Mấy người phóng viên, cầm lấy cục tiền mà bảo vệ ném, rồi lặng lẽ rời đi.
Lúc này Hạ Bán Tử mới có thể thở phào nhẹ nhõm đi vào trong xem tình hình của Đồng Khả.
Cậu ta co rum rúm vào một góc trên ghế sofa, cơ thể run rẩy không ngừng, sắc mặt thì tái mét không còn một giọt máu.
Nhìn thấy cảnh này khiến Hạ Bán Tử đau xót vô cùng, hắn ngồi xuống ôm chặt lấy Đồng Khả rồi an ủi:
"Đừng sợ, sẽ không có ai biết chuyện ngày hôm nay đâu!"
Đồng Khả nghiến răng nghiến lợi, "Chắc chắn là do Ngân Xuyến làm, chị ta ghen tị nên mới hãm hại em đấy anh."
Hạ Bán Tử trong lòng cũng đã đoán được thủ phạm chính là Ngân Xuyến.
Cô ta không những lấy đi tài liệu quan trọng của hắn ta, bây giờ còn bày ra mấy cái trò trẻ con này để bôi nhọ danh tiếng và sự trong sạch của Đồng Khả thì đúng là quá đáng mà.
Chuyện ngày hôm nay, hắn nhất định sẽ không tha cho Bạc Huyền Sâm và Ngân Xuyến.
Ăn miếng thì nhất định phải trả miếng!
[...]
Ngân Xuyến vẫn đang ngủ sâu trong lòng của Bạc Huyền Sâm.
Cô chỉ cho phép cậu ta làm thêm một lần nữa thôi, vậy mà cậu ta lại làm đến tận trưa mới chịu buông tha cho cô.
Cơn buồn ngủ ập đến nhanh chóng khiến cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Chỉ còn mỗi con sói hoang gian xảo Bạc Huyền Sâm là vẫn thức, đôi mắt không thể rời mắt khỏi Ngân Xuyến.
Cậu vuốt vẻ mái tóc đen mượt của cô, đồng thời hôn nhẹ lên trán của Ngân Xuyến.
"Xin lỗi vì đã khiến phu nhân phải mệt mỏi như thế này!"
"Rầm...rầm..."
Tiếng đóng cửa ở dưới lầu mạnh đến nỗi vang lên đến tận phòng của Ngân Xuyến.
Kẻ có thể làm chuyện đó chỉ có thể là Hạ Bán Tử mà thôi.
Để không đánh thức giấc ngủ sâu của Ngân Xuyến, cậu mặc quần áo chỉnh chu lại rồi ra ngoài tiếp đón hắn ta.
Vừa mở cửa phòng thì đã thấy khuôn mặt hậm hực của Hạ Bán Tử đang tiến đến.
Cậu đóng cửa lại, đi đến trước mặt hắn.
"Giám đốc Hạ có một buổi tối thoải mái chứ?"
Hạ Bán Tử dứt khoát đi qua người Bạc Huyền Sâm, "Tôi không nói chuyện với người hầu, Ngấn Xuyến ở trong phòng đúng không?"
Bạc Huyền Sâm nhanh chóng đưa tay ra, cản bước tiến của hắn.
Giọng nói của cậu có chút đùa cợt mà nói chuyện với hắn:
"Thật ngại quá, tối qua tôi làm hơi quá đáng nên phu nhân vẫn cần nghỉ ngơi."
Hạ Bán Tử tức đến đỏ mặt.
Hắn không ngờ Bạc Huyền Sâm lại là loại người vô liêm sỉ như thế.
Loại chuyện như vậy mà cũng nói thẳng ra được.
Ánh mắt hắn ta trở nên sắc lạnh, lườm cậu.
"Bỏ cái tay ra, nếu không tôi chặt luôn đấy."
Lời nói đe doạ này của Hạ Bán Tử cậu đã nghe tới phát ngán luôn rồi.
Chỉ thấy Bạc Huyền Sâm nắm chặt lấy cổ tay của Hạ Bán Tử, vật hắn ta ngã nhào xuống sàn.
Cú ngã này khiến cho lưng của hắn có cảm giác sắp gãy tới nơi rồi vậy.
Hắn cắn răng đứng dậy, định đấm cho