Bên trong phòng chỉ bật một ngọn đèn treo tường, ánh sáng mờ nhạt, làm cho không gian u ám này thêm vài phần hài hòa.
Trong không gian phảng phất mùi thơm thoang thoảng của hương huân, tối nay Chung Dạng không uống say, nhưng giờ khắc này lại giống như người say rượu, đầu óc mê man, có loại cảm giác không biết đặt mình vào nơi nào, mãi cho đến khi toàn bộ cơ thể rơi phịch xuống chăn đệm ấm áp mềm mại.
Hô hấp của hai người quấn quít, Chung Dạng vụng về phối hợp với anh, cô giơ cổ tay lên, áo khoác được cởi ra. Ôn Trì Chi liếc nhìn thấy chiếc vòng ngọc trên tay cô, cười khẽ một tiếng, hỏi: "Em đeo nó lúc nào vậy?"
Cổ họng Chung Dạng khô khốc, lúc này có hơi ngượng ngịu, cô mím mím môi rồi nói thật: "Buổi sáng lúc quay về ký túc em đã đeo nó."
Ôn Trì Chi mỉm cười, nhưng không nói thêm gì cả, trong lòng Chung Dạng hiểu rõ, hành động này của mình khiến anh vui vẻ. Trong lúc ý thức đang hỗn độn, cô nghe thấy anh hỏi: "Trước kia em đã từng làm chưa?"
Tay của anh vẫn đặt ở hông cô, trong trời đêm tuyết bay trắng xóa, khắp người Chung Dạng đổ đầy mồ hôi. Dưới ánh đèn nửa sáng nửa tối, nét mặt của anh dịu dàng vô cùng.
Chung Dạng rướn môi, nụ cười nhạt vô cùng, giống như bông tuyết rơi bên ngoài cửa sổ, rơi xuống đất lập tức tan thành nước, cô nói: "Đã từng làm rồi."
Sắc mặt anh không có chút khác thường nào, giống như trong lòng sớm đã có đáp án, hoặc có lẽ anh chẳng hề quan tâm, chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, tiếp sau đó anh cúi người xuống hôn lên môi cô.
Thật ra Chung Dạng đã nói dối, mặc dù cô với Thịnh Đình yêu nhau hai năm, bởi vì yêu xa nên hai người chưa từng phát sinh quan hệ, không phải là tính cách của Chung Dạng bảo thủ, bây giờ nghĩ lại có lẽ là do chưa đúng thời điểm.
Tâm tư của cô lơ lửng, mãi cho tới khi thân dưới truyền đến cơn đau nhói thì Chung Dạng lập tức cau chặt chân mày, nước mắt nhanh chóng rơi xuống lã chã, không biết phải diễn tả như nào.
Đỉnh đầu truyền đến một giọng nói khàn đặc nặng nề: "Em lừa anh!"
Anh nghiêng mặt cô qua muốn hôn cô, nhưng lại phát hiện đuôi mắt cô ươn ướt, Ôn Trì Chi dừng lại động tác: "Anh làm em đau sao?"
Chung Dạng lắc đầu, Ôn Trì Chi bật cười, ngón tay xoa xoa đuôi mắt cô: "Vậy tại sao em lại khóc? Dạng Dạng?"
Rốt cuộc vẫn có chút mất hứng, trong số những người phụ nữ đã từng hẹn hò với Ôn Trì Chi trước đây, đây là lần đầu tiên ở trên giường có người lại khóc như thế này, trong lòng anh có cảm giác thất bại, người con gái này không ngờ lại khiến anh nếm trải đủ những lần đầu tiên, không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.
Nhìn ra được anh như mất hứng nên cánh tay Chung Dạng vòng qua cổ anh, cô rướn người hôn lên gò má anh lấy lòng, giọng nói có phần run rẩy: "Anh nhẹ một chút."
Sao Ôn Trì Chi lại không phát hiện ra tâm tư của cô chứ, anh cười khẽ, cắn vào vành tai của cô, giọng điệu trầm thấp: "Được, nhẹ một chút, nghe theo lời Dạng Dạng nhà chúng ta."
Mặc dù miệng anh nói như thế nhưng sức lực ở thân dưới vẫn ngày càng mãnh liệt. Sau đó anh đổi một tư thế khác, mặt Chung Dạng áp xuống dưới gối, anh túm lấy mái tóc dài của cô, rồi cúi đầu mút mát lên nơi bả vai.
