Editor: Miya + Beta: Mia
Thẩm Thu đưa tay đóng cửa lại, cô bước ra, đứng trước mặt Triệu Cảnh Hàng.
“Tôi đã thông báo từ chức tới Triệu Chính Nguyên.” Cô mở miệng, nói câu đầu tiên.
“Ý cô nói là cái này.” Triệu Cảnh Hàng ném đồ đang cầm trên tay lên người cô.
Thẩm Thu cầm nó, nhìn thấy được dòng chữ từ chức trên đó, tim cô thắt lại.
“Lúc trước cô nói muốn từ chức, tôi còn chưa đồng ý. Ai cho cô nộp đơn từ chức này đi?”
Thẩm Thu: “Tôi từ chức ở chỗ Triệu Chính Nguyên, đây cũng là hợp đồng giữa tôi với ông ta.”
“Ồ, phải không?” Triệu Cảnh Hàng khinh thường, cười: “Nhưng tôi đã nói với ông ta là từ chối rồi. Trong hợp đồng, cô còn thời gian hai tháng, muốn chấm dứt hợp đồng, phải bồi thường một số tiền rất lớn do vi phạm hợp đồng.”
Thẩm Thu: “Anh……”
“Có phải cô nghĩ, Triệu Tu Diên sẽ trả cho cô đúng không?” Triệu Cảnh Hàng mở to hai mắt.
Anh một tay kéo người lại, kiềm chế sự tức giận, nói: “Cô thử xem, nếu cô để anh ta giúp cô, tôi nhất định sẽ cho cô biết tay, ừm…… Sẽ ra tay với tên tiểu tử điếc kia trước, thế nào?”
Thẩm Thu đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh: “Triệu Cảnh Hàng!”
“Sao vậy, không nỡ à.” Triệu Cảnh Hàng trầm giọng nói, “Ngoan ngoãn làm việc cho tôi trong hai tháng này, chỉ cần cô rời đi quá 1 tiếng, tôi sẽ san bằng cả cô nhi viện đó!”
Thời gian trôi qua, lúc này rất giống trước kia.
Lúc đó cô tuyệt vọng hướng về phía anh, mặc kệ anh nguy hiểm, mặc kệ anh uy hiếp cô…… Lúc này, bọn họ giống như quay lại lúc ban đầu, trong lúc mê man, thời gian họ bên nhau dường như không tồn tại.
“Giữa chúng ta không phải đã vỡ lẻ rồi sao.” Thẩm Thu cảm thấy căng thẳng dâng lên, cô đè nén xuống, nhìn anh, nói: “Tôi ở bên cạnh anh vì cái gì thì anh cũng biết rồi, một khi đã như vậy…… anh còn dám để tôi ở cạnh anh sao?”
“Cô cho rằng cô có cơ hội thấy được món đồ đó?” Triệu Cảnh Hàng cười lạnh, “Cô có cảm thấy mình đề cao bản thân quá hay không.”
Cổ tay Thẩm Thu bị siết tới đau, tuyệt vọng trong lòng: “Anh muốn thế nào?”
“Tôi sẽ suy nghĩ lại.” Triệu Cảnh Hàng tàn nhẫn nói: “Nhưng trước đó, cô phải thành thật ở bên cạnh tôi. Sau khi tôi suy nghĩ, tự nhiên tôi sẽ nói cho cô biết.”
Triệu Cảnh Hàng không phải là người tử tế, có lẽ trong thời gian cô ở bên anh, được quá nhiều sự ôn nhu của anh, cho nên cô suýt chút nữa đã quên, con người ban đầu của Triệu Cảnh Hàng như thế nào.
Anh sẽ không dễ dàng buông tha cho cô…..
Cô nên nghĩ về điều này.
——
Thẩm Thu bị Triệu Cảnh Hàng trực tiếp kéo ra khỏi nhà, lúc lên xe, cô mới tránh thoát khỏi tay anh.
Triệu Cảnh Hàng lập tức nắm lấy bả vai cô, dùng sức như muốn bóp nát cô: “Cô dám xuống xe thử xem?!”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Thẩm Thu bị đau, điện thoại cầm trên tay bị rơi xuống, cúi người nhặt lên, nói với Triệu Cảnh Hàng: “Cậu chủ, tôi chỉ muốn nói với bạn cùng phòng một tiếng.”
Phản ứng của Triệu Cảnh Hàng quá kịch liệt vì thế chú Dương nhịn không được quay đầu nhìn, nhưng cũng chỉ liếc mắt một cái, ông không dám nhìn lâu.
