Chuyển ngữ: Cực Phẩm Địch Thần sinh ra một loại bực mình "Quả nhiên là thế": "Anh biết mà, chẳng có câu nào của tên khốn khiếp này là thật cả."
Hôm qua thì bày ra bộ dáng cha hiền, tha thiết mong chờ muốn nhận Mông Mông, còn nói sẽ biểu hiện tốt một chút. Thế mà mới hôm sau đã cuốn gói chẳng thấy đâu nữa.
"Cũng không thể trách anh ta, dù sao em cũng là kẻ thù." Cao Vũ Sanh có thể hiểu được.
Đứng ở vị trí của Triệu Tử An, bại lộ thân phận và kế hoạch trước mặt kẻ thù, chính là thêm một lần nguy hiểm sẽ bị nhốt vào nhà trọ đen lần nữa. Coi như Cao Vũ Sanh và cha mình không hợp nhau, nhưng dù sao cũng là cha con, bán Triệu Bân đi nói không chừng có thể đối được quyền kế thừa gia sản hàng tỉ.
Địch Thần bĩu môi: "Nói như vậy, chính là lỗi của anh?"
Cao Vũ Sanh thấy anh không vui, lập tức nói: "Đương nhiên là không phải, sao ca ca lại có thể sai được, là em không bàn xong điều kiện với Triệu Bân."
Giải thích thì xong rồi, nhưng Triệu Bân chạy nhanh như thế đúng là ngoài dự tính của hắn. Vốn nhìn kiểu đã tính hết mọi việc của Triệu Bân, còn tưởng rằng hắn chẳng sợ cái gì. Bây giờ lại chạy mất, ý muốn mượn Triệu Bân giải quyết sát thủ tai họa ngầm lại bị ngâm nước nóng.
"Chú Triệu chạy đi đâu vậy?"
Hai người trò chuyện đến hăng say, đã quên cậu bé nằm giường kế bên. Mặt Địch Thần không đổi sắc qua đó ngồi, xốc Địch Mông Mông đang ngáp lên mặc quần áo: "Chú Triệu lười biếng không đi làm, hôm nay cúp làm rồi."
"Vậy có phải chú ấy sẽ đến tìm con chơi không?" Địch Mông Mông vô cùng mong đợi nói.
"Cậu không nghĩ thế đâu, chắc chắn anh ta ở nhà ngủ nướng rồi."
Nói bậy một hồi, ít nhất cũng lừa thằng nhóc con được, nhưng Địch Thần vẫn rất tức giận, im lặng trừ một trăm điểm vào "Biểu hiện tốt" của Triệu Bân. Sau này, cho dù Triệu Bân có nói thơm như hoa, anh cũng sẽ không giao Mông Mông cho anh ta, ít nhất cũng phải xem xét hơn ba năm.
Lúc đang nghiến răng nghiến lợi, điện thoại Cao Vũ Sanh vang lên lần nữa, lần này lại là Cao Chấn Trạch gọi đến.
"Tiểu Địch có một quản lý tài vụ, tên là Triệu Tử An, con có biết không?"
Mở miệng đã hỏi tới Triệu Bân, khiến cho chân mày Cao Vũ Sanh nhăn lại trong nháy mắt: "Có từng gặp, nhưng không thân."
Cao Chấn Trạch dừng một chút, dường như đang phán đoán xem con mình nói thật hay giả, một lát sau mới nghiêm túc nói: "Nếu như con có thấy cậu ta, lập tức nói cho cha biết. Người này lừa Tiểu Địch rất nhiều tiền, hiện tại không thấy người đâu nữa."
"Tại sao không báo cảnh sát?" Cao Vũ Sanh lạnh lùng hỏi.
"Đã báo, nhưng tạm thời cảnh sát chưa tìm được cậu ta. Người này lấy đi một ít tài liệu quan trọng ở chỗ Tiểu Địch, nếu như lọt ra ngoài sẽ ảnh hưởng rất lớn đến con. Gần đây con cẩn thận một chút, đừng tiếp xúc với mấy người này nọ, cha sẽ nhanh chóng giải quyết mấy phiền phức này." Nói đến đoạn sau, Cao Chấn Trạch thoáng dịu giọng đi, dỗ hắn hai câu.
