Bữa cơm tối trải qua vô cùng yên bình và nhanh chóng, không lời cãi vã cũng không lời trách móc, chỉ có những tiếng cười nói vô cùng rôm rả của Ngân Xuyến và mẹ chồng của cô.
Sau khi tiễn bố mẹ chồng rời đi, Ngân Xuyến trở về phòng để nghỉ ngơi thì đã thấy Hạ Bán Tử đang đứng ở trong phòng cô.
Sự xuất hiện bất ngờ của anh làm cho cô rất hồi hộp vì đây là lần đầu tiên anh ấy bước chân vào phòng ngủ của cô.
Ngân Xuyến hít thở thật sâu tiến đến trước mặt Hạ Bán Tử, hai má đỏ ửng hỏi anh: “Cái đó...hôm nay anh định ngủ ở chỗ em thật sao?”
Hạ Bản Tử cười nhếch mép, “Cô thật là ngây thơ đấy.”
“Dạ?” Ngân Xuyến ngây ngốc ngẩng đầu lên nhìn.
Đập vào mắt cô ngay lúc này là một khuôn mặt vô cùng đáng sợ.
Đôi mắt sắc lạnh của Hạ Bán Tử giống như muốn xiên cô ngay lập tức vậy.
Ngân Xuyến rùng mình, chỉ biết im lặng nhìn anh, áp lực mà Hạ Bán Tử toả ra giống như luồng khí lạnh của gió Bắc cực quấn chặt lấy cô.
“Bố mẹ tôi đến đây là do cô gọi đến đúng chứ?”
Ngân Xuyến phản bác ngay: “Không có, em không gọi họ đến.”
Hạ Bán Tử không thèm nói nhiều với Ngân Xuyến, thẳng tay nắm chặt lấy búi tóc của cô mà thì thầm: “Vậy tại sao họ lại đến hả? Không phải cô gọi thì còn ai vào đây?”
Anh dứt khoát đẩy ngã cô xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Ngân Xuyến ấm ức đến nỗi suýt khóc, nhưng cô biết khóc lóc chẳng thể giải quyết được vấn đề trước mắt.
Cô từ từ đứng dậy, ánh mắt trở nên nghiêm nghị mà trả lời anh:
“Em thực sự không có, sao em lại tự nhiên gọi họ đến làm gì chứ? Mà họ có đến thăm nhà thì cũng là lỗi của em sao? Đó là bố mẹ của anh mà.”
Hạ Bán Tử cười một cách khinh bỉ về phía cô, “Tôi chắc chắn là cô, bởi vì cô ganh tị với Đồng Khả chứ gì? Cô biết thừa là bố mẹ tôi ghét người có địa vị thấp kém nên mới mượn tay họ để sỉ nhục em ấy đúng chưa?”
Nghe câu nói buộc tội vô lý này của anh làm cho Ngân Xuyến thực sự rất đau lòng, dù sao cô cũng là vợ chính thức của anh cơ mà, tại sao chỉ vì một người ngoài bị bố mẹ hắn coi thường mà cô phải chịu những lời nói vô lý này của anh chứ?
Khóe mắt cô bắt đầu cay, đồng tử cũng đỏ lên vì kìm nén sự tức giận trong lòng.
Cô thẳng thắn hét lớn vào mặt anh:
“Chuyện đó chỉ có anh biết, làm sao mà em biết họ có suy nghĩ thiển cận như vậy chứ! Nếu anh bất mãn thì đi mà trách họ, sao lại đổ lỗi lên người em?”
Lúc này nước mắt của cô không thể kìm được nữa, nó đã tràn ngập hết khoé mắt xinh đẹp của cô.
Nước mắt cô rơi không ngừng, lăn tăn trên đôi má đỏ ửng.
Ngân