Triệu Cảnh Hàng uy hiếp nói: “Cô chỉ cần nhớ kỹ tình hình hiện tại của cô. Cô dám đi, tôi nhất định sẽ chăm sóc những người em quan tâm nhất.”
Thẩm Thu: “Anh có cần thiết phải lấy mấy đứa nhỏ ra uy hiếp tôi không.”
“Ồ, vậy lấy Triệu Tu Diên ra uy hiếp cô sao?” Triệu Cảnh Hàng đến gần cô, cười nói: “Tôi thấy cô trung thành với anh ta như vậy, chắc là luyến tiếc anh ta đi. Thẩm Thu, có phải cô rất thích anh ta hay không?”
Thẩm Thu mạnh mẽ đẩy Triệu Cảnh Hàng ra: “Hai tháng này tôi sẽ không rời đi, tôi sẽ hoàn thành công việc của mình. Nhưng mà cậu chủ, tôi cũng mong anh giữ đúng lời hứa của mình, khi nào hợp đồng hết sẽ để tôi đi.”
“Tôi vui vẻ thì tự nhiên sẽ thả cô đi.” Triệu Cảnh Hàng chán ghét nói: “Cô cho mình là quốc sắc thiên hương* sao, cô nghĩ rằng tôi luyến tiếc khi thả cô đi?”
(*Quốc sắc thiên hương 國色天香
: được dùng để ngợi ca người phụ nữ có cả vẻ đẹp bên ngoài lẫn vẻ đẹp tâm hồn.)Thẩm Thu: “Sao bây giờ anh không thả tôi đi đi.”
“Cô cho rằng là tôi luyến tiếc cô?!”
Hai mắt Triệu Cảnh Hàng đỏ ngầu. Hai ngày qua, anh chỉ vừa nghĩ tới cô ở bên Triệu Tu Diên anh lại không thể khống chế được cảm xúc của mình, anh biết mình để ý tới chuyện này, rất để ý!
Nhưng để ý bao nhiêu thì lại chán ghét bấy nhiêu, anh không thể nhìn được cảnh cô đứng bên cạnh Triệu Tu Diên…… Ít nhất là hiện tại không thể, chỉ cần nghĩ tới điều đó anh cảm thấy như mình sắp điên lên rồi.
Vì vậy dù biết cô chỉ đang giả vờ, anh vẫn muốn giữ cô bên cạnh mình.
Triệu Cảnh Hàng nắm chặt nắm tay, gằn từng chữ một: “Thẩm Thu, đừng tự mình đa tình, cô thực sự cho rằng tôi thích cô sao?”
Sắc mặt Thẩm Thu tái nhợt, cổ họng nghẹn lại, không nói nên lời.
Hai người ngồi phía sau giương kiếm với nhau, không khí ác liệt khiến chú Dương muốn nhảy ra khỏi xe.
Bởi vì ông luôn ở bên cạnh Triệu Cảnh Hàng, cho nên hai ngày qua cũng nghe được một ít chuyện. Khi mảnh đất bên Thành Nam được mở ra, đối thủ cạnh tranh luôn ngấm ngầm cạnh tranh nhau, mà Thẩm Thu cũng là một trong những người làm “chuyện đó”.
Chú Dương hoàn toàn không tin được, bởi vì ông cũng ở chung với Thẩm Thu một thời gian, cảm thấy cô là một cô gái tốt, cũng không thấy Triệu Cảnh Hàng nói gì. Nhưng ông nghĩ, chuyện này không thể nói trước, dù sao thì cũng biết mặt mà không biết lòng.
Cho nên, ngày hôm qua ông cảm thấy đáng tiếc, tưởng là Thẩm Thu sẽ không bao giờ quay lại……
Nhưng không ngờ, hôm nay Triệu Cảnh Hàng đột nhiên kêu ông chạy tới tiểu khu mà Thẩm Thu đang sống.
Bọn họ tới rất sớm, nhưng Triệu Cảnh Hàng không xuống xe, chỉ ngồi trên xe.
Triệu Cảnh Hàng ngồi thật lâu, nhưng ông không chờ được, muốn hỏi địa điểm tiếp theo anh muốn đi, thì Triệu Cảnh Hàng đột nhiên xuống xe.
Chú Dương không xuống xe, chỉ nhìn Triệu Cảnh Hàng đi vào tiểu khu.
Ngay từ đầu ông cho rằng Triệu Cảnh Hàng nhìn thấy Thẩm Thu, nhưng nhìn một vòng cũng không thấy bóng dáng Thẩm Thu đâu, chỉ thấy một cô gái đang mặc áo khoác trắng trên tay cầm đồ ăn tiến vào tiểu khu……
——
Cuối cùng, Triệu Cảnh Hàng yêu cầu chú Dương lái xe tới Tinh Huy.