Giống như đi trên đám mây, rồi bỗng nhiên một tiếng rên nặng nề vang lên, chiếc vòng ngọc nơi cổ tay đập trúng tủ đầu giường, Chung Dạng cực kỳ đau lòng, thấp giọng nói: "Đừng, đừng làm vỡ mà."
Khi ấy anh đang đúng lúc cao trào nên làm gì có chuyện lọt nổi vào tai, anh vừa cắn cổ cô vừa nói: "Vỡ thì mua cái khác!"
"Anh có tiền cũng không được tiêu bừa bãi thế chứ." Cô nhỏ giọng trách anh.
Phía sau lưng truyền đến tiếng cười khẽ, anh nói: "Chỉ cần là Dạng Dạng nhà chúng ta thích, mua bao nhiêu cái cũng được!"
Lời này y hệt như đang trêu đùa trẻ con, lời nói trên giường của đàn ông không thể tin được, trong lòng Chung Dạng biết rõ, huống chi anh lại còn là một người đàn ông phong hoa tuyết nguyệt như vậy, thế nhưng giờ đây trong cơ thể cô như có một quả khinh khí cầu đang bay lên phấp phới.
Kết thúc một trận mây mưa vừa rồi, Chung Dạng nằm bẹp dí trong chăn, cả người đờ đẫn.
Ôn Trì Chi tắm xong từ phòng tắm bước ra ngoài, thấy cô rúc vào trong chăn, hơi nhắm hờ mắt, anh cười khẽ rồi ngồi xuống bên giường, giơ tay vuốt những lọn tóc lòa xòa trước trán cô, anh hỏi: "Em có muốn đi tắm không?"
Chung Dạng nhắm chặt mắt, lắc đầu.
Ôn Trì Chi không nói thêm gì nữa, anh cầm bao thuốc lá với bật lửa đi ra ngoài ban công hút thuốc.
Quang cảnh ngoài cửa sổ lúc hai giờ sáng là một màn đêm đen kịt.
Chung Dạng cuộn người ở trong chăn, khẽ lật người, mặt đối diện với ban công. Anh không bật đèn, trên người khoác chiếc áo tắm màu đen, trong miệng ngậm điếu thuốc, rít một hơi rồi nhả ra hớp khói xám đặc.
Chung Dạng nằm trong chăn ấm, nhìn anh hút thuốc, trong lòng đột nhiên cảm thấy cực kỳ yên bình.
Hình như Ôn Trì Chi phát giác ra được ánh mắt của cô, ngước mắt lên nhìn cô một cái, Chung Dạng giơ tay ra khỏi chăn, vẫy vẫy tay với anh. Anh lắc đầu bật cười, biểu cảm bất đắc dĩ, sau đó ngón tay chỉ chỉ vào cô, ý muốn nói cô mau đi ngủ đi.
Hút hết một điếu thuốc Ôn Trì Chi mới đẩy cửa ban công đi vào trong, gió đêm lạnh thấu xương theo đó xâm nhập vào trong phòng, bả vai Chung Dạng cảm nhận được hơi lạnh nên cô lại co rụt vào trong chăn.
Ôn Trì Chi cúi đầu nhìn cô: "Không ngủ được à?"
Chung Dạng giọng hơi ồm ồm: "Ừm. Bên ngoài tuyết vẫn đang rơi sao?"
Ôn Trì Chi vén chăn lên nằm xuống dưới giường, ngón tay xoa xoa đuôi mắt cô: "Không rơi nữa rồi, em mau ngủ đi."
Cô thất vọng: "Thật sự không rơi nữa sao?"
Chân mày Ôn Trì Chi nhướng lên: "Không tin em ra ngoài xem đi."
Cô chớp chớp mắt, hình như có ý định đó thật, Ôn Trì Chi phì cười, nói: "Em muốn đi thật đấy hả? Dạng Dạng?"
"Chẳng phải anh bảo em ra ngoài xem đó sao?" Chung Dạng ngây thơ.
Tâm trạng anh dường như rất tốt, trong mắt hiện lên ý cười, ngón tay xoa nắn bả vai thon gầy của cô, như cười như không: "Anh đúng là nhặt được một bảo bối rồi."
...
Tối hôm qua tới tận ba giờ sáng hai người mới đi ngủ nên ngày hôm sau mãi muộn mới thức dậy. Cho tới khi Dương Thận gọi điện thoại cho Ôn Trì Chi thì Chung Dạng bị tiếng ồn đánh thức, ánh mắt lim dim, nhẹ giọng hỏi: "Ai vậy anh?"
Ôn Trì Chi: "Dương Thận."
Không biết đầu bên kia nói gì, Ôn Trì Chi đáp qua loa đôi câu: