Sau ngày chạm mặt Từ Tôn Đông trong thang máy, Chung Dạng luôn có dự cảm rằng anh ta sẽ đến tìm mình.
Từ Tôn Đông giơ tay lên gãi gãi chân mày rồi mở miệng nói: "Tìm một nơi nói chuyện nhé?"
Ngữ khí Chung Dạng bình thản: "Cứ nói luôn ở đây đi."
Từ Tôn Đông cong khóe môi, có phần tự giễu: "Có lẽ em cũng đã biết anh sắp sửa nói gì với em rồi."
Chung Dạng không phủ định, Từ Tôn Đông đứng lùi lên trên, sắp xếp lại từ ngữ: "Mấy hôm trước Hồ Đình có nói với anh rằng nhìn thấy em bước lên trên xe của một người đàn ông, người đàn ông đó là anh Ôn sao?"
Chung Dạng gật đầu.
Phản ứng của cô quá mức bình tĩnh, Từ Tôn Đông vốn tưởng rằng cô ít nhất cũng sẽ né tránh hoặc là nói lảng đi, vậy mà cô lại thản nhiên thừa nhận, những lời đã chuẩn bị kỹ càng để nói ra nhất thời nghẹn lại trong cổ họng, anh ta tự cười chính mình: "Chung Dạng, có lẽ em cũng biết tâm tư của anh dành cho em!"
Chung Dạng không nói gì, tâm tư của Từ Tôn Đông dành cho cô lúc ban đầu có lẽ cô vẫn còn có thể giả vờ như bản thân không hề biết gì, nhưng càng về sau nếu vẫn nói không cảm giác ra được thì đúng là có hơi tự lừa mình dối người.
Từ Tôn Đông nghiêng đầu nhìn cột đèn bên kia đường, dưới ánh đèn có những con côn trùng đang vấn vít bay xung quanh, rồi anh ta lại dịch chuyển tầm nhìn quay trở lại Chung Dạng: "Có phải là anh không còn cơ hội nữa không?"
Chung Dạng thở dài một hơi rồi mới nói: "Xin lỗi, em không phải là người con gái tốt lành gì cả, em không xứng với anh."
Lời này của Chung Dạng không phải nói bừa mà là từ tận đáy lòng. Cô là một người quá ích kỷ, suy nghĩ quá phức tạp, quả thật không xứng nổi với Từ Tôn Đông. Có những đêm tối không ngủ được Chung Dạng vẫn còn nghĩ bản thân tại sao lại trở thành bộ dạng này, và cô cũng tự căm ghét chính bản thân mình. Sau đó khi suy nghĩ tỉ mỉ lại cho dù cô có không phải là đứa con gái tốt lành gì thì Ôn Trì Chi cũng chẳng phải người tử tế, thôi thì hai người cũng coi như là cá mè một lứa, ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Cứ tự an ủi chính mình như thế cũng đã làm dịu được phần nào những cảm xúc đang trói chặt lấy mình.
Từ Tôn Đông mỉm cười, ý cười cực kỳ mờ nhạt, anh ta ngẩng đầu lên nhìn cô: "Vậy em là người như thế nào?"
Chung Dạng không lên tiếng. Từ Tôn Đông cũng không bám riết lấy đáp án nữa, anh ta hỏi: "Thật sự không có khả năng sao?"
Chung Dạng khẽ gật đầu.
Từ Tôn Đông siết chặt di động, yên lặng mấy giây rồi lại nói: "Chung Dạng, người như anh ta em không chơi đùa nổi đâu."
Lần nói chuyện này của hai người không được tính là êm đẹp, nhưng cũng may Từ Tôn Đông là người rất có phong độ, nói xong câu cuối cùng thì cũng không quấy rầy gì thêm nữa.
Chung Dạng đi vào trong ký túc, Kha Trăn đã tắm xong từ lâu, đang ngồi trước bàn học xem phim. Nhìn thấy Chung Dạng đi vào, cô ấy bỏ tai nghe xuống, khuôn mặt hóng hớt: "Sao rồi, sao rồi? Có phải là học trưởng Từ tỏ tình với cậu không?"