Bởi vì. thẩm Thu bị kéo từ nhà ra, nên chỉ mặc một cái áo hoodie và quần jean.
Sau khi tới nơi, Triệu Cảnh Hàng lạnh lùng nói: “Xuống xe.”
“……”
“Tôi không cho cô nghỉ, bây giờ là giờ làm việc của cô, hiểu chưa.”
Thẩm Thu nhẹ giọng nói: “Tôi mặc như thế này, có thích hợp không?”
Triệu Cảnh Hàng nói xong liếc nhìn cô một cái, tức giận nói: “Sao cũng được.”
“Được, cậu chủ không ngại là được rồi.” Thẩm Thu xuống xe.
Những người lui tới Tinh Huy đều mặc quần áo đắt tiền, thậm chí những người đi theo cũng mặc đồ vest.
Cho nên, Thẩm Thu ăn mặc đơn giản như vậy mà tới đây cũng có chút lạ, nhưng dù sao cô cũng không quan tâm…… Triệu Cảnh Hàng cũng không ngại, cô cũng không để ý.
Khi bước vào phòng lớn nhất của Tinh Huy, Thẩm Thu vẫn mở cửa cho anh như trước. Sau đó cô đi vào đứng bên cạnh cửa ra vào.
Mọi thứ đều quen thuộc với cô, nhưng cô biết, mọi chuyện đều đã khác.
“Hưng Trình, Cảnh Hàng tới rồi!”
Hai ngày trước Triệu Cảnh Hàng lấy được mảnh đất ở Thành Nam, nên rất bận, là do hôm nay Doãn Hưng Trình biết Triệu Cảnh Hàng đang rảnh, nên muốn mở một bữa tiệc chúc mừng cho anh.
Sau khi được người khác nhắc nhở, Doãn Hưng Trình quay đầu nhìn, rồi đi tới, nhưng nhìn thấy vệ sĩ phía sau Triệu Cảnh Hàng, anh ta sửng sốt.
Anh ta biết Triệu Cảnh Hàng tới Thành Nam, rất nhiều người nói rằng vệ sĩ nhỏ mà Triệu Cảnh Hàng mang theo bên người là “gián điệp”. Hai ngày qua, chuyện này là tâm điểm để mọi người bàn tán.
Cho nên Doãn Hưng Trình thật sự không thể tưởng tượng được, Thẩm Thu sẽ tới đây.
“Tới sớm vậy, tôi còn nghĩ là sẽ phải đợi cậu rất lâu.” Doãn Hưng Trình thấy anh ngồi xuống, mở miệng nói.
Triệu Cảnh Hàng cầm ly rượu nhấp một ngụm, vẻ mặt đó không giống với người thắng lớn trở về.
Doãn Hưng Trình hiểu ý, hỏi “Chuyện sao rồi?”
“Cái gì?”
“Vệ sĩ nhỏ đó.” Doãn Hưng Trình nói, “Cô ấy không phải là…… Cậu không đuổi cô ấy đi? Còn dẫn cô ấy tới đây, ý cậu là gì?”
Triệu Cảnh Hàng cười lạnh: “Đuổi đi? Tại sao?”
Nếu vệ sĩ là một người khác, ý nghĩ đầu tiên mà Doãn Hưng Trình nghe Triệu Cảnh Hàng nói, khẳng định là Triệu thiếu gia không cho phép người khác lừa gạt mình, phải nhìn thấy người này bị tra tấn.
Nhưng nếu là vệ sĩ nhỏ…… Doãn Hưng Trình nghĩ đây không phải tra tấn.
Có lẽ là không phải không muốn đuổi người đó đi, mà là, luyến tiếc người đó đi?
Doãn Hưng Trình cảm thấy hoảng sợ khi nghĩ tới điều này, anh ta ngượng ngùng nói: “Cảnh Hàng, chắc là cậu vẫn thích người phụ nữ
này đi, sự mới mẻ của cậu còn chưa trôi qua à?”
Triệu Cảnh Hàng ngừng lại.
Doãn Hưng Trình nói: “Người của Triệu Tu Diên, cậu để cô ấy để bên cậu như vậy, rất nguy hiểm.”
Ánh mắt Triệu Cảnh Hàng hơi sâu, quay đầu nhìn anh ta một cái: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ để cô ấy lại, không phải là muốn dùng cô ấy.”
