Chuyển ngữ: Cực Phẩm Có một chút rượu trợ ngủ, một đêm này Cao Vũ Sanh ngủ đến vô cùng thoải mái. Sáng sớm, báo thức trong điện thoại vang lên, chưa đợi đưa tay ra mò thì đã được người bên cạnh tắt đi.
Địch Thần tắt chuông báo, nhìn cậu nhóc vùi trong lòng mình còn đang cố gắng mở mắt, nhịn không được nhếch miệng cười. Do giường bệnh khá hẹp, hai người phải dựa vào rất gần, gần như là dán vào nhau, anh có thể thấy rõ lông mi thật dài của Cao Vũ Sanh quét lên áo ngủ của mình.
Thiên Tứ đúng là sinh vật đáng yêu nhất trên tinh cầu này, cho dù là khi còn bé hay là bây giờ.
Nhìn chằm chằm cậu ngốc kia một hồi, đưa tay ra nắm lỗ tai lộ ra bên ngoài, nhẹ nhàng xoa xoa.
Đây là cách thức gọi dậy ôn nhu do Địch Thần chăm sóc trẻ nhỏ nhiều năm luyện ra được. Tim của Địch Mông Mông không tốt, không thể dùng cách gọi dậy giống như Phương Sơ Dương khi còn bé, tung chăn lên, kéo tai hét to như quỷ, chỉ có thể gọi dậy từ từ.
"Rời giường nào, hắc, đừng ngủ nữa." Địch Thần xoa xoa bóp bóp, mãi đến khi bóp lỗ tai ấy đỏ thì người cũng chưa thức, chỉ có thể kéo nó ra ngoài.
Cao Vũ Sanh từ từ mở mắt ra, che lỗ tai đã đỏ lên.
"Dậy rồi à, có đau đầu không?" Thanh niên bất lương Địch Thần lúc còn trẻ đã từng hút thuốc uống rượu đánh nhau, rất hiểu cảm giác đau khổ khi say rượu này.
"Không đau." Hôm qua uống rượu đỏ, lại chỉ uống hai ly nên không có gì đáng ngại cả. Cao Vũ Sanh hít sâu một hơi, dùng sức mạnh lý trí kiên định đứng dậy từ trong lòng ca ca, chuẩn bị đi làm.
"Không đau là được rồi, đau thì nói anh xoa cho em." Một tay Địch Thần chỉ vào đầu, cười nhìn hắn.
Đáng lẽ phải nói là đau chứ. Cao tổng có chút hối hận, nếu bỏ qua cơ hội này thì sẽ rất khó có được lại, nhưng mà giờ nói nữa chính là muốn bị đánh, chỉ có thể loẹt xoẹt đi rửa mặt.
"Để anh đi làm chung với em." Địch Thần nhảy xuống giường, chen theo vào nhà vệ sinh.
Cao Vũ Sanh đang đánh răng nên không nói gì được, chỉ dùng ánh mắt nhìn anh.
"Dù sao thì bệnh viện này cũng sẽ không tiết lộ lúc anh xuất viện, chỗ mắc như thế chỉ ngây ngô ngồi chơi game thì lãng phí quá." Thật ra Địch Thần chẳng lo lắng chuyện này mấy, miệng đầy kem đánh răng cũng vẫn có thể nói.
Cao Vũ Sanh nhổ kem đánh răng ra, súc súc miệng: "Hôm nay không đến công ty, đi làm hoạt động bên ngoài."
"Vậy thì anh càng phải theo!" Địch Thần bỗng kích động, văng một ít bọt kem đánh răng lên mặt Cao Vũ Sanh, khuôn mặt tuấn tú vừa rửa xong bỗng dính bọt trắng trắng, anh cười cười dùng tay lau đi cho hắn.
Cao Vũ Sanh đứng không nhúc nhích, tùy ý anh sờ loạn trên mặt mình, dường như men rượu hôm qua lại xông lên, cứ thế ngây ngây ngẩn ngẩn đồng ý mất.
"Vậy thì con chẳng cần đến nhà trẻ rồi." Địch Mông Mông vịn cửa phòng vệ sinh, vẻ mặt không tình nguyện nói.
