Chuyển ngữ: Cực Phẩm Lão Chu và Diều Hâu bị Địch Thần kéo ra ngoài bày ra vẻ mặt rất mờ mịt, hàng xóm thấy ba người đàn ông đứng quanh cây chẳng biết làm gì, vô cùng tò mò.
"Mấy người làm gì thế?" Goá phụ bán mì nóng sát vách đi ra đổ nước bẩn, cười hỏi một câu.
Ông chủ Chu oai phong giang hồ nhiều năm cũng không biết phải giải thích hành vi đi ra hóng gió này thế nào, cho Địch Thần một cái tát.
"Trong phòng nóng quá cho nên tụi tôi đi ra hóng gió chút." Mắt Địch Thần cũng chẳng thèm chớp, thuận miệng nói đại.
Goá phụ nhìn khí trời, đang có gió thu lạnh mà, nóng ở đâu ra? Nhưng mà người nói chuyện đẹp trai quá, khiến cho người ta khó mà phản bác lại được, liền cười cười. Những người hàng xóm khác thì dùng ánh mắt nhìn bệnh tâm thần nhìn ba người bọn họ: Đám lưu manh của Hải Báo Đặc Chủng Gia Chính lại lên cơn rồi.
"Cậu kéo bọn anh đi ra ngoài làm gì, cục đá kia còn biết cắn người à?" Đợi goá phụ đi vào nhà, ông chủ Chu mới lấy lại uy nghiêm của mình, nghiêm túc phê bình hành vi sợ bóng sợ gió mất mặt này của Địch Thần.
"Cố chủ nói em chạy ra xa, em cũng có biết đâu, dù sao thì nghe em ấy chỉ có chuẩn." Đây là tín nhiệm mù quáng của vệ sĩ Địch với Tiểu Thiên Tứ nhà mình.
Ông chủ Chu đơ người: "... Cậu uống loại thuốc mê gì thế?"
Địch Thần thấy câu này vô cùng quen tai, sao mà một người hai người ai cũng nói như thế, bản thân mình rất giống một tên hôn quân bị câu hồn à? Nhưng lúc này mà đi dò xét thì sẽ chịu thiệt, anh Thần lảng sang chuyện khác: "Ây, Tây Thi mì nóng sát vách đẹp quá nha, khó trách anh lại để cho người ra thả dầu mỡ thế."
Mặt Chu Đại Bàn lập tức đỏ lên: "Gì mà Tây Thi mì nóng, bớt đặt tên cho người khác đi."
Địch Thần bỗng cảm thấy mình đã túm được nhược điểm của ông chủ, một tay kéo vai Diều Hâu đến gần mình, cùng nhìn lão mập đang thở hổn hển: "Chậc chậc chậc, Diều Hâu, nhìn ra không?"
Diều Hâu không hiểu gì: "Hả?"
Địch Thần nhỏ giọng nói với hắn một câu, biểu tình của Diều Hâu trở nên cổ quái: "Anh Chu coi trọng goá phụ sát vách hả?"
"Diều Hâu, nói bậy gì đó!" Nếu không phải là do trọng lượng có hạn thì lúc này ông chủ Chu đã túm được Diều Hâu, đuổi theo rượt đánh. Diều Hâu nhanh chóng né trái né phải, tránh được một cái chưởng nặng như núi.
Ba người cãi nhau ầm ĩ, thời gian trôi qua thật nhanh, không bao lâu thì có một chiếc xe có logo cánh thiên thần dừng ở vệ đường. Cao Vũ Sanh xách theo một cái vali làm bằng hợp kim nhôm và ma-giê, khiến cho những người hàng xóm chung quanh đều nhìn sang. Giày da cao cấp đặt riêng không nhiễm một hạt bụi, dẫm trên gạch vụn và nước dơ trên mặt đất, mọi người còn chưa thấy rõ mặt thì đã lo cho giày của hắn trước.
Cao Vũ Sanh liếc mắt liền thấy được Địch Thần đang đứng ở đâu, bước đi đến.
"Cái gì thế?" Địch Thần nhận cái vali trong tay hắn, cánh tay đang cong duỗi thẳng trong nháy mắt, suýt nữa là không xách nổi rơi thẳng xuống chân. Cái vali nhìn qua khá nhẹ nhưng lại cực kỳ nặng, giống như là một cái hộp đặc ruột bằng sắt.