Địch Thần ở bên cạnh nghe mà nhướng khoé miệng lên, gần đây tình thương của cha của vị Cao lão tiên sinh này bỗng nhiên lan tràn, nghe thấy mà cả người nổi đầy da gà. Bây giờ mới biết quan tâm con trai, vậy hồi trước làm cái gì?
Cao Vũ Sanh chẳng ừ hử gì, nói câu kết thúc rồi cúp điện thoại, ngước mắt nhìn về phía Địch Thần: "Cao Chấn Trạch đã biết thân phận của Triệu Bân."
Địch Thần hết hồn, trong khoảng thời gian ngắn anh còn chưa nghĩ đến chuyện này: "Đúng rồi, đứa em trai ngốc kia của em, cũng chẳng phải là lần đầu bị người ta lừa tiền nhỉ."
Cao Vũ Sanh: "... Ừ."
Thiếu gia quần là áo lượt Cao Mục Địch xài tiền bậy bạ, cũng không phải ngày một ngày hai, muốn dò đến chuyện của cô nhi viện thì đã sớm dò, cũng không đến mức bây giờ mới biết. Mà nếu nói Triệu Tử An gạt tiền tài vụ của Cao Mục Địch, thì cũng không tính là lừa gạt, đầu tư này đúng là kiếm tiền, trọng điểm chắc là tài liệu quan trọng.
Cao Chấn Trạch bỗng hỏi đến hướng đi của nhân vật nhỏ như Triệu Tử An, tất nhiên là đã biết. Thảo nào Triệu Bân chạy nhanh như thế, Địch Thần cho hắn thêm mười điểm, chỉ là vô cùng nghi ngờ tên Triệu Bân nói dối thành tính này: "Em nói xem, chuyện về nhà trọ đen kia, là thật sao?"
"Chị anh có nói chuyện mang thai cho Triệu Bân biết không?" Cao Vũ Sanh không trả lời, mà là hỏi ngược lại một câu.
Bởi vì lúc nào mẹ nuôi Diêu Hồng Mai cũng mắng Triệu Bân, nên tạo thành một loại ấn tượng tên đàn ông khốn nạn bỏ rơi vợ con cố hữu với Triệu Bân, nhưng Địch Thần suy nghĩ kỹ một chút: "Chị ấy... đúng là chưa kịp nói cho Triệu Bân."
"Vậy đó chính là thật." Cao Vũ Sanh nói chắc chắc.
Triệu Bân không biết Địch Tê Nguyệt mang thai, vậy thì không phải trốn tránh kết hôn. Hai người không cãi nhau không có mâu thuẫn, không có lý nào hắn cứ thế mà bỏ đi, cho dù muốn đi, ít nhất cũng sẽ nói một tiếng. Giống như hành vi bỗng nhiên từ chức ngày hôm nay, tuy rằng cũng rất không phúc hậu, nhưng ít nhất cũng để lại hết tư liệu công việc, còn nói với Quý Tiện Ngư một tiếng.
Cho nên lúc ban đầu, chỉ có thể là gặp phải ngoài ý muốn, mới đột nhiên biến mất. Mà chuyện bắt người đến nhà trọ đe doạ, Cao Chấn Trạch tuyệt đối làm được.
Địch Thần thở dài.
Cao Vũ Sanh cố gắng an ủi anh: "Đừng lo lắng nữa, đợi đến khi Cao Chấn Trạch bị bắt, Triệu Bân sẽ xuất hiện."
Địch Thần: "..."
Nào có ai ngóng trông cha mình bị bắt?
Buổi sáng thư ký Trịnh tới đưa tư liệu ký tên, mặt tươi như hoan nói tới một việc: "Không thấy mấy người gây sự đâu nữa."
"Gì mà gọi là không thấy?" Bây giờ Địch Thần nghe cái từ "Không thấy," thì không nhịn được để ý.