"Sao, con còn muốn nằm viện nữa à?" Địch Thần chọc đầu bé.
"Đúng thế, vết thương của con còn chưa lành, hẳn là phải ở thêm vài ngày nữa." Địch Mông Mông ôm ngực, nằm lại trên giường.
"Uây, lão nhân gia ngài lại bị thương gì nữa?" Địch Thần chọc chọc bụng nhỏ của bé.
"Lòng con bị thương." Địch Mông Mông làm như có thật nói, vẫn chưa tìm được Dao Dao, Tiểu Địch tiên sinh xuất sư vị tiệp (1) không có bà xã, tâm hồn bị tổn thương vô cùng lớn, phải cần ăn nhiều đồ ăn vặt và xem phim hoạt hình thì mới chữa được.
(1) Xuất sư vị tiệp: lúc xưa Gia Cát Lượng ôm mộng lớn nhưng chưa thành thì đã chết bệnh trong quân. Câu này ý chỉ việc gì đó còn chưa làm xong đã chết yểu.
"Cậu thấy mông con đau thì đúng hơn đấy!" Cậu Địch xắn tay áo.
Lý do tiếp tục nằm viện không thành lập, Tiểu Địch tiên sinh lòng bị thương chưa lành đã bị cậu mình kéo xuất viện, tống vào nhà trẻ. Mà ông cậu ngoan tâm vô lương kia thì vui vẻ đi theo Cao tổng đi làm hoạt động bên ngoài.
Hoạt động tập thể hôm nay của công ty là đến thăm ba cô nhi viện trong khu vực thành phố. Hoạt động này đã được lên kế hoạch hẳn hoi, nhưng do chuyện gần đây là bản đồ Tiêu Điểm nhận được sự chú ý cực cao nên tiến hành sớm.
Cao Vũ Sanh không lấy việc Địch Thần cứu người để tuyên truyền, thậm chí còn lén dùng tiền hạ để nhiệt chuyện này xuống. Nhưng lúc đó ở khu thương mại, có rất nhiều người nhận được thông báo xin giúp đỡ từ bản đồ nên có vài người cho rằng, việc con gấu kia có chạy mất hay không, là liên quan đến việc quần chúng nhận được thông báo. Dù sao đi nữa, cứ thế lại được một lần quảng cáo miễn phí.
Chức năng tìm trẻ lạc của bản đồ Tiêu Điểm nhận được sự khen ngợi từ nhiều nơi, còn lập công cứu được một đứa bé, nó được đẩy lên đầu gió theo dòng nhiệt độ của sự kiện. Cao Vũ Sanh từ chối tất cả phỏng vấn của truyền thông, dẫn các nhân viên đi làm chút việc thật, để ngăn lại những người rục rịch chuẩn bị bới móc.
Hoạt động hôm nay, ngoại trừ tốp nhân viên kỹ thuật không thể đi thì những nhân viên khác đều phải tham gia, chia thành ba tổ đi đến cô nhi viện làm công việc tình nguyện trong vòng sáu tiếng.
Địch Thần đeo khẩu trang, cam đoan cẩn thận làm vệ sĩ yên tĩnh một ngày, theo Cao Vũ Sanh đi đưa những đồ dùng quyên tặng cho cô nhi viện. Hầu hết những đồ dùng này đều do các công ty hợp tác tài trợ, cũng không cần bỏ ra nhiều tiền, chỉ là cần CEO tự mình đứng ra để làm lễ tặng quà.
Cô nhi viện khu trung tâm là cô nhi viện có điều kiện tốt nhất trong ba viện. Sân rộng, phòng sáng sủa, còn có sân thể thao và thư viện, tinh thần và tướng mạo của bọn nhỏ cũng rất tốt, nhưng hầu hết đều là tàn tật.
"Cô nhi không bị tàn tật thì sẽ nhanh chóng được nhận nuôi, để lại phần lớn những đứa bé không được trọn vẹn." Viện trưởng là một cụ bà hoà ái, cùng đi với Cao Vũ Sanh.
