Chiêu khàn giọng nói: “Gặp một ác mộng rất kinh khủng.”
Giang Thăng từ phía sau ôm lấy eo cậu, dựa mặt vào gáy cậu, đưa tay chậm rãi vuốt ve bụng cậu: “Đừng sợ, có anh ở đây rồi.” Hơi thở ấm áp phả vào trên gáy cùng sự vuốt ve nhẹ nhàng trên bụng làm cậu an tâm hơn nhiều, Văn Chiêu rũ mi xuống, ngủ nặng nề.
Có đôi khi Văn Chiêu cảm thấy bọn họ là dây leo đang quấn lấy nhau, bám nhau thật chặt.
Văn Chiêu không hề ốm nghén trong 4 tháng đầu nhưng đến tháng thứ 5 thì bắt đầu nôn mửa khi ăn mọi thứ.
Thời tiết thì oi bức hơn nữa còn chán ăn khiến cậu luôn nhịn không được muốn nổi giận.
Lê Tưu tìm một chuyên gia dinh dưỡng, mỗi ngày nấu xong đều mang bữa ăn tới, Văn Chiêu cảm thấy lúc đó cô đã quá khoa trương.
Lê Tưu không cho là đúng, nói: "Con không biết nấu ăn lại không về nhà để chúng ta chăm sóc.
Mẹ sợ hai người các con sẽ chết đói mất."
Khi Văn Chiêu từ trong phòng ngủ đi ra, cơm đã được đưa tới, Giang Thăng dọn bát đĩa, bưng một bát canh lên.
Văn Chiêu kéo ghế ngồi xuống, không có cảm giác muốn ăn nhìn đồ ăn trên bàn liền.
Giang Thăng đẩy bát canh đến trước mặt cậu: "Uống chút canh trước đi."
Cậu khuấy canh trong bát cảm giác hơi buồn nôn, cau mày đẩy canh ra: “Em không muốn uống, muốn nôn.” Sắc mặt có chút khó coi, cậu đứng dậy đi tới ghế sô pha ngồi, dựa vào ghế sô pha không muốn cử động.
Giang Thăng đem bát canh đặt ở trên bàn trà, nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu, nói: "Uống nửa bát thôi, được không?"
Văn Chiêu cau mày liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: "Em đã nói là em không muốn uống rồi."
Giang Thăng bất động thanh sắc nói: "Để anh bón cho em nhé."
Hắn cầm canh trên bàn trà lên khuấy khuấy, múc một thìa thổi thổi rồi đưa đến trước mặt Văn Chiêu: "Tiểu Chiêu mở miệng nào."
Văn Chiêu cảm thấy phiền, trong lòng có một cỗ hỏa khí không rõ làm cho toàn thân cậu buồn bực khó chịu, sắc mặt âm trầm nói: "Sao lại phiền thế? Đã nói không uống nữa rồi."
Sắc mặt Giang Thăng trở nên cứng ngắc, híp híp mắt lạnh giọng nói: “Đừng giở trò tính trẻ con nữa, em không ăn cơm thì làm gì có dinh dưỡng.” Hắn đưa thìa canh đến bên miệng Văn Chiêu: “Há miệng.
"
Văn Chiêu thuận tay gạt thìa canh ra, tay lướt qua làm đổ bát canh Giang Thăng đang cầm khiến nước canh trong bát đổ lên mu bàn tay Giang Thăng.
Cậu nghe thấy một tiếng hít khí, vội vàng quay đầu lại nhìn thì thấy mu bàn tay của Giang Thăng đã đỏ bừng hết lên.
Văn Chiêu vội vàng muốn bỏ bát trong tay hắn xuống, chạm vào bát đang nóng lại rút tay lại, Giang Thăng bắt lấy tay cậu: “Bát nóng lắm đừng chạm vào.” Hắn đặt bát lên bàn trà.
“Nóng như vậy mà anh còn cầm, anh có bị ngốc không vậy?” Văn Chiêu kích động nói.
Cận liếc nhìn mu bàn tay đỏ bừng của Giang Thăng, cúi người ôm lấy hắn: "Thực xin lỗi, em không cố ý."
“Không sao đâu.” Giang Thăng sờ sờ đầu cậu.
Văn Chiêu buông hắn ra, nắm lấy tay hắn đưa gần miệng thổi thổi, khàn giọng nói: "Anh đi rửa qua tay rồi thay bộ đồ khác đi."
Giang Thăng mở vòi nước, trên mặt không chút gợn sóng xoa xoa chỗ sưng đỏ, lau khô tay xong hắn kéo cổ áo lên cởi áo ra.
Khi từ phòng tắm bước ra, hắn đưa cho cậu một bát canh mới.
Uống canh xong, Văn Chiêu dựa vào sô pha không muốn nhúc nhích, Giang Thăng cầm một viên mứt ô mai đưa lên miệng cậu, Văn Chiêu cắn viên mứt, đầu lưỡi nhanh chóng chạm qua ngón tay Giang Thăng.
Giang Thăng rũ mắt nhìn đầu ngón tay dính nước, bất giác xoa đầu ngón tay, cảm giác có chút ngứa như thể có dòng điện nhỏ chạy qua cơ thể.
“Có chua không?” Cổ họng Giang Thăng khô khốc hỏi.
