Cuối tháng 6, kỳ nghỉ hè sắp bắt đầu.
Trong khoảng thời gian này, số lượng học sinh học thêm ngày càng nhiều, số học sinh tới học Taekwondo cũng nhiều hơn.
Ngoài những huấn luyện viên chuyên nghiệp được mời, Thẩm Thu cũng dạy trong một lớp.
Nhưng vì cô không giỏi dỗ trẻ nhỏ, học sinh lớp cô dạy cũng lớn, tuổi khoảng 15-16 tuổi.
Cứ như vậy, người thường xuyên chăm sóc bọn trẻ là Phương Tiêu Tiêu.
Thẩm Thu sợ cô ấy quá bận, nên đã gọi cho Hạ Tri tới giúp đỡ sau khi em ấy vừa thi xong đại học, cũng nhân tiện cho em ấy một công việc.
Hôm nay, Thẩm Thu bước ra khỏi lớp sau khi dạy xong một tiết học.
Vì trên người vẫn còn mặc bộ Taekwondo, nên cô vào phòng thay quần áo trước.
Lúc mở tủ, thì phát hiện điện thoại hiện lên hai cuộc gọi nhỡ, Thẩm Thu nhìn thoáng qua, rồi nhanh chóng gọi lại.
“Xin chào?”
“Thẩm Thu.”
Thẩm Thu không nhớ số điện thoại của người này, nhưng cô có thể nhận ra người đó là ai qua giọng nói.
“Anh Doãn.”
Doãn Hưng Trình nói: “Này, đừng khách sáo vậy chứ, đều là người quen cả mà, gọi tên tôi là được rồi.”
Thẩm Thu nhớ rõ, lúc trước Doãn Hưng Trình có gọi cho cô một lần vì để tìm Triệu Cảnh Hàng.
Cô cũng không liên quan tới anh ta, đoán là lần này người anh ta tìm cũng không phải cô.
Quả nhiên, không một lúc sau Doãn Hưng Trình hỏi: “Cảnh Hàng có ở bên cạnh cô không?”
Thẩm Thu: “Không, có chuyện gì không?”
“Vậy lát nữa hai người có đi ăn với nhau không?”
Thẩm Thu nhìn thời gian, cô quả thật có hẹn Triệu Cảnh Hàng 8 giờ tối nay gặp mặt, cô bận dạy, anh cũng bận công việc, vì vậy thời gian gặp mặt của hai người mới vào giờ đó.
“Có, sao vậy?”
“Vậy cô và cậu ta tới đây đi, tối hôm nay tôi có mời mấy người bạn ăn cơm, rất quan trọng! Tôi kêu cậu ta tới, cậu ta không chịu, nói là có việc.
Kết quả tôi vừa hỏi là việc gì thì cậu ta nói bận ăn cơm với cô.” Doãn Hưng Trình thở dài nói: “Mong cô thương xót cho tôi, giúp tôi khuyên nhủ cậu ta, lần sau tôi sẽ đãi hai người một bữa tiệc thịnh soạn!”
Thẩm Thu: “Vậy…… Để tôi nói chuyện với anh ấy.”
“Được, cảm ơn cô!”
Sau khi cúp máy, Thẩm Thu gọi cho Triệu Cảnh Hàng.
“Xong rồi?” Bắt máy rất nhanh, đầu dây bên kia cũng rất yên tĩnh, chắc là ở trong văn phòng.
Thẩm Thu nói: “Còn chưa xong, mới vừa tan học thôi, em chuẩn bị tắm rồi thay đồ.”
“Ừm, nếu xong rồi thì em gọi cho anh, anh tới đón em.”
Thẩm Thu nói: “Nghe Doãn Hưng Trình nói, hôm nay anh có một bữa tiệc tối, nhưng anh không đi hả?”
Triệu Cảnh Hàng: “Cậu ta gọi cho em?”
“Buổi tối anh đi ăn với em, đương nhiên anh ta gọi hỏi em rồi.” Thẩm Thu nói, “Anh đi đi, em thấy hình như rất quan trọng.”
Triệu Cảnh Hàng im lặng, nói: “Nhưng buổi tối anh đã đồng ý sẽ đi ăn với em.”
Thẩm Thu: “Đi ăn thì lúc nào cũng có thể, anh không cần bỏ việc quan trọng vì đã đồng ý với em như vậy.”
“Em cũng rất quan trọng, quan trọng hơn những thứ kia.”
Khóe miệng Thẩm Thu nhếch lên: “Em biết, nhưng Doãn Hưng Trình gọi cho em rồi, anh ta rất mong anh tới đó.
Buổi tối em sẽ đi ăn với nhóm Hạ Tri, anh không cần tới.”
“Nhưng……”
“Chờ anh xong việc, em tới đón anh, được không?”
Triệu Cảnh Hàng sửng sốt.
Thẩm Thu nói: “Anh ngoan ngoãn đi, xong rồi thì gọi cho em, em nhất định sẽ tới đón anh.”
——
Triệu Cảnh Hàng sống tới tận bây giờ, chưa có lúc nào, anh bị dỗ dành như trẻ con thế này.
Không phải anh không thích, mà là giống như đối xử với đứa trẻ con… Rõ ràng rất ấu trĩ, nhưng anh lại hưởng thụ.
Thậm chí là nguyên một buổi tối, anh luôn chờ bữa tiệc kết thúc để được gặp Thẩm Thu.