Địch Thần theo phía sau, an nhàn thảnh thơi nhìn xung quanh.
"Bà viện trưởng!" Một đứa bé đội nón chạy đến chào viện trưởng, do chạy nhanh quá nên rớt mũ xuống, lộ ra cái đầu bị móp hơn nửa.
Viện trưởng sợ làm khách đến thăm sợ, vội vã khom lưng giúp bé đội lại.
Địch Thần chọc chọc Cao Vũ Sanh, nhỏ giọng nói với hắn: "Anh cũng đã từng ở đây."
Cao Vũ Sanh quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt khẽ động: "Xin lỗi."
"Xin lỗi gì chứ?" Địch Thần vỗ hắn một cái, lúc trước khi dì Diệp đuổi anh về thì cũng không phải là lỗi của Thiên Tứ: "Anh chỉ ở có một ngày thôi, sau đó thì Địch Kiến Quốc đưa anh đi, cho nên cũng không có nhiều ấn tượng lắm, bây giờ nhìn lại cũng rất thú vị."
"Ừ." Nghe nói như thế, Cao Vũ Sanh cũng chẳng vui vẻ thêm gì. Nói cho cùng, cũng do năm đó mình quá vô dụng, không bảo vệ được anh.
"Ây, viện trưởng, mấy đứa bé bên kia nhìn cũng dễ thương lắm mà, sao không có ai nhận nuôi vậy?" Nhìn thấy mới mẻ, Địch Thần lại quên mất chuyện phải làm vệ sĩ im lặng trong nháy mắt.
Bên kia có ba đứa trẻ, hai đứa đang chơi, còn một đứa thì trốn sau xà đơn yên lặng nhìn. Trọn vẹn không sứt mẻ, lớn lên cũng không tệ lắm.
Viện trưởng ngẩng đầu nhìn một chút, bất đắc dĩ thở dài: "Mấy đứa bé đó không phải là cô nhi, không thể được nhận nuôi."
"Không phải cô nhi thì sao lại ở trong cô nhi viện?" Quản lí nhân sự của Tiêu Điểm đang làm việc bên cạnh, nghe thế thì nhịn không được lại gần.
"Năm ngoái giải quyết được một vụ bắt cóc, cứu được một nhóm trẻ em lớn. Những đứa trẻ được phụ huynh báo án thì đã về nhà hết, mấy đứa bé này chính là những đứa còn lại không tìm ra được cha mẹ là ai." Viện trưởng nói rất hàm súc, nhưng người ở chỗ này có thể hiểu
được, mấy đứa bé này đều bị cha mẹ ruột chủ động bán đi.
Cha mẹ chủ động bán con, tự nhiên là không có chuyện đi báo cảnh sát. Không có đầu mối thì không trả về được, lại do cha mẹ khoẻ mạnh cũng không phải là trẻ mồ côi nên không thể được nhận nuôi, cũng chỉ có thể để ở chỗ này.
Tình trạng của Địch Thần lúc đó cũng chính là như vậy, không thể xác định tình trạng tử vong của cha mẹ, chỉ có thể xử lý dựa theo bị người thân chủ động bán đi. Không thể được nhận nuôi, nhưng có thể gửi nuôi ở nhà của Cao Vũ Sanh.
Đang nói, một người phụ nữ trung niên mang rất nhiều đồ ăn vặt đi đến, vẫy tay với đứa bé trốn sau xà đơn. Đứa bé mới nãy mặt còn chán nản bỗng nhiên vui lên, bước nhanh chạy vội vào trong lòng người phụ nữ đó.
"Mẹ mang cho con nhiều đồ ăn vặt lắm này, còn có sữa chua con thích nữa." Người phụ nữ mở bịch nhựa ra cho bé nhìn, một đống đồ ăn, lại còn có một cái xe đồ chơi nhỏ.
Đứa bé lại không hứng thú chút nào, chỉ là im lặng nhìn cô.
Người phụ nữ thấy ánh mắt như thế thì bỗng nhiên rơi nước mắt: "Mẹ đang nghĩ cách, sẽ nhanh đón con về nhà thôi."
Cô giáo viện mồ côi lập tức chạy đến kéo đứa bé lại, khuyên bảo người phụ nữ mau về đi.
"Đó là gia đình mua đứa bé." Viện trưởng giải thích cho nhóm Địch Thần. Dựa theo quy định, đứa bé đã được cứu ra thì không được phép đưa về trong tay người mua nữa, cho dù muốn gửi nuôi thì cũng không thể gửi gia đình đó nuôi nữa.
"Quy định như thế là không sai, nếu không thì giải cứu làm gì? Chỉ là tội nghiệp mấy đứa bé quá thôi." Quản lý nhân sự lắc đầu thở dài.
Cao Vũ Sanh nhìn đứa bé im lặng rơi nước mắt, bỗng nhiên lại gần bên tai Địch Thần nhỏ giọng hỏi: "Ca ca có nhớ gia đình Lý Đại Hải không?"
Địch Thần lắc đầu: "Ánh mắt ông ấy nhìn anh cũng chẳng khác nhìn đồ vật gì đó."
Tình cảm là từ hai bên. Tuy là cảm kích nhà họ Lý đã nhặt anh về, cho anh cơm ăn, nhưng người nhà này cũng không xem anh là con trai thật, chỉ để truyền thừa nhang khói gì đó thôi. Mãi đến lần đầu tiên anh thấy Tiểu Thiên Tứ, ánh mắt linh động, ngây thơ, mang theo yêu thích và cả ỷ lại, lúc đó anh mới cảm giác được là mình có kết nối với thế giới này, mới biết cái gì gọi là tình cảm.
Cao Vũ Sanh nghe hết câu này, ánh mắt hơi sáng, không nhịn được muốn nắm tay anh thì bị Địch Thần né đi.
"Nhân viên của em còn đang nhìn kìa, đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm nũng với ca ca, coi chừng bị cười đó." Địch Thần cười ha ha, đẩy đẩy hắn, "Đi thôi, còn phải đi đến viện mồ côi kế tiếp nữa."
Mà Nam Thành lúc này, đội hình cảnh đang mặc thường phục đi đến sòng bạc ở Chu Trại để điều tra.
Một mặt thì nhờ đồn công an Chu Trại đi điều tra giúp giấy phép tạm trú của những nhân viên lưu động ở Chu Trại, âm thầm tìm kiếm chị Hà trong bức hình; mặt khác, để Tiểu Mã cải trang thành thanh niên lêu lổng, nghĩ biện pháp trà trộn vào sòng bài.
Tiểu Mã sinh ra đã có mặt ngựa, thoạt nhìn không đứng đắn bằng Phương Sơ Dương. Bây giờ đang mặc một cái áo ngắn tay đủ màu, ngồi xổm ở sạp đồ chiên hút thuốc, hoàn mỹ dung nhập vào hoàn cảnh xung quanh, không bao lâu đã nói chuyện được với một vị thành niên đang ngồi ăn đồ chiên.
"Hôm nay không có việc làm, muốn tìm một chỗ chơi chút, có chỗ nào đánh bài không?" Tiểu Mã mời vị thành niên một chai nước có ga nhỏ giá một tệ.
"Anh muốn đánh bài gì?" Vị thành niên liếc mắt nói.
Tiểu Mã dùng cằm nhướng về một nhà dân cách đó không xa: "Chỗ đó đấy, chú em từng đến đó chưa, tôi nghe một ông anh ở tầng trên nói trong đó chơi đã lắm, chỉ là chưa từng đi bao giờ."
Không lâu sau, hai người liền kề vai sát cánh đi đến nhà dân kia, nơi đó chính là sòng bài nhỏ mà Lý Siêu nói đến.
Phương Sơ Dương đã bại lộ vì hôm qua đi hỏi thăm quán tạp hoá nhỏ, còn Trần Chiếu Huy thì quá thành thật dễ lộ nên không thể tham gia vào nhiệm vụ mật thám sòng bài. Hai người liền ngồi xổm trên thềm đá trước cửa thôn, nhàn rỗi ngồi ngắm cảnh lại tiện thể canh chừng cho Tiểu Mã.
Đối diện đường cái thường có phòng ở, xung quanh đều có lằn ranh cao nửa mét, phòng xe tông vào. Hai người liền ngồi xổm ở đó hút thuốc, cùng những tên chơi bời lêu lổng ngồi nói chuyện trời đất, giữ đúng cái kiểu làm biếng của người trong Chu Trại.
Kế Chu Trại có một cô nhi viện, tên là "Cô Nhi Viện (2) Cao Viễn Khu Nam Thành." Ngồi xổm chỗ cửa thôn thì vừa vặn có thể nhìn thấy.
"Lúc trước không phải gọi như thế, tên của nó là "Viện Phúc Lợi (2) Cao Viễn."" Trần Chiếu Huy nhìn bảng hiệu kia, bỗng nhiên mở miệng nói.
(2) Viện phúc lợi có thu nhận người già, người tàn tật, trẻ mồ côi. Cô nhi viện thì chỉ thu nhận trẻ em.
"Sao cậu biết?" Phương Sơ Dương hít một hơi thuốc.
"Em đã từng ở đó." Tiểu Trần kiêu ngạo nói.
Đầu Phương Sơ Dương quay qua nghe, có chút kinh ngạc. Anh biết cha mẹ của Trần Chiếu Huy đã mất hết, nhưng không biết hắn đã từng ở trong cô nhi viện: "Không phải lúc trước cậu lớn lên ở trong thôn à?"
Trần Chiếu Huy là một người ít nói, bình thường chỉ biết cắm đầu làm việc, chưa từng nói đến chuyện này, chỉ thỉnh thoảng nói về việc mình từng hái táo ăn ở trong thôn.
"Lúc còn bé là ở trong thôn." Tiểu Trần giải thích, lúc đó cha mẹ đi ra ngoài làm việc, cũng lâu lắm nhưng không thấy về. Sau đó nghe nói là ở hầm mỏ đã xảy ra chuyện, hắn liền theo chú hàng xóm đi lên thành phố. Sau đó thì không biết người chú đó đi đâu, hắn thì được đưa vào cô nhi viện này.
Phương Sơ Dương quay đầu lại liếc mắt nhìn nhà dân bên kia, tạm thời không có động tĩnh gì. Đứng lên hoạt động một chút, ngồi xổm một lúc lâu chân đã tê rần, mang Tiểu Trần đến lắc lư gần cô nhi viện.
"Điều kiện của cô nhi viện này không tốt lắm, nhưng viện trưởng là một người rất tốt." Tiểu Trần thiếu thốn ngôn ngữ chỉ vào bảng quyên tiền cho Phương Sơ Dương xem, danh sách những người quyên tiền tháng này còn có tên của Trần Chiếu Huy, "Ông chủ khai thác mỏ kia chạy mất, đến nay cũng không tìm được. Em muốn trở thành cảnh sát để tóm tên xấu xa đó."
Phương Sơ Dương nhìn một lát, vỗ vỗ vai Tiểu Trần: "Cậu rất không chịu thua kém."
Trần Chiếu Huy gãi đầu một cái, có chút ngượng ngùng.
"Lúc nhỏ lận đận, có khi sẽ huỷ mất một người, có đôi khi lại sẽ tạo ra một người khác." Phương Sơ Dương bày ra tư thế đội trưởng, chuẩn bị động viên hậu bối một chút, chợt nghe có người gọi anh, cứng ngắc quay đầu lại, "Chắc chắn rồi, ngoại trừ một ít người."
"Hả?" Tiểu Trần ngốc ngốc quay đầu lại, nhìn theo mắt của đội trưởng.
Cạnh xe hạng sang đậu ven đường, có một người đeo khẩu trang đang vẫy tay với Phương Sơ Dương: "Cậu hai của Mông Mông, sao chú cũng ở đây thế?"
Phương Sơ Dương xoay người đi mất.
Trong lúc phá án thì phải tránh xa Địch Conan xui xẻo.
/Hết chương 51/
Xì poi: Cao Vũ Sanh: "Sau này ca ca muốn đi đâu thì em sẽ đi với anh, đừng nên phiền đến cậu hai của Mông Mông."