Mùa hè nóng nực của tháng bảy, cơn gió vào lúc chạng vạng tối thổi đến mang theo một chút mát rượi.
Chung Dạng vừa mới tắm xong, cả người toát lên hơi nóng.
Hôm nay là ngày nghỉ thứ hai của kỳ nghỉ Quốc Khánh, mọi người trong ký túc xá sớm đã rời đi hết, hiếm có khi nào trông thấy một vẻ yên tĩnh như thế này.
Chung Dạng sấy khô tóc, vừa ngồi xuống dưới ghế chưa lâu thì di động đặt ở trên bàn đột ngột rung lên.
Là điện thoại của bạn cùng phòng Tiếu Thấm gọi đến, Chung Dạng không nghĩ ngợi gì nhiều liền bắt máy, đầu dây bên kia là giọng nói nhã nhặn của một người đàn ông: "Bạn cùng phòng của cô uống say rồi, phiền cô xuống dưới đón người giúp tôi."
Chung Dạng nghi hoặc, cảnh giác nói: "Anh là?"
Người đàn ông ở đầu bên kia khẽ cười, tiếng cười đó khẽ đến mức nếu không nghe kỹ sẽ không nghe ra được, thế nhưng Chung Dạng đã bắt được chính xác tiếng cười đó.
"Yên tâm đi, tôi không phải là người xấu." Người đó tựa như nhìn thấu tâm tư của cô, sau đó không nhanh không chậm nói ra thông tin cá nhân của Tiếu Thấm: "Bạn cùng phòng của cô tên là Tiếu Thấm, học khoa diễn xuất, năm nay 20 tuổi?"
Chung Dạng nghe người đó nói thông tin cá nhân của Tiếu Thấm một cách đâu ra đấy thì lúc này mới bỏ đi sự nghi hoặc trong lòng.
Cô mặc áo khoác lên người, phòng ký túc của bọn cô ở tận lầu bảy.
Lúc xuống dưới lầu thì bên ngoài có tiếng sấm nổ vang lên đùng đùng, có vẻ như mưa bão sắp sửa ập xuống.
Ở ngoài cửa ký túc xá có đậu một chiếc xe con màu đen.
Chung Dạng quẹt thẻ, mở cửa đi ra ngoài.
Lúc này có gió thổi qua, váy ngủ của cô bị gió thổi phất lên một góc nhỏ.
Chung Dạng lưỡng lự bước lên trước, giơ tay gõ vào cửa sổ xe ô tô, ngay sau đó cánh cửa được hạ xuống.
Trong xe chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng yếu ớt, trông chẳng khác nào không bật đèn.
Chung Dạng đang muốn mở miệng thì ở phía chân trời bỗng có một luồng tia chớp lóe lên. Trong xe nháy mắt sáng như ban ngày, nhờ đó mà đã khiến cho hai người nhìn rõ được tướng mạo của đối phương trông ra sao.
Ôn Trì Chi có thể bắt được rõ ràng sự run rẩy lúc này của cô, chỉ khẽ thoáng qua thế thôi, nhưng anh lại nhìn thấy rất rõ.
Chung Dạng cũng nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông ngồi trên ghế lái, ấn tượng đầu tiên chính là người này cực kỳ trắng, cùng với lúc anh nhìn qua thì phần đuôi mắt như hiện lên nét cười như có như không.
Giờ phút này, người đang co rúc ở phía sau xe là Tiếu Thấm cũng đã tỉnh rượu không ít, liếc nhìn thấy Chung Dạng đang đứng ở ngoài xe. Cô ấy mở cửa, bước chân loạng choạng xuống xe.
Người đàn ông chỉ khẽ gật đầu: "Nghỉ ngơi cho khỏe."
Tối nay Tiếu Thấm uống rất nhiều, trên người toàn là mùi rượu.
Chung Dạng dìu cô ấy lên lầu, vào đến trong phòng thì cô đỡ Tiếu Thấm nằm xuống giường. Chung Dạng ngồi trên ghế thở hổn hển.
Bên ngoài đã bắt đầu đổ mưa, tiếng mưa rơi ào ào như thác đổ.
Tiếu Thấm có vẻ khó chịu, thấp giọng lảm nhảm gì đó.
Chung Dạng sát lại gần nghe, miệng cô ấy làu bàu nói khát nước. Chung Dạng như một bà mẹ già lục đục cầm lấy phích nước đi đến ban công lấy nước để đun nước nóng.
Trong một lúc phòng ký túc chỉ còn nghe thấy tiếng sôi của bình nấu nước.
Ngày hôm sau, Tiếu Thấm tỉnh lại, di chứng sau khi say rượu khiến cho cả người cô ấy đờ đẫn.
Cô ấy ngồi ở cuối giường để bản thân tỉnh táo một chút, nhìn thấy Chung Dạng ở giường đối diện thì khẽ gọi: "Dạng Dạng?"
Chung Dạng từ trên giường ngồi dậy, đem gối đặt ra sau lưng, giơ tay lên vén tóc ra sau tai, hỏi: "Đầu cậu không đau nữa à?"
Tiếu Thấm giơ tay lên che mặt: "Thật kinh khủng, mình vẫn đang khó chịu lắm, còn cảm thấy đói nữa."
Tiếu Thấm xuống giường đi đánh răng rửa mặt, Chung Dạng cũng không ngủ được nữa.
Hai người vệ sinh cá nhân xong xuôi, Chung Dạng lấy nồi đi nấu ít cháo.
Trong ký túc, Kha Trăn cực kỳ thích nấu ăn, vậy nên mặc dù diện tích phòng không lớn, nhưng xoong nồi bát đĩa đũa thìa dĩa dao không thiếu cái nào.
Hai người ăn ít cháo, Tiếu Thấm hỏi: "Tối qua mình ầm ĩ lắm đúng không?"
Chung Dạng liếc cô ấy một cái: "Cậu nói xem?"
Tiếu Thấm cười ngượng ngùng: "Aiya, cảm ơn cậu nha, Dạng Dạng. Hay là tối nay mình mời cậu đi xem phim nhé?"
Chung Dạng không muốn đi, nhưng Tiếu Thấm hào hứng nói đi là đi, thế là đợi tới 3 giờ chiều đã kéo nhau ra ngoài.
Hai người chọn một nhà hàng Nhật Bản, ăn xong bữa tối mới đi đến rạp chiếu phim ở lầu bốn trong trung tâm thương mại.
Bộ phim không có gì đặc sắc, tình tiết cũng đều là loại kịch bản cũ rích.
Tiếu Thấm cũng chẳng thấy thích thú gì, xem không nhập tâm, liên tục