"Chính là hôm nay bỗng dưng biến mất, ngày hôm qua vẫn còn ở đó." Thư ký Trịnh giải thích một chút, chính là hai đôi vợ chồng già tự xưng là công nhân hầm mỏ Cao Viễn. Bọn họ còn cố chấp hơn cô gái thần kinh theo đuổi Cao tổng lúc trước, mỗi ngày đúng giờ xuất hiện ở trước công ty, có đôi khi còn kéo theo cả biểu ngữ, có khi lại là kèn đồng, tranh luận ầm ĩ.
Tan tầm hôm qua, những người đó còn vô cùng có tinh thần mà kéo biểu ngữ ở ngay sân rộng, sáng sớm hôm nay lại chẳng thấy bóng dáng đâu. Loại cảm giác thế giới bỗng nhiên im lặng thế này, khiến cho thư ký Trịnh rất
không quen.
Địch Thần và Cao Vũ Sanh liếc nhau, không khỏi liền nghĩ đến "Nhà trọ đen."
Đến chiều, cảnh sát bỗng nhiên tới, hỏi Cao Vũ Sanh có biết chuyện này không.
"Có người báo cảnh sát, nói là cha mẹ của mình bị người ta bắt cóc."
Người báo cảnh sát là con trai của một đôi vợ chồng trong đó. Đối phương nói là cha mẹ của mình đang ở trong nhà thì bị người ta bắt đi, nhét vào một chiếc xe thương vụ.
Mà nghĩ tới "Nhà trọ đen tên Chấn Trạch," hiển nhiên không chỉ có hai người Địch Thần.
Phòng làm việc đội hình cảnh.
Phương Sơ Dương khép xấp tư liệu dày trong tay lại, một tay để ở bên môi, im lặng một lúc lâu, đưa một tờ đã ký xong cho Tiểu Trương.
"Đội phó, chuyện này... không phù hợp với quy trình." Tiểu Trương nhận rồi nhìn, có chút khó khăn.
"Chuyện đặc biệt thì phải dùng cách đặc biệt để xử lý, cậu cứ nộp lên đi, sẽ được phê chuẩn." Phương Sơ Dương trầm giọng nói.
Đó là một bản xin hạn chế Cao Chấn Trạch xuất ngoại ngay lập tức. Vốn nên đợi có chứng cứ xác thực mới bắt, nhưng hôm nay xảy ra chuyện bắt cóc, chuyện này kích thích dây thần kinh nhạy cảm của cảnh sát.
Về chuyện nhà trọ đen, hôm qua Triệu Tử An cũng nói cho Phương Sơ Dương biết. Lúc này, Phương Sơ Dương cũng hiểu được, những người gây chuyện biến mất kia, thoát không khỏi liên quan đến Cao Chấn Trạch, nhưng mà đó chính là mánh cũ năm đó. Nếu Cao Chấn Trạch bắt đầu ra tay, nói rõ ông ta đã ngửi được mùi nguy hiểm, lúc nào cũng có thể chạy trốn.
"Kết quả kiểm tra thi thể của Cừu Tam sao rồi?" Phương Sơ Dương hỏi Tiểu Mã ngồi bên vẫn còn băng đầu.
Tiểu Mã chỉ bị thương ngoài da một chút, hôm qua ở bệnh viện coi đội trưởng Phạm, hôm nay thì đến đi làm. Nghe thấy đội phó nhắc đến "Cừu Tam," không khỏi run lên, vẻ mặt đau khổ nhìn về phía Phương Sơ Dương: "Đội phó, vụ án này..."
"Đội trưởng Phạm còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, trong một khoảng thời gian ngắn không thể quay lại, hiện giờ vụ án này do tôi phụ trách." Phương Sơ Dương lạnh lùng trừng Tiểu Mã.
Cừu Tam, chính là tên khác của sát thủ ở Bát Hồi Lĩnh, tên thật của hắn là Cừu Chuẩn. Trong nháy mắt Phương Sơ Dương lấy được tư liệu của sát thủ, liền rõ ràng, quả nhiên là anh em họ Cừu giết cả nhà hắn năm đó.
Năm đó cứ nghĩ là họ Cừu chỉ có hai người, một người bị cha hắn bắn chết, một người lẩn trốn sau đó giết cả nhà hắn. Thì ra lại là ba anh em, ngoại trừ binh khí hình người "Cừu Kiêu" tiếng tăm lừng lẫy, còn có đứa em Cừu Tam tài nghệ thua xa anh trai.