“Chỉ là, nó không giống với tác phong trước kia của cậu……” Doãn Hưng Trình rót rượu cho anh, nửa an ủi nửa vui đùa nói: “Hơn nữa trước kia cậu gặp bao nhiêu cô gái xinh đẹp, so với cô ấy còn xinh đẹp hơn vui hơn cô ấy nhiều.”
Sắc mặt Triệu Cảnh Hàng nặng nề, không phản ứng.
Doãn Hưng Trình vỗ vai anh, lời nói đầy ẩn đi: “Thật đấy, đừng buồn.”
Hôm nay Doãn Hưng Trình không biết Thẩm Thu sẽ đến, lúc trước anh ta biết Triệu Cảnh Hàng thích cô, sau khi phát hiện ra chuyện này nhất định sẽ không thoải mái, cho nên anh ta cố ý gọi rất nhiều người đẹp tới.
Thậm chí, một người trong số đó rất giống Thẩm Thu, không phải lớn lên giống nhau, mà là tính tình có chút lạnh lùng.
Anh ta nghĩ, Triệu Cảnh Hàng thích mẫu người như vậy, cho nên anh ta tìm người giống như vậy.
Doãn Hưng Trình giơ tay, gọi người tới: “Nhan, lần trước tôi kêu cô tới mà cô không tới, lần này nếu đã tới rồi, thì đừng về sớm.”
“Yên tâm, tôi sẽ không về sớm.” Người phụ nữ tên Nhan đi tới, mặt trang điểm nhẹ, khóe miệng nở nụ cười quyến rũ.
“Được rồi, à, để tôi giới thiệu với mọi người, đây là Triệu tổng người mà lúc trước tôi đã nhắc tới, Triệu Cảnh Hàng.”
Nhan liếc nhìn Triệu Cảnh Hàng một cái, “Tên như sấm bên tai.”
“Được rồi, bữa tiệc của ngày hôm nay chính là dành cho cậu ta.” Doãn Hưng Trình lại nói với Triệu Cảnh Hàng: “Đây là một người bạn của tôi, làm nghề trang trí nhà cửa, cô ấy cũng là một nhà thiết kế…… phòng của cậu có thể nhờ cô ấy tới thiết kế.”
Triệu Cảnh Hàng nhìn cô ta “ồ” một tiếng.
Anh không nói gì, nhưng những gì Doãn Hưng Trình muốn làm, anh ta đã nói rõ trong hai câu đó.
Nhan ngồi xuống ở bên cạnh, nói: “Nếu là vì Triệu tổng, thì buổi tối hôm nay, tôi muốn cùng Triệu tổng so, được chứ?”
Doãn Hưng Trình: “Đương nhiên, nhưng tôi cũng nói với cô trước, tửu lượng của Cảnh Hàng so với tôi còn mạnh hơn, cô sao, cô nhất định không thắng được cậu ta đâu.”
“Thật không? Vậy mong Triệu tổng hạ thủ lưu tình.”
“Chuyện này là đương nhiên.”
Doãn Hưng Trình vừa dứt lời, thì anh ta liếc nhìn Triệu Cảnh Hàng một cái, nhưng vẻ mặt người phía sau vẫn nhàn nhạt, không quan tâm.
Anh ta nghiêng người, thấp giọng nói: “Không giống sao?”
Triệu Cảnh Hàng: “Giống cái gì?”
“Cô gái này không giống phong cách cậu thích sao?” Doãn Hưng Trình nói xong, rồi nhìn về hướng Thẩm Thu.
Tim Triệu Cảnh Hàng như ngừng đập, siết chặt ly rượu trong tay.
Anh nhìn theo tầm mắt của Doãn Hưng Trình, nhìn Thẩm Thu, nhưng cô hoàn toàn không nhìn về hướng của anh. Chỉ quay mặt về phía vách tường, yên lặng đứng đó.
Doãn Hưng Trình: “Chậc chậc, lúc trước tôi còn nghĩ là cô ấy thích cậu, thật đáng tiếc. Cậu nói xem, Triệu Tu Diên đã cho cô ấy lợi ích gì, khiến cô ấy quyết tâm như vậy ——”
“Uống gì.” Triệu Cảnh Hàng ngắt lời anh ta.
Doãn Hưng Trình sững sờ khi nhìn thấy ánh mắt u ám của Triệu Cảnh Hàng, vội vàng nói, “Ồ, tôi uống gì cũng được. Nhan, cô uống gì?”
“Cái này đi, rượu tây này uống khá ngon.” Nhan nói.
Doãn Hưng Trình: “Được, tối nay chúng ta chơi lớn, mỗi lần thua sẽ uống ba ly, thế nào?”
