Chung Dạng quay về ký túc, dọn dẹp qua loa một chút rồi cầm lấy sách vở để đi học tiết tự học.
Lúc chuẩn bị tan học thì Kha Trăn nhắn tin cho cô nói cô tan học thì đi tới nhà ăn mua giúp cô ấy một phần canh chua cay.
Chung Dạng liếc mắt xuống trả lời tin nhắn, nhất thời không chú ý nên đã đụng phải người bên cạnh, cô lập tức cất di động đi, vội vàng xin lỗi: "Thành thật xin lỗi..."
Vừa nhìn thấy người ở trước mắt thì lời nói tức khắc khựng lại.
Giáo viên Ngô ở bên cạnh thấy vậy thì lời nói có phần nghiêm khắc: "Lớn bằng này rồi mà đi đường vẫn cứ cắm mặt vào điện thoại, đụng phải giáo sư Thẩm rồi mà còn không mau nói xin lỗi đi?"
Nét mặt Chung Dạng cứng lại, cô cúi đầu: "Xin lỗi giáo sư Thẩm."
Thẩm Kính Nguyên vẫn treo trên mặt một nụ cười hiền hòa, giống như một vị trưởng bối đức cao vọng trọng, khoan dung mà vỗ vỗ vào bả vai cô, Chung Dạng ngay tức khắc kéo căng toàn thân, sau đó nghe thấy ông ta nói: "Không sao, lần sau đi đường chú ý một chút, nếu chẳng may làm thương chính bản thân mình thì không tốt chút nào."
Chung Dạng không nói gì cả, cô hơi nhích người qua một bên để hai người đó rời đi.
Đợi hai người đó đi xa, Chung Dạng bấy giờ mới nhìn vào chỗ hai người đó biến mất mà thở hắt ra một hơi.
Chung Dạng quay về ký túc, Kha Trăn đang tắm.
Chung Dạng đem canh chua cay đặt lên trên bàn của cô ấy: "Canh chua cay của cậu đây này."
"Cảm ơn nhé." Kha Trăn cười hihi, lại hỏi, "Dạng Dạng, cậu không khỏe à? Sắc mặt trông kém thế?"
"Mình không sao."
Không nhìn thấy Tiếu Thấm đâu, cô hỏi: "Tối nay Tiếu Thấm không về à?"
"Ừ."
Chung Dạng "ồ" một tiếng, mở tủ quần áo cầm lấy bộ quần áo ngủ rồi đi vào trong nhà tắm tắm rửa. Lúc cô tắm xong đi ra thì nhận được tin nhắn của Từ Tôn Đông nói rằng bữa tiệc trong Đài tối mai hai người sẽ cùng nhau tham gia.
Chung Dạng cầm di động trả lời lại tin nhắn: "Được ạ."
Kha Trăn: "Cậu nói chuyện với ai vậy?"
"Từ Tôn Đông."
Kha Trăn thích thú: "Hai người dạo gần đây liên lạc thường xuyên thế."
Chung Dạng cười cười nhưng cũng không nói gì.
Kha Trăn đột nhiên sát lại gần, thần thần bí bí: "Dạng Dạng, mình nói với cậu chuyện này, cậu đừng nói với ai đấy nhé."
Chung Dạng "Ừ" một tiếng, không tập trung lắm: "Cậu nói đi."
"Có một hôm mình nhìn thấy Lương Khanh bước lên trên xe của giáo sư Thẩm, hai người đó còn cực kỳ thân mật, chẳng phải là có người nói vợ của giáo sư Thẩm rất trẻ trung hay sao..." Kha Trăn có ý ám chỉ.
Nghe vậy, trên mặt Chung Dạng vẫn như cũ, nghĩ nghĩ rồi cô nhắc nhắc cô ấy một câu: "Chuyện này cậu đừng có nói với ai nữa đấy nhé, không có bằng chứng gì lỡ như truyền đến tai mấy giáo viên kia thì không hay đâu."
Kha Trăn chu môi: "Yên tâm đi, mình cũng đâu có ngốc, mình biết nhìn tình hình lắm."
4 giờ chiều thứ bảy, Chung Dạng trang điểm qua một chút, lúc cô rời khỏi ký túc thì đã thấy Từ Tôn Đông đứng đợi ở dưới lầu.
Chung Dạng cười hỏi: "Anh đến từ lúc nào thế?"
Từ Tôn Đông: "Vừa mới đến không lâu, chúng ta đi thôi."
Hai người rời khỏi cổng trường, vốn dĩ Chung Dạng muốn ngồi xe bus thế nhưng Từ Tôn Đông lại ngăn cô lại, nói: "Hôm nay không đi xe bus nữa, đi taxi đi."