Văn Chiêu nhướng mi, lười biếng nói: “Không chua.” Cậu dựa vào sô pha nhìn Giang Thăng, nói: “Anh có muốn nếm thử không?” Ngón tay cậu gõ gõ lên đầu gối, đôi môi thẳng lăng nhìn chằm chằm Giang Thăng.
Giang Thăng nhìn chằm chằm ngón tay đang gõ gõ của cậu, trong lòng bối rối đến hoảng, mím chặt môi nắm lấy tay cậu.
Văn Chiêu rũ mắt nhìn bàn tay đang nắm chặt tay cậu, nở nụ cười ngắn ngủi.
Cậu dùng sức kéo Giang Thăng qua, đột nhiên hôn lên miệng hắn, thè lưỡi đi vào thăm dò một lúc, sờ gáy Giang Thăng, nói: "Có chua không?"
Giang Thăng liếm khóe miệng: "Có chút chua."
Bắp chân của Văn Chiêu sưng vù đến mức buổi tối ngủ sẽ bị chuột rút, mỗi khi ngủ đến nửa đêm bắp chân run rẩy, Giang Thăng sẽ lập tức tỉnh lại, giúp cậu xoa bóp bắp chân để thả lỏng kinh mạch.
Có một buổi tối Văn Chiêu ngủ mơ màng tỉnh dậy, phát hiện Giang Thăng đang nhìn mình, kinh ngạc nói: “Tại sao anh đã tỉnh rồi?” Giang Thăng tiến lại gần ôm lấy cậu: “ Em vừa động làm anh sợ em lại gặp ác mộng nên vẫn luôn nhìn em.
"
Văn Chiêu sờ sờ quầng mắt của hắn:" Anh ngốc đấy à?" Cậu tiến lại gần ôm Giang Thăng:" Ngủ mau." Khi cơn buồn ngủ bắt đầu ấp tới, cậu buồn ngủ hỏi: “Làm sao anh lại biết em tỉnh lại lúc nào?"
"Lúc ngủ anh vẫn luôn nắm tay em, em vừa động anh liền biết luôn."
Văn Chiêu mua rất nhiều kiểu dáng mới hợp thời trang, còn mua một vài đôi giày phiên bản giới hạn, khi vừa mang đến nơi cậu liền thử luôn nhưng sau đó lại cởi ra ngay lập tức.
“Sao không thử nữa?” Giang Thăng thấy kỳ lạ, hỏi.
Văn Chiêu trừng mắt liếc hắn một cái, ôm quần áo ném vào trong tủ: "Em không muốn mặc, hiện tại em xấu lắm."
“Em mặc cái gì cũng đẹp hết mà.” Giang Thăng cầm một bộ quần áo chưa mặc đưa cho cậu.
Văn Chiêu bây giờ nghe thấy Giang Thăng nói gì cũng khó chịu, ngồi ở trên giường cau mày liếc nhìn bụng mình: “Mang thai thật phiền phức.” Cậu nhìn bật lửa trên bàn đầu giường, sắc mặt càng thêm không tốt: “ Còn không thể hút thuốc."
Văn Chiêu nhướng mi liếc hắn một cái: "Đều tại anh." Cậu híp mắt, lạnh giọng nói "Không đeo bao cao su."
Giang Thăng nhìn bộ dáng hờn dỗi của cậu lại cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Văn Chiêu lạnh lùng đẩy hắn ra.
Giang Thăng ngồi ở trên sô pha xem phim một lúc, sau đó đi vào phòng bếp gọt một ít hoa quả, chuẩn bị mang ra ngoài.
Đi tới cửa, nhìn thấy Văn Chiêu chống eo đỡ bụng đi tới đi lui, bộ dáng này của cậu từ trước tới nay chưa từng có.
Giang Thăng nhìn chằm chằm cậu xong mới miễn cưỡng dời tầm mắt đi, trong lòng có cảm giác ấm áp tràn đầy.
Văn Chiêu xoay người liền nhìn thấy hắn, vành tai đỏ bừng lên hạ tay xuống, lúng túng nhận lấy đĩa hoa quả từ tay hắn.
Khi bụng càng ngày càng lớn, cậu lại càng không muốn ra ngoài dạo phố, mỗi lần soi gương luôn cố tình không nhìn xuống bụng.
Giang Thăng nghiêng người ôm lấy cậu, Văn Chiêu nhìn thấy người trong gương, liền hỏi: "Có phải nhìn rất kỳ quái không?"
Giang Thăng sờ bụng cậu: “Thật đẹp.” Hắn nuông chiều Văn Chiêu về mọi thứ, từ khi mang thai Văn Chiêu sẽ xuất hiện một loại tính không biết về cái đẹp nữa, mang theo đậm nét tình mẹ thiện lương, cùng tính tính kiêu ngạo kết hợp với nhau, loại cảm giác kỳ lạ này khiến Giang Thăng điên cuồng si mê.
Mùa hè vừa oi bức vừa khiến người ta nhớp nháp, Văn Chiêu nằm trên ghế sô pha trong phòng vẽ tranh, nheo mắt nhìn lá xanh bên ngoài, gió thổi qua lá khiến nó rung động.
Nhìn chằm chằm hồi