Dương Thận cúp điện thoại, nhìn Ôn Trì Chi đang ngồi trước mặt mình, ý tứ sâu xa: "Cậu có biết Tôn Phổ đang đưa ai về không?"
Ôn Trì Chi hơi ngước mắt lên, không có hứng thú, nhưng vẫn trả lời lấy lệ: "Ai vậy?"
"Chung Dạng! Cậu ta nói rằng gặp phải cô ấy trong bệnh viện nên tiện đường đưa về." Dương Thận giơ tay xoa xoa sau gáy, nhả ra hớp khói, cười nói: "Cô gái Chung Dạng này ghê gớm phết nhỉ, tôi thấy Tôn Phổ hình như có chút tâm tư với cô ấy đấy."
Lời vừa dứt, Dương Thận có ý ám chỉ liếc nhìn Ôn Trì Chi.
Sắc mặt Ôn Trì Chi không hề thay đổi, dửng dưng hút thuốc, anh từ trước tới giờ hỉ nộ ái ố đều không hiện ở trên mặt, Dương Thận cũng không đoán nổi tâm tư của anh, giờ phút này cảm thấy có gì đó không đúng lắm nên cũng không tiếp tục chủ đề này nữa.
...
Tôn Phổ lái xe, như nhớ ra gì đó, anh ta nói: "Nghe nói mấy hôm trước Hà Vụ tổ chức buổi họp báo ký tên ở đại học Z, cô đã giúp đỡ cậu ấy?"
Chung Dạng gật gật đầu.
Tôn Phổ cười nói: "Mấy người bọn cô ở khoa phát thanh có phải trong bụng đều có mấy hũ mực không thế, lại còn vừa có thể xuất bản sách, quá giỏi rồi, tôi bây giờ mà động tới sách là đầu lại đau vô cùng."
Nghe vậy, Chung Dạng rướn môi cười.
Tôn Phổ lại nghiêng đầu nhìn cô, ngón tay gõ gõ trên vô lăng, thuận miệng hỏi: "Sau khi tốt nghiệp cô dự định sẽ tiếp tục phát triển trên phương diện này sao?"
Chung Dạng đáp: "Có lẽ là vậy."
Tôn Phổ là người rất khéo ăn nói, cả đoạn đường bầu không khí đều rất hài hòa. Lộ trình một tiếng đồng hồ rất nhanh đã đi tới cổng trường đại học Z.
Chung Dạng mở miệng nói: "Anh Tôn dừng lại ở trước cổng trường là được rồi ạ."
Tôn Phổ: "Làm gì có ai tiễn người như thế chứ, tôi tiễn cô tới tận dưới lầu ký túc, cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian."
Chung Dạng lại khách khí: "Vậy làm phiền anh rồi ạ."
Tôn Phổ nửa đùa nói: "Cô cũng lịch sự quá."
Xe dừng lại dưới lầu ký túc, Chung Dạng mở cửa xe, sau đó nói lời cảm ơn lần nữa với Tôn Phổ.
Cô vừa đi được mấy bước, phía sau có giọng nói truyền đến, Chung Dạng quay đầu, là Tiếu Thấm.
Tiếu Thấm bước lên trước, khoác lên cánh tay Chung Dạng, nhìn về hướng chiếc xe đang lái đi, nhanh mồm nhanh miệng nói: "Ấy, chẳng phải cậu với anh Ôn ở bên nhau rồi sao? Người này lại là ai thế?"
Bước chân Chung Dạng khựng lại, tròng mắt có mấy phần ngơ ngác.
Tiếu Thấm bấy giờ mới ý thức được mình nói sai lời, cô ấy ngượng ngùng cười một chút: "Ừm... là Dương Thận nói cho mình biết. Chung Dạng, cậu..."
Chung Dạng cười cười, mở miệng nói: "Không sao."
Tiếu Thấm quan sát cô tỉ mỉ, trông thấy sắc mặt của cô không có gì khác thường thì mới yên tâm.
Chung Dạng không ngờ lúc một giờ sáng lại nhận được điện thoại của Ôn Trì Chi.
Lúc đó cô vừa uống thuốc cảm nên đã say giấc từ lâu. Nhận được điện thoại cô còn ngẩn người ra một lúc lâu, mãi cho tới tới khi nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia: "Dạng Dạng?"
Chung Dạng cuộn người trong chăn: "Ừm?"