“Được.”
Xung quanh ồn ào, đối với Triệu Cảnh Hàng rất quen thuộc.
Sau khi trò chơi bắt đầu, tất cả mọi người đều vây quanh anh, theo ý của anh, chỉ để anh vui.
Mọi chuyện đều bình thường, không ai giống người phụ nữ đó, chọc giận anh, phản bội anh.
Nhưng……
Triệu Cảnh Hàng hít sâu một hơi, anh nhịn không được nhìn bóng dáng cô trong đám đông.
Vẻ mặt của người phía xa nhàn nhạt, không có nhìn qua đây.
Nhưng anh không cam tâm.
Triệu Cảnh Hàng rũ mắt, nắm chặt tay.
“…… Tôi lại thua rồi, hôm nay vận khí thật không tốt gì hết.” Người phụ nữ tên Nhan bên cạnh lắc đầu thở dài, nói.
Triệu Cảnh Hàng nhìn thấy cô ta cầm ly rượu của anh.
Khi cô ta chuẩn bị uống, anh vươn tay, cầm lấy ly rượu, uống cạn một hơi.
Xung quanh yên tĩnh, rất nhanh truyền tới tiếng nói nhỏ.
Nhan ngừng một lát, cười nói: “Triệu tổng, thua thì phải chịu phạt, đây là ly rượu của tôi.”
Triệu Cảnh Hàng quay đầu xem cô ta, đột nhiên cười, nói: “Đi thôi, không uống nữa.”
Nhan ngẩn người.
Những người khác cũng ngẩn người.
Triệu Cảnh Hàng hơi hơi nghiêng đầu, anh nhìn người phụ nữ trước mặt, nói: “Hay là, cô không muốn đi theo tôi, muốn tiếp tục ở lại đây?”
Trái tim Nhan lệch một nhịp: “Tôi……”
Triệu Cảnh Hàng không đợi cô ta trả lời, lập tức đứng lên.
Tai Nhan ửng đỏ, ngồi tại chỗ sau hai giây mới phản ứng lại, trước khi Triệu Cảnh Hàng đi, cô ta đã kéo tay anh lại.
Mọi chuyện, đã rõ như ban ngày.
Mặt Triệu Cảnh Hàng trở lên lạnh lùng, anh nói với Doãn Hưng Trình: “Đi đây.”
Doãn Hưng Trình nhìn anh với ánh mắt bất ngờ: “Không phải…… nhanh như vậy sao?”
“Các người cứ chơi đi, tôi có việc.”
Triệu Cảnh Hàng chỉ nói “Có việc”, chỉ có hai chữ khiến người khác mê man.
Người bên cạnh nhìn Nhan với ánh mắt đầy hâm mộ và ghen tỵ, dù sao phần lớn mọi người tới đây đều là vì Triệu Cảnh Hàng, lại không nghĩ, anh sẽ rời đi sớm như vậy, dẫn theo một người phụ nữ rời đi.
Mà Doãn Hưng Trình ngả người ra sau, nhìn bóng lưng hai người với dáng vẻ thích thú.
Chậc chậc, có chút kỳ lạ…..
Thẩm Thu vẫn luôn không nhìn về phía Triệu Cảnh Hàng, không phải không muốn, mà là không dám nhìn.
Cô biết mình thích một người, cũng tham lam với lòng tốt người đó dành cho cô
Nhưng mà…… Hết thảy đều là giả dối, cô đã làm nó biến mất.
Cho nên cô biết, cô không nên mơ mộng hảo huyền, càng không nên tham lam.
Hiện tại, cô chỉ muốn dọn dẹp đống hỗn độn mà cô đã làm lúc trước, chỉ cần anh cảm thấy không còn hứng thú với cô, cô sẽ rời đi.
Thẩm Thu đứng ở cửa một lúc lâu, cô không nhìn, nhưng vẫn nghe thấy.
Đột nhiên, bên kia trở nên yên tĩnh, cô nhìn thấy có người đi tới.
Thẩm Thu theo bản năng nhìn thoáng qua, nhìn thấy bên cạnh Triệu Cảnh Hàng là một người phụ nữ.
“Kêu chú Dương lái ra tới cửa.” Anh đi tới, lạnh lùng nói.
Thẩm Thu nhìn chỗ khác, hỏi: “Cậu chủ, tiếp theo ngài muốn đi đâu?”
Triệu Cảnh Hàng bước tới, rũ mắt nhìn cô, cười lạnh: “Cô cảm thấy, bây giờ tôi muốn đi đâu.”