Bầu không khí trong xe rơi vào tĩnh lặng.
Một lúc sau Chung Dạng mỉm cười, nói: "Vậy anh thì sao, anh có ý gì với em?"
Ôn Trì Chi rũ mi mắt, cười khẽ, đột nhiên cảm thấy có chút nhạt nhẽo, anh trước giờ không phải là loại người so đo, vậy mà bây giờ lại vì Tôn Phổ mà cảm thấy không thoải mái, giống như mấy đứa nhóc mười bảy, mười tám tuổi đầu, khó tránh khỏi thấy bản thân sống càng lâu thì càng nhiều chuyện.
Anh cầm lấy bao thuốc, sau khi châm lửa xong thì nghiêng đầu nhìn cô: "Dạng Dạng, anh có ý gì với em chẳng lẽ em vẫn không biết?"
Dáng vẻ tùy ý của anh khiến Chung Dạng không đoán ra nổi rốt cuộc anh có tâm tư gì. Cô bất lực kéo cong khóe môi, không trả lời lại.
Cuộc dò thám nửa thật nửa giả này của hai người trôi qua một cách lấp liếm, có những chuyện thật sự không cần thiết phải truy hỏi đến cuối cùng, chẳng may lớp màng chắn bằng giấy mong manh này bị đâm thủng thì cũng chỉ có bản thân khó coi mà thôi. Đây cũng là thứ mà Chung Dạng học được từ Ôn Trì Chi kể từ khi hai người bên nhau.
Ôn Trì Chi đưa cô đến dưới lầu Khu nội trú, Chung Dạng làm như không có chuyện gì xảy ra rướn người về phía anh rồi đặt xuống má anh một nụ hôn, sau đó cười tươi mở cửa xe bước xuống.
Ôn Trì Chi dựa người vào cửa xe, anh không vội vã lái xe rời đi mà tiếp tục hút thêm một điếu thuốc, bỗng thấy cô vừa đi đã quay trở lại.
Ôn Trì Chi ngồi thẳng người dậy, nhìn cô ngồi vào trong xe rồi nói: "Không đi thăm dượng của em sao?"
Chung Dạng lắc đầu, muốn nói lại thôi, di động của cô đổ chuông, là cô Tô Vân gọi tới. Chung Dạng siết di động trong tay, do dự giây lát rồi mới ấn nút nghe máy, cô nói: "Cô à, ở trường có chuyện gấp nên con phải qua đó..."
Cô ngắt máy xong liền đón nhận ánh mắt dò hỏi đến từ Ôn Trì Chi, môi anh mấp máy: "Có chuyện gì vậy?"
Chung Dạng nhìn anh, nhớ lại chuyện ban nãy nhìn thấy ở ngoài phòng bệnh.
Lúc ấy Chung Dạng vừa mới đi tới cửa thì nghe thấy giọng của Tô Vân: "Dạng Dạng vừa mới gọi điện thoại cho em nói sắp đến rồi, chị ngồi đợi một lát."
Giọng nói của người phụ nữ đó dịu dàng, Chung Dạng nhất thời hoảng hốt, tay cuộn chặt lại thành nắm đấm, sau đó lại nghe thấy người phụ nữ đó nói: "Tình hình phẫu thuật của La Chí thế nào? Bình phục tốt chứ?"
"Cũng tốt lắm. Chị Mai Khanh, số tiền đó coi như là em nợ chị, sau này nhất định sẽ trả lại cho chị."
"Em nói vậy là xa cách chị rồi, bao nhiêu năm qua một mình em nuôi Chung Dạng khôn lớn. Bây giờ nghĩ kỹ lại thì số tiền chị đưa cho em vẫn còn ít."
Lời mà hai người họ nói tiếp sau đó Chung Dạng không nghe nổi nữa.
Những chuyện này đối với Ôn Trì Chi mà nói là điều khá bình thường, chuyện kinh khủng hơn Ôn Trì Chi cũng gặp qua không ít. Trong lòng Chung Dạng cảm thấy thế nào đương nhiên Ôn Trì Chi có thể hiểu, nhưng cũng thật sự cảm thấy không có gì phải quá đau lòng.
