“Tôi yêu anh ấy rất nhiều...nhưng anh ấy lại không có tình cảm với tôi...”
Cô không thể nói hết lời nói của mình bởi cổ họng cô đã bị nghẹn lại, cảm xúc rối bời trộn lẫn nhiều nỗi buồn chồng chất khiến cô không thể nói thêm hay giải thích cho cậu hiểu được nữa.
Nước mắt cô lại rơi một cách bất ngờ.
“Tôi muốn anh ấy đáp lại tình cảm của tôi...thế nhưng những điều mà tôi làm cho anh áy chỉ khiến anh ấy chán ghét tôi hơn...”
Cô vỡ oà trong tiếng khóc nức nở, hai tay ôm mặt khóc không nói lời nào.
Bạc Huyền Sâm nhìn thấy cảnh này mà cũng đau lòng thay cho cô.
Hoàn cảnh lúc này của cô không khác là bao nhiêu so với mẹ anh hồi mới gả về nhà họ Hạ.
Tuy nhiên khác ở chỗ là cuộc hôn nhân của mẹ cậu là đối phương đều có tình cảm với nhau.
Thế nhưng thứ tình cảm đó đã bị phai nhoà đi theo thời gian khi ông ta gặp được mẹ của Hạ Bán Tử.
Để cướp chồng khỏi người đàn bà gian xảo đó, mẹ cậu đã cố gắng làm hết mọi việc mà chồng mình thích, chu đáo chăm sóc ông ta tận tình.
Sự nỗ lực của mẹ cậu trở nên thật vô ích vì ông ta đã hoàn toàn hướng về phía người đàn bà đó.
Chính ông ta đã phản bội lời thề với mẹ cậu, ép mẹ phải đến một nơi khác sinh sống để nhường chỗ cho người tình mới của ông ta.
Quá khứ giờ chỉ là quá khứ, thế nhưng nghiệp mà ông ta đã gieo rắc thì còn lâu mới có thể biến mất.
Đây cũng chính là lý do anh quay trở lại đây để báo thù dưới danh nghĩa là một vệ sĩ.
Chính ông ta còn không biết ông ta còn một đứa con trai là cậu thì cậu chẳng có lý do gì mà không phá nát khối tài sản khủng này cả.
Quay trở lại hiện thực, Bạc Huyền Sâm gác lại suy nghĩ về quá khứ của bản thân.
Cậu ân cần đưa cho Ngân Xuyến một chiếc khăn tay màu trắng, mỉm cười mà an ủi cô:
“Phu nhân khóc nhiều sẽ xấu đi đấy, nếu vậy thì ngày mai làm sao có thể quay phim được chứ?”
Lời an ủi của cậu không khác gì đang dỗ dành một đứa con nít cả.
Ngân Xuyến tức giận, giựt lấy chiếc khăn trong tay cậu, vừa lau nước mắt vừa trách móc cậu:
“Tôi đã 24 tuổi rồi, không cần một đứa nhóc như cậu dỗ đâu.”
Bạc Huyền Sâm nhìn cô một cách thâm tình, “Vâng, tôi biết.
Tôi chỉ muốn phu nhân đừng khóc nữa, nước mắt không thể giải quyết vấn đề mà chỉ làm cho con người già đi nhanh hơn thôi.”
Ngân Xuyến thấy lời nói của anh thực sự rất có lý nhưng điều đó cũng chẳng làm cô nguôi ngoai được cảm xúc lúc này của cô.
Ngân Xuyến buồn tủi tâm sự với cậu một cách chân thành:
“Khi anh ấy ân cần quan tâm tôi ở bữa ăn, tôi đã rất vui, nghĩ rằng sẽ không phải ôm chăn