Lúc Chung Dạng quay về ký túc thì trông thấy Kha Trăn đang mặc váy ngủ ngồi trước bàn học xem chương trình truyền hình, nghe thấy tiếng mở cửa thì cô ấy quay đầu lại: "Sao giờ này cậu mới về thế?"
"Mình có chút việc đột xuất." Chung Dạng đóng cửa lại, "Tiếu Thấm đâu?"
Kha Trăn bĩu bĩu môi: "Ra ngoài rồi, tối nay cậu ấy lại không quay về đâu. Sao cậu ấy có thể thu hút được nhiều ong bướm thế cơ chứ. Mình đã năm hai rồi mà vẫn chưa có mối nào vắt vai, cho dù không phải ong bướm thì ruồi muỗi cũng được mà."
Chung Dạng cười, cô ngồi trước bàn học, tẩy trang, rồi đi vào trong nhà tắm tắm rửa. Đợi tới lúc cô ra ngoài thì nhận được điện thoại của cô Tô Vân.
Quốc Khánh năm nay Chung Dạng không về nhà, Tô Vân kiểu gì cũng sẽ khiển trách. Mấy ngày nay cứ cách hai ba hôm là Chung Dạng lại gọi điện thoại cho Tô Vân. Chung Dạng vừa nhận máy thì đã nghe thấy giọng nói của La Trà: "Chị."
Chung Dạng lau tóc: "Cô đâu rồi?"
"Vẫn đang tắm ạ." La Trà nói, "Lần này chị không về nhà, mẹ em mặc dù ngoài mặt không nói nhưng trong lòng không hề thoải mái đâu. Bà ấy vốn dĩ định đợi chị được nghỉ về nhà sẽ hầm thuốc bổ cho chị uống đấy."
La Trà nhắc đến chuyện này thì không khỏi nhớ lại mấy ngày nay bản thân phải uống hết mấy đống thuốc thang bồi bổ gì đó, con bé lè lưỡi, nhân cơ hội làm nũng với Chung Dạng: "Chị, mấy hôm nay em uống tới mức sắp nôn ra rồi, chị phải bù đắp cho em đấy nhé."
Chung Dạng vẫn chưa kịp mở miệng đáp ứng thì nghe thấy giọng nói của Tô Vân ở đầu bên kia trách mắng La Trà một hai câu, sau đó di động cũng được đưa cho Tô Vân.
"Dạng Dạng à, con đừng có chiều theo ý của nha đầu La Trà này, có tiền thì cứ tiêu đi, sinh hoạt phí có còn đủ không, không đủ thì mấy ngày nữa cô sẽ gửi qua cho con."
Chung Dạng cười cười: "Tiền vẫn còn đủ dùng ạ, cô à, cô đừng gửi nữa, con thi thoảng cũng vẫn đi làm thêm mà."
Tô Vân vẫn nói như cũ: "Con đừng có tiết kiệm tiền quá, muốn ăn gì thì cứ đi mua..."
Tô Vân với Chung Dạng nói chuyện gần nửa tiếng đồng hồ mới cúp máy.
Chung Dạng từ nhỏ đã ở bên cạnh Tô Vân cho tới tận lúc trưởng thành. Bố mẹ cô ly hôn, cô ở cùng với bố Chung, về sau bố Chung phạm tội, thế là cô được gửi gắm đến nhà Tô Vân. Thuở thiếu thời cuộc sống bấp bênh đã khiến cho cô có một cái nhìn khá là khách quan về đời người.
Kha Trăn thấy Chung Dạng cúp điện thoại thì cầm di động qua: "Dạng Dạng, cậu có muốn đặt ít đồ gì đó ăn không?"
"Dạo gần đây không phải cậu luôn miệng kêu giảm cân sao?"
Kha Trăn: "Tối nay Kha thí chủ dự định sẽ phá lệ một lần, cùng nhau ăn chứ?"
