11h 30pBiệt thự Tư thị tầng 2Thoáng cái đã đến giữa trưa, Đường Chi Hạ nằm trên giường liên tục nhíu mày , diện mạo vẫn xấu xí như cũ nhưng cô đã được người hầu thay cho một bộ quần áo ngủ thoải mái, dễ chịu. Cô khó khăn mở mắt, đầu đau như muốn nứt ra. Cô đưa tay dụi dụi mắt lại vỗ vỗ trán ngồi thẫn thờ hồi lâu như muốn nhớ lại chuyện đêm qua. Sau khi định thần đang lồm cồm bò ra khỏi giường làm vệ sinh cá nhân bỗng cô giật thót tim đưa tay sờ lên mặt mình rồi vội vã chạy đến trước gương."Thật may còn chưa bị phát hiện" Cô thở phào nhẹ nhõm thầm nhủ trong lòng…Khi đó trong căn phòng bên cạnh…" Thiếu gia, thiệp mời bên phía Đường gia đã đưa tới, buổi tiệc được tổ chức vào cuối tuần này. Lão gia muốn cậu thay mặt ông ấy đến dự. Hơn nữa… ông ấy còn muốn cậu dẫn theo Nhị tiểu thư." Hàn Kỳ cung kính nói.Đáy mắt Tư Mặc Phong đang nhìn màn hình laptop thoáng âm u…" Dẫn Cảnh Lam theo? Ông ta không sợ Lương San San sẽ không vui sao? "Hàn Kỳ lại nói:" Lần này nghe nói Nhị tiểu thư rất kiên quyết đã năn nỉ lão gia rất lâu, lão gia trước giờ yêu thương Nhị tiểu thư, cho nên…. liền mềm lòng."" Quá phiền phức!"Tư Mặc Phong bực dọc liền buông một câu thái độ chán ghét gập máy tính lại hỏi:"Đường Vy đâu?"" Vẫn ở trong phòng, có lẽ đêm qua quá say nên chưa tỉnh lại." Hàn Kỳ nói." Đã mấy giờ rồi mà còn chưa dậy, cô ta cho đây là khách sạn hay là nhà của cô ta?"Nói rồi Tư Mặc Phong liền đứng dậy đi thẳng ra bên ngoài. Hàn Kỳ sững sốt chốc lát cũng nhanh chóng đi theo.Đường Chi Hạ từ phòng tắm bước ra, trên tóc vẫn còn vương nước đang loay hoay cầm một chiếc khăn ra sức lau khô tóc bỗng nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa liền vội vã đi ra .Cửa vừa mở đập vào mắt cô là thân hình cao lớn của Tư Mặc Phong đang ngạo nghễ đứng đó nhìn chằm chằm cô.Cô có chút bất ngờ hỏi:" Có chuyện gì? Anh muốn ra ngoài sao? Đợi một lát tôi chuẩn bị sẽ ra ngay."Đang định đóng cửa phòng lại không ngờ nhìn đến Tư Mặc Phong vẫn giữ nguyên tư thế, nhìn cô đăm chiêu không có ý định rời đi cô lại hỏi: "Sao vậy? Mặt tôi dính gì sao?"Tư Mặc Phong vẫn đang thất thần nhớ đến vụ việc tối qua nghe cô hỏi mới sực tỉnh lên tiếng: " Cô định theo tôi ra ngoài với bộ dạng này sao?"Đường Chi Hạ tỏ vẻ khó hiểu nhìn lại mình thấy không có gì bất ổn Tư Mặc Phong lại thiếu kiên nhẫn nói:"Mặt mũi phờ phạc thế kia, ra đường định hù chết người ta hay sao?"Đường Chi Hạ cười cười yếu ớt nói :" Thật ngại quá tôi không quen uống rượu nên hơi mệt mỏi, sửa sang lại một chút sẽ ổn thôi."Tư Mặc Phong dường như vẫn chưa hài lòng lại nói:" Không biết uống rượu mà còn dám đánh cược cùng người khác đúng là không biết sống chết. Là vệ sĩ nên tự giác một chút, để mình thành bộ dạng gầy trơ xương ốm yếu như ma bệnh thế này làm sao có thể bảo vệ thân chủ của mình, chưa kể người khác nhìn vào còn không phải cho rằng tôi bạc đãi nhân viên? "Hàn Kỳ mặc dù luôn im lặng trong lòng lại cảm thấy bản thân thật sự không thể nghe nổi một màn "giáo huấn nhân viên" này nữa.Không phải chỉ là một vệ sĩ thôi sao, nhìn không thuận mắt thì liền sa thải còn cần dài dòng nhắc nhở? Mà vấn đề được nhắc nhở ở đây nghe thế nào cũng cảm thấy vô lý, gì mà mặt mũi phờ phạc, gầy trơ xương…. Mình đâu có thấy, gương mặt kia trước giờ vẫn ngụy trang xấu xí như vậy mà hơn nữa thân hình lại rất đẹp gầy chỗ nào chứ!?Kể ra thì làm ông chủ bây giờ thật bận rộn không chỉ để tâm đến việc ngủ dậy muộn của nhân viên mà ngay cả đến vấn đề sắc mặt cùng cân nặng cũng phải quản.Đường Chi Hạ có chút đau đầu đưa tay day day huyệt thái dương nghĩ thầm :" Tên Tư Mặc Phong này hôm nay sao trở nên lắm lời như vậy, còn không phải tại hắn nên mình mới phải uống rượu sao? Giờ lại chạy tới đây trách móc?!" nhưng hiện tại cô thật sự rất mệt mỏi không muốn so đo với hắn nên ngoài mặt lại tỏ ra phấn chấn cười tươi rói nói :"Biết rồi, tôi không làm anh mất mặt đâu mà lo."Lúc này Tư Mặc Phong mới hài lòng quay qua nhìn Hàn Kỳ