Giọng nói của cô đặc sệt giọng mũi, Ôn Trì Chi cười khẽ: "Em bị ốm thật à?"
Câu hỏi này hỏi chẳng có đầu có đuôi gì cả, Chung Dạng khi ấy vừa mới ngủ dậy, ý thức vẫn còn chưa tỉnh hẳn, mơ mơ hồ hồ 'ừm' một tiếng. Sau đó cũng chẳng biết đã cúp điện thoại khi nào, chỉ biết rằng bất luận anh nói gì cô cũng đều đáp ứng trong tình trạng mông lung.
Ôn Trì Chi nói mấy câu, thấy đầu bên kia không còn phản ứng gì nữa, anh nhướng mày, tự biên tự diễn: "Em ngủ rồi à?"
Đợi nửa ngày cũng không thấy cô trả lời, lại nghe thấy hơi thở đều đều, Ôn Trì Chi cười khẽ sau đó ngắt máy.
Cuộc điện thoại này gọi đi cũng rất đột nhiên. Sau khi ngắt máy, Ôn Chì Tri châm một điếu thuốc, rạng sáng nửa đêm, không ngủ được nên gọi điện thoại quấy rầy một cô gái, đúng là càng ngày càng cảm thấy bản thân không bình thường.
...
Ngày hôm sau, Chung Dạng thức giấc, Tiếu Thấm hỏi một câu: "Nửa đêm hôm qua ai gọi điện thoại cho cậu thế hả? Lúc đấy đã là một giờ sáng rồi đó."
Ánh mắt Chung Dạng mờ mịt: "Điện thoại á?"
Tiếu Thấm quan sát cô với vẻ khó hiểu, sau đó lại quay qua Kha Trăn để chứng thực, Kha Trăn lắc lắc đầu: "Mình không nghe thấy."
Tiếu Thấm nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Kỳ lạ thế nhỉ, không lẽ mình nằm mơ à?"
Buổi chiều tan học, Ôn Trì Chi gọi điện thoại cho Chung Dạng: "Em tan học chưa?"
Chung Dạng cầm di động, đi theo đám sinh viên rời khỏi phòng học, cô chậm rãi "Ừm" một tiếng.
Ôn Trì Chi đáp: "Anh đợi em ở ngoài cổng trường."
Chung Dạng phản ứng chậm, Ôn Trì Chi cười hỏi một câu: "Sao vậy, em quên rồi à? Hôm qua chẳng phải anh đã gọi điện thoại cho em rồi sao?"
Chung Dạng bấy giờ mới nhớ ra tối qua trong lúc nửa tỉnh nửa mơ đã nhận được một cuộc điện thoại.
Chung Dạng ra tới cổng trường, xe của Ôn Trì Chi xen lẫn giữa những chiếc xe khác, cửa sổ xe đóng chặt, Chung Dạng nhớ biển số xe của anh nên rất nhanh đã tìm ra.
Lúc ấy Từ Tôn Đông và Lâm Trầm từ bên ngoài quay về, Từ Tôn Đông cúi đầu trả lời tin nhắn, Lâm Trầm giơ tay đập vào cánh tay của anh ta, hứng thú nói: "Cậu nhìn kìa."
Từ Tôn Đông ngước mắt, nhíu mày hỏi: "Nhìn đi đâu?"
Lâm Trầm chỉ về một phương hướng, Từ Tôn Đông theo đó nhìn theo.
Chung Dạng đang mở cửa ghế lái phụ, cúi người ngồi vào trong xe.
Cửa sổ ở vị trí ghế lái được chắn bởi một lớp màng tối, nhìn không rõ diện mạo của người ngồi bên trong, chiếc xe từ từ khởi động, Lâm Trầm nhìn biển số xe, cười nói: "Người trong xe không phải là người thường đâu, nhìn biển số xe mà xem."
Con mắt Từ Tôn Đông tối lại, nhìn một lúc nhưng không lên tiếng, cúi đầu tiếp tục trả lời tin nhắn.
Vốn dĩ Lâm Trầm vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy sắc mặt của anh ta khó coi nên cũng im lặng.
Chung Dạng lên xe, Ôn Trì Chi nhìn cô rồi hỏi: "Em bị cảm đã đỡ chưa?"
Chung Dạng lúc nói chuyện vẫn còn mang một chút giọng mũi, trong lòng khó hiểu tại sao anh lại biết được chuyện