"Vali phòng phóng xạ, mọi người bỏ tảng đá kia vào trước đi." Cao Vũ Sanh giơ tay mở hộp ra, bên trong không biết được làm bằng loại gỗ gì, có lót tơ ngỗng màu đen trong đó, ở giữa có một chỗ có thể bỏ cục đá kia vào.
Nghe thấy hai chữ "phóng xạ," trong lòng mọi người đều lộp bộp một tiếng. Có là vật đáng sợ nhất trên thế giới thì cũng không qua được mức "vô khổng bấp nhập (1)," "phóng xạ" chính là một loại đồ vật trí mạng vô khổng bất nhập, khó lòng phòng bị. Sắc mặt của Diều Hâu lập tức trắng bệch, nhận vali rồi không cho bọn họ vào nhà, tự mình bỏ cục đá vào.
(1) Vô khổng bất nhập: không có kẽ hở nào là không len vào được.
"Tóm lại đây là cái gì, còn có phóng xạ?" Địch Thần đập đập vali hợp kim, hỏi Cao Vũ Sanh.
Cao Vũ Sanh mở tấm kim loại hình vuông ở mặt trên cùng của vali ra, dưới đó là một cửa sổ nhỏ trong suốt, đèn cảm ứng bên trong đang sáng lên, quét thẳng lên cục đá cho người bên ngoài quan sát. Phân tích rõ ràng với khoảng cách gần, Cao Vũ Sanh khẳng định nói: "Đây là đá quặng thô của kim loại X, có chất phóng xạ trong đó."
Thật ra không phải bản thân kim loại mang phóng xạ, mà là đồ dính với quặng sắt có phóng xạ, sau khi tinh luyện kim loại hoàn toàn thì sẽ không có nữa. Đây là một khối quặng thô mới được loại bỏ tạp chất sơ qua, cho nên vật chất tự nhiên mang phóng xạ vẫn chưa được loại bỏ.
Cao Vũ Sanh thấy đã doạ sợ mọi người, liền bổ sung một câu: "Lượng phóng xạ tỷ lệ thuận với thể tích của vật, tiếp xúc trong thời gian ngắn với một khối lượng nhỏ như thế thì cũng không sao."
"Kim loại X..." Địch Thần nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay Cao Vũ Sanh, không nói thêm gì đi nữa.
Cao Vũ Sanh gật đầu một cái khó nhận thấy, kim loại X chính là nguyên liệu vũ khí ở trong đồng hồ đeo tay biết biến hình.
"Tiếp xúc trong thời gian ngắn thì không sao, mẹ tôi lại để thứ này trong nhà mấy chục năm." Diều Hâu cầm túi thực phẩm chức năng, giọng nói khàn khàn, "Vậy chính là phóng xạ này khiến cho mẹ tôi bị bệnh?"
Những người khác đều không nói gì, đáp án đã rõ. Cho dù lượng phóng xạ rất nhỏ giống như đi chụp X quang, nhưng không chịu nổi tiếp xúc hàng ngày, hàng năm. Diều Hâu ngồi sụp xuống đất, đau khổ ôm lấy đầu.
"Bán cục đá này cho tôi đi, cũng đỡ cho anh phải đi tìm người lạ làm giao dịch tiền mặt." Một ngón tay của Cao Vũ Sanh đập trên vali hợp kim nói. Hôm nay trước khi ra ngoài thì Địch Thần đã nói chuyện này cho hắn cho nên mới biết rõ ràng.
Loại chuyện giao dịch tiền mặt với số lượng lớn thường chỉ có hai trường hợp, giao dịch phi pháp và đại gia thích khoe của. Buôn lậu đá thì rõ ràng không phải muốn khoe của, mà là lẩn tránh nguy hiểm, hoặc là còn có tính toán khác. Trong lòng của Diều Hâu không yên nên mới gọi Địch Thần đi cùng với hắn.
Diều Hâu nghe nói thế, ngẩng đầu nhìn Cao Vũ Sanh rồi lại nhìn Địch Thần, không biết làm sao.
Cao Vũ Sanh lại là nhanh nhẹn không gì sánh được, lấy điện thoại ra lấy số tài khoản chi phiếu của Diều Hâu để chuyển ngay ba trăm ngàn vào cho hắn.