Bữa tiệc này là về một dự án của Doãn Hưng Trình, thật ra nó không liên quan tới anh, nhưng vì dự án này anh cũng có phần, sở dĩ Doãn Hưng Trình muốn lại đây cùng nhau ăn một bữa cơm là vì muốn anh ngồi toạ trấn*.
(*toạ trấn: ý là ngồi làm quan ở một nơi; mình không hiểu chỗ này có phải ý nói là muốn TCH nhận dự án này không? Mình không chắc chắn nên mình giữ nguyên, chú thích ở đây nha)
Sau khi ăn xong, Doãn Hưng Trình sắp xếp thời gian đi chỗ khác, tính là từ nhà hàng tới Tinh Huy.
“Mọi người đi đi, tôi sẽ không qua đó.” Triệu Cảnh Hàng ra khỏi nhà hàng, nói với Doãn Hưng Trình bên cạnh.
Doãn Hưng Trình thấp giọng hỏi: “Tại sao không đi?”
Triệu Cảnh Hàng thản nhiên nói: “Bạn gái tôi không cho.”
Doãn Hưng Trình mở to mắt, lập tức nói: “Cậu bớt xạo đi, Thẩm Thu có bao giờ nói như vậy đây, cậu cố ý đúng không?”
Triệu Cảnh Hàng: “Tại sao tôi phải cố ý, bên đó nhiều phụ nữ như vậy, chắc chắn cô ấy sẽ không cho tôi đi.”
Doãn Hưng Trình nhìn dáng vẻ đắc ý của anh, trong lòng thầm chửi.
Chuyện này thì có gì mà khoe khoang chứ?
Nếu thật sự là bạn gái không cho, không phải cậu ta nên khó chịu sao! Tại sao nhìn vẻ mặt của cậu ta trong hạnh phúc vậy?!
“Được rồi đại thiếu gia, coi như hôm nay cậu làm người tốt một ngày đi, bồi tôi qua đó, chuyện này cũng không khó, đúng không?”
Triệu Cảnh Hàng nói: “Không khó lắm, chỉ cần uống theo danh sách là được rồi.”
“Cậu không, không thể để tôi uống tới chết được.” Doãn Hưng Trình không chịu buông tha cho anh: “Còn sớm mà, như vậy đi, để tôi nói với Thẩm Thu, tôi sẽ nói là tôi ép cậu đi ——”
Vẻ mặt Triệu Cảnh Hàng ghét bỏ, liếc nhìn anh ta.
Doãn Hưng Trình nói: “Cầu xin đó ——”
Thẩm Thu nhận được điện thoại của Triệu Cảnh Hàng, thì đã gần 11 giờ.
Cô từ nhà ăn trở về rồi nằm trên giường.
Nhưng mà, cô cũng không thay đồ ngủ, vì cô chờ anh.
“Chuyện bên đó kết thúc rồi à?” Sau khi kết nối, Thẩm Thu hỏi.
“Vẫn chưa, nhưng em tới đón anh đi, anh không uống nổi nữa.” Giọng Triệu Cảnh Hàng có chút men say, âm cuối nghe được chút lưu luyến.
Thẩm Thu ừ một tiếng: “Ở đâu?”
“Tinh Huy.”
“Không phải đi ăn sao? Sao lại chạy tới đó rồi?”
Triệu Cảnh Hàng nói: “Ăn xong thì qua đây, Doãn Hưng Trình dẫn mọi người đi uống rượu.”
“Được, vậy anh chờ em một chút, em sẽ tới ngay.”
“Ừm…… em có giận không?”
Thẩm Thu thay giày, chuẩn bị ra ngoài, không hiểu ý anh nói lắm: “Hả? Vì sao phải giận?”
“Không phải anh cố ý tới chỗ này, ban đầu anh tính ăn xong sẽ rời đi.
Nhưng Doãn Hưng Trình kêu anh tới đây…… Chủ yếu là, cậu ta có chút chuyện lớn, vì vậy anh mới đi với cậu ta tới đây.”
Đột nhiên được đối phương giải thích, Thẩm Thu ngẩn người hai giây, mới phản ứng.
Vậy…… là anh ấy sợ cô sẽ tức giận khi anh ấy uống rượu ở Tinh Huy?
Thẩm Thu cảm thấy có chút buồn cười: “Triệu Cảnh Hàng, lúc trước anh đi rất ít sao?”
Triệu Cảnh Hàng nghẹn họng: “Lúc trước với hiện tại không giống nhau.”
“Được được, em biết, em không tức giận.
Nhưng mà mới 11 giờ thôi, anh chắc chắn muốn em tới đón anh không?”
Lúc trước Thẩm Thu cũng từng tới Tinh Huy đón anh, cô đương nhiên biết cuộc sống về đêm lúc 11-12 giờ mới bắt đầu, nên anh chạy đi đâu được.
Triệu Cảnh Hàng nói: “Muốn, đương nhiên là muốn rồi, em mau tới đây đi.”
“Được.”
Thẩm Thu trực tiếp lái xe tới Tinh Huy, muốn vào Tinh Huy cần thẻ hội viên, lúc trước cô luôn đi theo Triệu Cảnh Hàng vào đó, cho nên cô không cố thẻ hội viên ở đây.
Lúc tới trước cửa, nhìn thấy bảo vệ gác cửa, cô mới nhận ra là mình không có thẻ hội