Chung Dạng từ phòng làm việc của Thẩm Kính Nguyên rời đi cũng quên mất không ăn cơm tối, giờ phút này bị Kha Trăn nhắc nhở thì quả thật có chút đói bụng, thế rồi cô "Ừm" một tiếng.
...
Mấy ngày nay mưa rơi không ngừng, bên ngoài mưa lã chã rơi, tinh thần của con người cũng vì đó mà trở nên ủ rũ uể oải.
Trong phòng bao, rèm cửa sổ màu tím nhạt nặng nề buông thõng, làm cho tiếng mưa như cách xa dần, khiến người nghe cảm thấy không rõ ràng.
Ôn Trì Chi vừa cúp điện thoại, Dương Thận đã trêu đùa: "Sao vậy, Chu An Hân gọi đến à?"
Ôn Trì Chi dựa vào sofa hút thuốc, nét mặt lạnh nhạt: "Bố tôi gọi tới."
Thật ra trong nửa năm trở lại đây Ôn Trì Chi luôn sống ở thành phố Z, rất ít khi quay về. Anh với Chu An Hân sau khi trải qua chuyện trêu hoa ghẹo cỏ từ lần trước đã khiến cho mối quan hệ vợ chồng của hai người rạn nứt, ngoài mặt thì vẫn luôn diễn tròn vai vợ chồng vui vẻ hòa thận, còn sau lưng thì đã sớm bằng mặt mà không bằng lòng.
Ôn Trì Chi hút xong điếu thuốc, cảm thấy quá nhàm chán nên đã cầm lấy chìa khóa ở trên bàn trà lên rồi nói: "Tôi đi trước đây."
Dương Thận chớp mắt một cái rồi cầm di động, nói: "Đi chung đi."
Hai người từ phòng bao ra ngoài, xuống dưới cầu thang thì lại đụng phải một nhóm người.
Dẫn đầu là mấy người đàn ông trung niên áo quần chỉnh tề, cười cười nói nói, thanh âm hùng hậu. Ở giữa còn có cả hai ba người con gái tướng mạo xuất chúng, và Chung Dạng chính là một trong số các cô gái đó.
Chung Dạng cũng không ngờ lại đụng phải Ôn Trì Chi và Dương Thận ở đây.
Chung Dạng bất giác ngẩn người, tới lúc hồi phục lại tinh thần thì trong lòng cảm thấy có hơi không tự nhiên, nhưng giờ phút này cũng chỉ có thể mắt nhìn thẳng mà đi theo phía sau Thẩm Kính Nguyên, như một người xa lạ đi lướt qua Ôn Trì Chi.
Dương Thận nghiêng đầu nhìn lại mấy lần, sau đó cười khẩy một tiếng, anh ấy nhướng chân mày hỏi Ôn Trì Chi: "Nếu như tôi không nhìn nhầm thì người lúc nãy là bạn cùng phòng của Tiếu Thấm, họ Chung gì đó đúng không?"
Ôn Trì Chi cúi đầu châm điếu thuốc, không có chút biểu cảm nào: "Có lẽ vậy."
"Cô gái đó nhìn thì có vẻ yếu ớt, không ngờ cũng là loại người bước trên đầu lưỡi kiếm như thế này."
Dương Thận giơ tay vuốt nhẹ môi dưới, ý tứ sâu xa: "Cái con quỷ háo sắc Thẩm Kinh Nguyên cũng có mắt nhìn phết đấy chứ nhỉ."
...
Lúc bữa tiệc kết thúc đã gần 10 giờ đêm.
Chung Dạng đỡ Thẩm Kính Nguyên lên xe, tối nay Thẩm Kính Nguyên uống khá nhiều, ý thức cũng đã không còn minh mẫn.
Lên xe xong, Thẩm Kính Nguyên lập tức nhắm chặt mắt, dựa người ra sau ghế nghỉ ngơi.
Trong xe rất yên tĩnh, tiếng thở đều đều của Thẩm Kính Nguyên lọt vào tai một cách cực kỳ rõ ràng.
Trong lòng Chung Dạng đột nhiên dấy lên sự bồn chồn,