"Ông chủ Cao, cậu nguyện ý mua, tôi rất cảm kích, nhưng mà..." Diều Hâu đứng dậy, lại đóng cửa kính lại, khuôn mặt cứng cỏi nhăn thành tờ giấy nhàu, "Cậu là bạn của Thần ca, tôi không nói dối cậu. Thứ này là tôi cướp được khoảng hơn mười năm trước."
"Ừm." Cao Vũ Sanh lên tiếng nói đã
biết, tiếp tục hỏi số tài khoản chi phiếu của Diều Hâu.
Diều Hâu không còn cách nào khác, nhìn về phía Địch Thần xin giúp đỡ.
Địch Thần nhìn Cao Vũ Sanh, đối phương ghé vào tai anh nhỏ giọng nói hai câu, bất đắc dĩ thở dài, sau đó nói với Diều Hâu: "Đưa cho em ấy đi, không sao đâu, em ấy có cách."
Bán cục đá được ba trăm ngàn, đáng lẽ Diều Hâu nên phát lì xì cho Địch Thần và ông chủ Chu đã giúp hắn, nhưng hai người nói chẳng cần, nói hắn mau về chăm sóc mẹ mình cho tốt đi. Tuy rằng mẹ của Diều Hâu, dì Hùng, là một người thích tham tiện nghi lại còn nhiều chuyện, nhưng bà làm cơm ăn rất ngon, Địch Thần và Chu Bàn Tử đã từng nếm thử. Mà Diều Hâu cũng chỉ có một người thân là bà.
Địch Thần theo Cao Vũ Sanh quay về, hai người không đến công ty, Cao Vũ Sanh mua mấy phần hamburger gà chiên trên đường đi, dẫn anh đến một công viên ngoại ô.
"Không đi làm à, em chạy đến đây làm gì?" Địch Thần xuống xe nhìn xung quanh một chút.
Trời đã vào thu, sen trong hồ nhân tạo xa xa cũng đã héo, giờ cũng chẳng phải là thời điểm tốt để ngắm cảnh. Hơn nữa bây giờ vẫn là thời gian làm việc, số người đến công viên cũng rất ít, chỉ có mấy người ở giữa chỗ hai gốc cây bạch quả lớn.
"Ăn trưa." Cao Vũ Sanh kéo anh, ngồi xuống trên ghế dài đặt giữa hai cây bạch quả, lấy hamburger và gà chiên ra.
Địch Thần dở khóc dở cười, nhận hamburger gặm một miếng.
Lá cây của hai cây bạch quả đều đã chuyển sang sắc vàng, tầng tầng lớp lớp mãn nhãn người nhìn. Có gió thổi qua, rơi xuống giống như là hoa của cây dương năm nào đó, chỉ là rụt rè hơn hoa của cây dương, giống như bông liễu nhớ bạn cũ, bay chưa được bao xa đã rơi xuống đất. Bãi cỏ dưới ghế dài đã phủ đầy lá con hình quạt vàng óng ánh, phối với cây hương hồ xa xa, giống như là mượn gió để phiêu bạt.
Ăn cơm dã ngoại ở đây đúng là lãng mạn không gì sánh được.
Cảm xúc của Cao Vũ Sanh tốt hơn theo tốc độ mắt thường có thể thấy được, cầm một miếng đùi gà chiên từ từ ăn, len lén nhìn người bên cạnh. Ghế dài công viên, gà chiên còn có Coca, ca ca không phản đối, hắn có thể xem đây là một cuộc hẹn hò nho nhỏ rồi.
"Nhìn anh làm gì?" Địch Thần nhai hamburger, cầm Coca lên uống một hớp.
"Anh không có gì muốn hỏi em à?" Cao Vũ Sanh mong đợi nhìn anh.
Địch Thần nhìn cặp mắt sáng kia, lập tức hiểu thằng nhóc này đang tính toán cái gì, chắc chắn là muốn anh hỏi tại sao lại đến đây ăn trưa? Sau đó thì em ấy có thể nói mấy câu kỳ quái, như là:
[Ca ca là thần tiên, nên ăn trưa ở trong tiên cảnh.]
Một giây trước còn là khoáng vật phóng xạ, trách nhiệm nặng nề, mà giây sau đã biến thành như thế. Địch Thần hết sức hoài nghi, đứa nhóc ngốc này nhiều năm không điên, cũng là do tự biết tìm niềm vui cho mình, không hổ là đứa bé anh nuôi hai năm.
