Ngày hôm đó là một ngày bình thường giống như những ngày bình thường khác. Chung Dạng xuống máy bay ở sân bay thành phố C, bên ngoài sương trắng dày đặc bao trùm những tòa nhà cao ốc, ngay đến cả những cột đèn đường cũng giống như được chùm một tầng lụa mỏng, hư hư ảo ảo.
Trong đêm khuya đầy rẫy sương mù, Chung Dạng đứng ở giao lộ, sau khi ngắt điện thoại của Ôn Trì Chi, cô giơ tay lên vẫy taxi.
Trên đường, tài xế vừa cười vừa nói: "Tối nay sương mù ghê quá."
Lúc đó Chung Dạng chẳng có tâm trạng nói chuyện nên cô chỉ cười lấy lệ, cô nói: "Vâng, bác lái xe cẩn thận một chút."
Tài xế sợ cô có lo ngại, ông ta nói: "Cô gái, cô không phải lo, tôi đã lái xe mười năm rồi, kỹ thuật tốt lắm."
Chung Dạng cười cười.
Thế mà ai cũng không ngờ được, xe còn chưa đi hết một đoạn đã đâm sầm vào chiếc xe phía trước ở ngay trên đường cao tốc.
...
Lúc Chung Dạng tỉnh lại, cảm thấy toàn thân đau nhức rã rời, cô hơi cử động cánh tay, nghe thấy có người hỏi: "Em tỉnh rồi à?"
Chung Dạng mở miệng, giọng nói khàn khàn, cô liếm môi, hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
Ôn Trì Chi khẽ cười, ngồi xuống bên mép giường: "Em bị xe đâm ngốc rồi hả, em xảy ra tai nạn mà anh lại có thể không tới sao?"
Chung Dạng bấy giờ mới hậu tri hậu giác, cô nói: "Em bị xe đâm á?"
"Em thật sự bị xe đâm đến ngốc rồi à?" Ôn Trì Chi giơ tay xoa nhẹ mặt cô, nói: "Nếu em không ngắt điện thoại của anh thì đã không xảy ra chuyện này rồi!"
Chung Dạng lúc đó không biết trong đầu đang nghĩ gì, buột miệng nói: "Cũng chưa chắc."
Ôn Trì Chi nghe cô nói vậy thì chỉ biết cười: "Hôm sinh nhật em chẳng phải em đã cầu cho anh sống lâu trăm tuổi đó ư, vậy nên làm gì có chuyện dễ dàng thế được!"
Anh vô duyên vô cớ nhắc lại chuyện này, Chung Dạng sững sờ, trong lòng cô là một mớ hỗn độn: "Ngày ấy là do em còn nhỏ không biết gì."
Ôn Trì Chi bật cười thành tiếng, ánh mắt chất chứa vẻ nuông chiều.
Chung Dạng nằm trên giường, thấy Ôn Trì Chi không có ý định rời đi, cô không nhịn được bèn nói: "Anh vẫn còn chưa về sao?"
Ôn Trì Chi ngồi trên ghế, dáng vẻ nhàn rỗi nhìn cô, anh nói: "Về đâu?"
Sắc mặt anh vẫn như cũ, Chung Dạng chẳng biết phải mở miệng như thế nào, qua một lúc, cô khó chịu nói: "Những lời em nói hôm đó không phải là nói đùa đâu, em nghiêm túc đấy!"
Khóe môi Ôn Trì Chi rướn lên, hiếm thấy một dáng vẻ vô lại: "Dạng Dạng, anh không đồng ý, anh cũng đang rất nghiêm túc đấy!"
Chung Dạng tức đến mức thở gấp, muốn nói gì đó nhưng đến cuối cùng vẫn chỉ đành mặc kệ.
...
Hôm sau, Kha Trăn đến thăm cô, cô ấy nói: "Cậu không sao chứ?"
Chung Dạng lắc đầu: "Mình không sao."
"Không sao là tốt rồi." Kha Trăn lại thở dài, ánh mắt liếc thấy bao thuốc cùng chiếc bật lửa đặt ở trên tủ, cô ấy nói: "Cậu phẫu thuật mà còn hút thuốc à?"
Chung Dạng cười, cô nói: "Không phải của mình đâu."
Kha Trăn hỏi theo bản năng: "Vậy chứ của ai?"
Chung Dạng không lên tiếng, Kha Trăn như hiểu ra: "Là của người đó?"
Chung Dạng khẽ gật đầu.
Kha Trăn hỏi: "Bây giờ hai người thế nào rồi?"
Nét mặt Chung Dạng hiện rõ tia mịt mờ, một lúc sau, cô rũ mi mắt xuống rồi nói: "Chẳng thế nào cả."
Kha Trăn rời đi chưa được nửa tiếng thì Ôn Trì Chi đã quay trở lại. Chung Dạng nằm viện, ngày nào Ôn Trì Chi cũng đều ở bên cạnh cô. Chung Dạng nằm trên giường nghịch di động, còn anh ngồi ở một bên xử lý công việc, điện thoại réo lên không ngừng.
Chung Dạng bực dọc nói: "Anh làm phiền đến em rồi đó!"
Ôn Trì Chi liếc thấy trò chơi ở trên màn hình di động của cô, như cười như không: "Làm phiền em chơi game à?"
Chung Dạng hơi đỏ mặt, nhưng mồm mép vẫn ương bướng: "Đúng!"
Ôn Trì Chi cũng không hơi đâu so đo với cô, vẫn tiếp tục nói chuyện điện thoại như cũ. Chung Dạng phát hiện mấy hôm nay tính khí của anh thật sự đã thay đổi rất nhiều, lại còn thay đổi theo chiều hướng tích cực. Cô kéo cong khóe môi, nói: "Sao dạo này anh dễ nói chuyện thế?"
Ôn Trì Chi cúp điện thoại, nhấc chân lên đi tới, anh nhìn cô rồi cười, ngón tay vuốt ve cằm cô, giống như đang cưng nựng một bé mèo khó tính, anh nói: "Em nghĩ kỹ lại cho anh, có khi nào anh đối xử không tốt với em chưa?"
Chân mày Chung Dạng xoắn lại, cẩn thận suy nghĩ, quả thật nghĩ không ra anh đã từng ngược đãi cô ở điểm nào.
Ôn Trì Chi thấy vậy thì bật cười: "Không có đúng không, em ấy à, đúng là vô tâm vô cảm!"
Chung Dạng không phản bác lại.
Ôn Trì Chi cũng không hề tính toán chuyện cũ.
...
Ngày Chung Dạng xuất viện, ngoài trời có tuyết rơi. Đến tận lúc sắp sửa xuất viện rồi mà vẫn không trông thấy bóng dáng của Ôn Trì Chi đâu. Cô nằm viện nửa tháng, ngày nào anh cũng ở lỳ trong phòng bệnh, vậy mà bây giờ phải xuất viện rồi lại chẳng thấy tăm hơi đâu.
Trong lòng Chung Dạng đột nhiên dấy lên một thứ cảm xúc không diễn tả nổi thành lời, nhưng cũng không khỏi tự âm thầm khinh bỉ chính mình quá kém cỏi, người ta chẳng qua là ở cạnh cô có mấy hôm thôi, còn cô thì hay rồi, trái tim lại có thể dễ dàng trở nên yếu đuối như vậy.
May mắn là thứ cảm xúc này không duy trì quá lâu, chưa tới 5 giờ chiều Ôn Trì Chi đã đến nơi, anh mặc một chiếc áo