Chung Dạng cười gượng một cái: "Không phải."
Kha Trăn không tin: "Hả, thật á?"
Chung Dạng "Ừm" một tiếng, cô hỏi: "Có còn nước nóng không thế?"
Kha Trăn thấy sắc mặt cô không tốt nên cũng không dám truy hỏi nữa: "Vẫn còn đấy, cậu đi tắm đi."
Chung Dạng tắm xong đi ra, bụng dạ có chút khó chịu nên cô đi thẳng lên giường nằm nghỉ.
Kha Trăn thấy vậy, hỏi: "Dạng Dạng, sao hôm nay cậu đi ngủ sớm thế?"
Giọng Chung Dạng ồm ồm: "Người mình không được khỏe, mình đi nằm nghỉ một lát."
Kha Trăn "Ừm" một tiếng, động tác sau đó cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Chung Dạng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy nhận được điện thoại của Ôn Trì Chi. Người đàn ông này lúc nào cũng thích chọn nửa đêm canh ba gọi điện đến cho cô. Ôn Trì Chi bị mất ngủ đã lâu, có một lần Chung Dạng không nhịn được bèn hỏi anh: "Sao hôm nào cũng cứ tới nửa đêm gà gáy là anh lại gọi điện cho em vậy? Anh không ngủ à?"
Ngày ấy khi nói lời đó cô đang nằm bò ở trên đùi anh, còn anh thì đang chăm chú đọc email, anh liếc cô một cái rồi nói: "Làm phiền tới giấc ngủ của em hả?"
Chung Dạng lắc đầu, cô nói: "Không phải. Cho dù anh có gọi muộn cỡ nào em đều sẽ nghe mà."
Thật ra nói câu đó chỉ để dỗ anh mà thôi, thời gian ngủ nghỉ của Chung Dạng trước giờ đều rất đâu ra đấy, tối nào cũng đúng 10 giờ là đắp chăn đi ngủ, nếu bị đánh thức trong lúc ngủ thì sẽ rất khó có thể ngủ lại được nữa. Mỗi lần nhận được điện thoại của Ôn Trì Chi lúc nửa đêm là Chung Dạng lại phải mất khoảng 2, 3 tiếng sau mới có thể ngủ lại được.
Chung Dạng lúc bấy giờ không được thoải mái, giọng nói yếu ớt, nghe ra được không mấy vui vẻ.
Chỗ Ôn Trì Chi có hơi ồn ào, có khả năng là lại đang tụ tập ở nơi nào đó, Ôn Trì Chi hỏi: "Tâm trạng không tốt à?"
Chung Dạng lắc đầu, mái tóc xõa ra sau gối theo cử động phát ra âm thanh khe khẽ, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại nói: "Học trưởng Từ tỏ tình với em rồi."
Đầu bên kia yên lặng một lúc lâu, cổ họng Ôn Trì Chi bật ra tiếng cười, nói một câu không nặng không nhẹ: "Dạng Dạng, có phải là được anh chiều quá rồi không?"
Cả tối nay tâm trạng của cô đều bí bách vô cùng, hiện tại bỗng nhiên đã dịu đi không ít, cô cười khẽ: "Anh có muốn biết khi ấy em đã nói gì không?"
Gan của cô đúng là càng ngày càng to.
Ôn Trì Chi rít hơi thuốc, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là những tòa nhà cao lớn, đèn đuốc sáng choang, anh dựa người ra sau ghế sofa: "Em đã nói gì?"
"Em nói em không phải là một cô gái tốt."
Ôn Trì Chi phì cười, sau đó lại nghe thấy cô hỏi: "Ôn Trì Chi, anh là người tốt ư?"
Ôn Trì Chi nhướng mày, có ai đó gọi anh qua đánh bài, anh hơi rướn môi lên, lắc đầu: "Tôi không chơi đâu."
Tiếp đó anh nói vào trong điện thoại: "Em nghĩ sao?"
Cô nói rất thẳng thắn: "Anh đương nhiên không thể coi là người tốt được."
Gan của cô đúng là to bằng trời rồi, đây là lần đầu tiên có người dám nói anh không phải là người tốt,