"Được."
Từ đại học Z đến quảng trường Hoa Bảo nếu như ngồi xe bus thì phải mất cả tiếng đồng hồ, thế nhưng nếu ngồi taxi thời gian sẽ nhanh hơn một chút.
Hai người xuống xe, các đồng nghiệp trong Đài sớm đã có mặt đầy đủ, nhìn thấy Từ Tôn Đông và Chung Dạng đi vào thì ồn ào trêu đùa: "Aiyo, cặp tình nhân tới rồi."
Đồng nghiệp đều lớn tuổi hơn bọn họ, nghe thấy lời này thì trong lòng Chung Dạng cảm thấy không thoải mái, nhưng cũng chỉ cười cười cho qua chuyện.
Từ Tôn Đông nghiêng đầu nhìn Chung Dạng, cũng cười trêu đáp: "Em với Chung Dạng đều học chung ở đại học Z, anh đừng trêu bọn em nữa, da mặt em dày thì không nói làm gì, nhưng cô ấy thì khác, da mặt mỏng, anh tốt xấu gì cũng để ý một chút."
Anh Lưu cười lớn: "Xem lời em nói kìa, nhưng phải nói thật là hai em làm MC cho chương trình âm nhạc đó đã khiến tỉ lệ người nghe tăng lên không hề ít."
Từ Tôn Đông rất tinh tế khôn khéo, cho dù là với đồng nghiệp không hề thân quen nhưng vẫn có thể cười nói vui vẻ, trái ngược lại với Chung Dạng ngồi bên cạnh, thi thoảng có đồng nghiệp hỏi han mấy câu thì cô mới thấp giọng trả lời lại.
Bữa tiệc kết thúc, cả đoàn người lại kéo nhau đi KTV ca hát.
Giữa chừng Chung Dạng ra ngoài đi vệ sinh, cô chạm mặt Tô Uẩn.
Tô Uẩn đang dặm lại phấn, sau khi cô ta tô xong son môi thì nghiêng đầu nhìn cô, dịu dàng hỏi: "Không uống say đấy chứ?"
Chung Dạng mở vòi nước: "Vẫn ổn ạ."
Tô Uẩn cười khẽ, lại nói tiếp: "Em với Ôn Trì Chi ở bên nhau rồi sao?"
Ánh mắt Chung Dạng khó hiểu, cô ngây người mấy giây: "Gì cơ?"
Tô Uẩn cho rằng cô đang giả ngu, cô ta soi gương, vuốt vuốt mái tóc dài, dửng dưng nói: "Người như anh ta không hề có tim phổi đâu, em chơi đùa cùng với anh ta thì còn được chứ ngàn vạn lần đừng đặt hết tâm tư của bản thân vào đó."
Chung Dạng cười cười không nói gì, Tô Uẩn rút ra hai tờ khăn giấy lau tay rồi đi ra ngoài trước.
Gần 10 giờ tối bữa tiệc mới kết thúc.
Xe dừng lại trước cổng đại học Z, hai người xuống xe.
Gió đêm thổi tới làm xua đi ít nhiều cái nóng oi bức, Từ Tôn Đông quan sát cô rồi hỏi: "Tối nay không uống nhiều đấy chứ?"
"Vâng."
"Chuyện phỏng vấn hôm bữa thế nào rồi?"
Chung Dạng bấy giờ mới nhớ ra đã quên không nói với anh ấy chuyện này, cô nói: "Thông qua rồi, mấy hôm nữa em mời anh ăn cơm nhé."
Từ Tôn Đông như cười như không: "Em coi là thật đấy à? Hôm đó anh chỉ thuận miệng nói mà thôi."
Lời anh ấy vừa dứt thì phía sau lưng có giọng nói truyền đến: "Từ Tôn Đông."
Hai người nhìn theo hướng phát ra giọng nói, là Lâm Trầm - bạn cùng phòng của Từ Tôn Đông.
Chung Dạng thấy vậy nên cũng không ở lại quá lâu, cô nói thêm với Từ Tôn Đông mấy câu rồi sau đó rời đi trước.
Một tay Lâm Trầm gác lên trên vai Từ Tôn Đông, nhìn theo bóng lưng đang ngày càng xa dần của Chung Dạng, nhướng nhướng mày rồi nói đùa: "Cậu đang theo đuổi cô gái đấy à?"
...
Buổi họp báo của công ty Gia Hưng được tiến hành vào chiều ngày thứ sáu.
Chung Dạng đã đặc biệt xin nghỉ phép với giáo viên phụ đạo của cô, rồi nhanh chóng bắt taxi đi đến địa điểm. Buổi họp báo chiêu