Ngày đó tại phòng tắm công cộng, Cừu Tam bị đội trưởng Phạm bắn chết, thi thể được đưa đi khám nghiệm. Thật ra cũng chẳng có gì để nghiệm, mặt không bị huỷ, đã xác nhận được thân phận ngay tại chỗ. Phương Sơ Dương hỏi một câu như thế, là để cho Tiểu Mã thành thật khai báo tiến triển trước đó của vụ án này.
Khuôn mặt ngựa của Tiểu Mã nhăn thành ván giặt đồ.
"Tích tích tích ——" Điện thoại bàn trên bàn bỗng nhiên vang lên như khóc tang, không hiểu sao khiến cho lòng người kinh sợ, làm cho Tiểu Mã và Phương Sơ Dương giật nảy mình.
Phương Sơ Dương giơ tay lên nhận, bên kia chợt truyền đến tiếng khóc sụp đổ của Tiểu Trần: "Đội phó, đội trưởng Phạm ông ấy không được rồi..."
Lúc Địch Thần nhận được điện thoại, cả người đờ ra. Hôm qua lúc đi thăm, bác sĩ chỉ nói là bệnh nhân chưa tỉnh, không thích hợp thăm bệnh, nói bọn họ mai hẵng quay lại. Ở trong lòng mọi người, ý của "Ngày mai quay lại" chính là ngày mai sẽ tốt hơn, lại quên mất đội trưởng Phạm còn chưa thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm.
Cùng Cao Vũ Sanh chạy nhanh đến bệnh viện, tất cả mọi người trong đội hình cảnh đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt. Địch Thần đẩy Cao Vũ Sanh đi vào, vậy mà đội trưởng Phạm nằm trên giường bệnh lại đang mở mắt, còn nói chuyện với người trong đội hình cảnh.
"Đừng để cho người nhà của tôi đến, đợi đến khi bắt được Cừu Kiêu rồi hãy nói với bọn họ." Giọng nói khàn khàn giống như là ống bễ già cũ nát, gằn từng chữ dặn dò Phương Sơ Dương đứng đối giường.
Phương Sơ Dương đỏ mắt đồng ý.
"Nên nói tôi cũng nói rồi, có những anh em như mọi người, Lão Phạm tôi sống cũng không uổng đời này, đáng giá." Cảm nhiễm chuyển biến xấu khiến cho đội trưởng Phạm sốt cao, mặt bị sốt đến đỏ bừng, hai mắt cũng sáng ngời, một chút cũng không giống người sắp chết.
Mấy câu cuối cùng, đội trưởng Phạm chỉ đích danh muốn nói với Địch Thần, nói những người khác đều đi ra ngoài.
Phương Sơ Dương không nói hai lời liền đi ra ngoài, nhân tiện cũng đẩy Cao Vũ Sanh vướng bận đi. Tiểu Trần từ từ ngồi xổm xuống ở ngoài cửa khóc không thành tiếng, cả người Tiểu Mã thì ngây đơ, Tiểu Trương cố gắng nói bác sĩ thử cứu xem nữa được không.
"Lúc cha cậu còn sống, chúng tôi thử đi tìm người nhà của cậu, khi tìm đến tỉnh S thì bỗng nhiên ông ấy không cho tìm nữa." Đội trưởng Phạm nói càng ngày càng chậm, vô cùng khó nhọc, "Ông ấy có một câu muốn tôi đưa vào trong quan tài, nhưng tôi phải nói cho cậu biết, cậu có đồng hương còn sống."
"!" Địch Thần mở to hai mắt nhìn.
Cơn sốt cao của đội trưởng Phạm đang giảm xuống, khuôn mặt đỏ bừng dần dần trở lại bình thường, chỉ là hô hấp càng ngày càng khó khăn. Ông không có ý tiếp tục giải thích ý nghĩa của những chữ này, mà nói đến chuyện khác: "Phương Sơ Dương, cậu hãy trông chừng nó, Cừu Kiêu... nhận ra nó rồi..."
/Hết chương 119/