Nhưng mà, anh Thần không lọt hố đâu.
"Rốt cuộc thì kim loại X là cái gì?" Địch Thần hỏi một vấn đề đứng đắn.
Khung cảnh lãng mạn lá vàng bay đầy trời lập tức bị thảo luận học thuật làm thành củi đốt, Cao Vũ Sanh nhét đùi gà vào miệng, từ từ nhai, một lát sau mới bất đắc dĩ trả lời: "Là một loại kim loại có tính chất vô cùng đặc biệt, hiện giờ ở trong nước vẫn còn chưa có tên."
Công viên rộng lớn không người, Cao Vũ Sanh đưa cổ tay trái ra, dùng ngón tay nhấn vào mặt đồng hồ. Ngôi sao trên mặt đồng hồ lập tức thay đổi vị trí, ngay sau đó thì có một khối kim loại lớn bắn từ trong ra, hợp lại thành bao cổ tay bao lấy mu bàn tay trong thời gian ngắn.
Kim loại này nhìn qua cực kỳ cứng cáp, số lượng lớn, mà mặt trong đồng hồ chỉ nhỏ như vậy. Địch Thần nắm lấy bàn tay nhìn một chút: "Sao có thể nhét được nhiều như thế?"
"Những cái này đều là kim loại X, có không gian độ dẻo độ bền lớn và có trí nhớ." Cao Vũ Sanh lôi sợi dây kim loại ở trong ra, bao cổ tay kim loại là trang sức nên khó nhìn ra, sợi dây kim loại lại là tinh khiết, có thể thấy tia sáng lấm chấm trên đó. Giống như người buôn lậu đá kia nói, trong vắt như tuyết, óng ánh như vàng.
Nói tới có trí nhớ, trong sách giáo khoa trung học có giới thiệu về kim loại có trí nhớ, nhưng không gian gì đó thì chưa từng nghe nói tới. Nhưng Địch Thần nghe là hiểu, biết hắn đang nói cái gì, chắc là loại đồ giống như trong phim phim khoa học viễn tưởng. Bình thường là một cục tròn tròn rất nhỏ, khi ném xuống đất là có thể biến thành một chiếc phi thuyền.
"Cũng không đến mức khoa trương như vậy." Cao Vũ Sanh cười cười, thu bao cổ tay lại, "Thứ này làm đồ trang sức thì chính là quá lãng phí, người buôn lậu đá chắc là muốn bán ra nước ngoài."
"Là sao?" Địch Thần hai ba miếng ăn xong hamburger, tập trung nghe hắn nói.
Đôi mắt cất chứa hàng vạn hàng nghìn tinh hà đang nhìn mình chăm chú, loại ánh mắt đó khiến cho dưới chân Cao Vũ Sanh muốn bay lên, nhịn không được nói hết tất cả những gì mình biết cho anh: "Loại kim loại này chỉ dùng trong kỹ thuật hàng không vũ trụ, hiện giờ theo em biết thì chỉ có NASA cần, người ngoài rất khó mua được."
Đuôi lông mày của Địch Thần nhướng lên, bắt được điểm quan trọng: "Vậy sao em lại có được?"
Cao Vũ Sanh mím môi, phát hiện mình vui quá nên nói thêm, rũ mắt một lát không nói. Địch Thần cũng không ép hắn, cầm khoai tây chiên tự mình ăn.
"Kỹ thuật xe hơi của Cửu Dật là do một trung tâm kỹ thuật của Mỹ cung cấp, mà trung tâm kỹ thuật kia có dây mơ rễ má với cục hàng không của Mỹ. Cao Chấn Trạch phát tài là nhờ vào hạng mục kỹ thuật này." Giọng nói của Cao Vũ Sanh càng nói càng nhỏ.
Địch Thần không ngờ là tới mức này, thế mà còn kéo tới nhà họ Cao, muốn nói dừng đề tài này lại thì đã chẳng kịp, cơm trưa lãng mạn thế mà đã bị hỏng như thế: "Thiên Tứ..."
Cao Vũ Sanh ngẩng đầu, nhìn lá cây bạch quả che khuất bầu trời: "Anh nói xem, ông ta dựa vào cái gì để bắc cầu với mấy người đó?"
/Hết chương 83/