Ôn Trì Chi nghịch bao thuốc, bộ dạng cợt nhả nói: "Hay anh kể cho em một câu chuyện đau lòng hơn để em vui vẻ nhé?"
Chung Dạng ngước mắt: "Gì cơ?"
Năm Ôn Trì Chi mới hơn hai mươi tuổi cũng đã từng có một mối tình. Cô gái đó là tình đầu của anh, khi ấy tình cảm của hai người cực kỳ mặn nồng, vốn dĩ dự định tốt nghiệp xong sẽ tiến đến hôn nhân, nhưng câu chuyện về sau không tránh khỏi những chiêu trò cũ rích. Khâu Du không đồng ý, ở sau lưng anh lén đưa cho người con gái đó một số tiền để rời đi, hai người cứ như vậy mỗi người một ngả.
Chung Dạng nghi hoặc: "Đừng nói với em là anh bịa ra chuyện này để dỗ em đấy nhé?"
Ôn Trì Chi cười cười, nửa thật nửa giả nói: "Đúng vậy, lừa em đó."
"Đáng ghét." Chung Dạng cau mày.
Trong mắt Ôn Trì Chi chứa đậm ý cười, anh nói: "Em muốn về đâu?"
Chung Dạng suy nghĩ rồi nói: "Anh đưa em về trường đi."
Vừa nói xong thì nhìn thấy nét mặt như cười như không của anh, cô vội nói thêm một câu: "Sắp thi cuối kỳ rồi nên em phải ôn tập."
Ôn Trì Chi bật cười một tiếng, anh ngồi thẳng dậy, tay đặt trên vô lăng: "Đúng là chăm chỉ."
Chung Dạng quay về ký túc thì không thấy Kha Trăn đâu.
Cô tắm rửa xong liền nằm luôn xuống giường. Hà Vụ gửi tin nhắn đến cho cô nhắc cô về chuyện huấn luyện dành cho MC mới vào tháng sau. Hai người nói chuyện thêm một lúc thì wechat hiển thị thông báo có người kết bạn.
Chung Dạng mở ra xem, tên wechat của người đó là Tôn Phổ. Cô hơi do dự nhưng rồi cũng nhấn nút đồng ý.
Bên ngoài có tiếng chìa khóa mở cửa, Kha Trăn đi vào trong: "Dạng Dạng, cậu về rồi à?"
Chung Dạng ậm ậm ừ ừ một tiếng.
Kha Trăn nghe ra được sự khác thường trong giọng nói của cô, cô ấy trèo lên trên rồi ngồi xuống mép giường: "Cậu bị cảm sao?"
"Mình có hơi sốt."
Kha Trăn: "Vậy cậu nghỉ ngơi đi, mình không làm phiền cậu nữa."
...
Nửa tháng sau, tình hình bình phục sau phẫu thuật của dượng đã khá lên rất nhiều nên đã được xuất viện.
Chung Dạng tới bệnh viện, cô không có biểu hiện gì khác thường so với mọi ngày. Tô Vân cũng không nhìn ra được gì cả, thay dượng làm thủ tục xuất viện, xong xuôi Chung Dạng tiễn hai người ra sân bay.
Trước lúc lên máy bay Tô Vân cầm lấy tay cô nói: "Hết tháng này con cũng được nghỉ rồi đúng không?"
Chung Dạng "vâng" một tiếng.
Tô Vân nói: "Chăm sóc bản thân thật tốt, đợi con về Nhạc Dương rồi cô sẽ nấu nhiều món ngon cho con ăn."
Loa thông báo nhắc nhở chuẩn bị lên máy bay.
Chung Dạng cười nói: "Cô với dượng chú ý an toàn nhé."
Sau khi Chung Dạng tiễn Tô Vân xong thì phải ứng phó với kỳ thi cuối kỳ. Ngay sau khi thi xong cô đã đặt vé máy bay bay đến thành phố B để chuẩn bị cho thời gian đào tạo công việc. Sau thời hạn một tháng đào tạo khép kín cô liền bắt