2 : Dung Tiên Không Cần.
Đêm mưa đã hết, Phượng Vũ dần tỉnh lại, đầu tiên hắn cảm giác đầu đau thật đau, mờ mịt đảo mắt nhìn xung quanh phong cảnh an tĩnh khác lạ, sau tự nhìn thân mình, thấy trong lòng ôm Dung Tiên không mảnh vải che thân, gương mặt nữ từ trắng bệnh mà hắn gần như quen thân lại bỗng xa lạ. Hắn hốt hoảng đẩy nàng ra và đứng dậy, rồi nhíu mày phát hiện thứ hỗn độn vương vãi trên đất là mảnh y phục bị xé xung quanh mình, khiến hắn ngơ ngác đến kinh ngạc, rối rắm đưa tay vò đầu, bứt tóc.
Những hình ảnh triền miên đêm qua tựa như cơn gió mùa ùa về, nhanh chóng vội vàng hiện hữu trong đầu hắn, đầu nhức vô cùng, ý thức theo kí ức trở lại thức tỉnh.
Hôm qua hắn cãi vã với Phù Dung, buồn lòng đi uống quá nhiều rượu, thần trí không tỉnh táo mới làm nhiều chuyện điên rồ, càng chẳng hiểu thế nào sai người hẹn gặp Dung Tiên, lại tưởng lầm Dung Tiên là Phù Dung liền làm...
Nghĩ tới đây, hắn khẽ nắm chặt tay, đôi mắt vô thức nhìn xuống Dung Tiên đang khom người nhặt những y phục còn có thể mặc để mang vào. Trên người nàng còn lưu lại dấu vết ái ân đậm sâu đêm qua, đo đỏ, hồng hồng, rất rõ ràng từng cái dấu vết đều do hắn tạo nên.
Dấu vết này đập vào mắt hắn, tình cảnh hiện tại hắn chẳng biết làm sao, đành im lặng mặc lên y phục, thật mau chóng, xong quay lưng bước đi.
Một bước.
Hai bước.
Ba bước.
"Thái tử, xin người đừng vội đi được không?" Nàng cất tiếng gọi lại hắn, hắn tự nhiên dừng bước mà không quay lại, cho nàng tấm lưng hững hờ, điệu bộ chờ nàng nói tiếp.
"Thái tử..." Nàng ngập ngừng, ánh mắt mềm yếu đặt tại hắn, bàn tay nắm chặt y phục hơi ẩm chưa khô, nàng hít sâu một hơi lấy hết can đảm hỏi: "Thái tử, người có ý chịu trách nhiệm với Dung Tiên hay không?" Câu nàng nói ra, hóa thành tảng đá, đè lên lòng hắn, làm hắn nặng trĩu một phần lòng mình, đi kèm nghĩ suy.
Tận trong hắn chỉ có Phù Dung, ngoài Phù Dung ra hắn không có một ai khác cả, ngày trước là vì Dung Tiên thay hắn chịu thương tổn, hắn mới quan tâm một chút để trả ân, hắn và cả Dung Tiên, hai người là bằng hữu không hơn không kém!
Thế nhưng hắn làm ra chuyện, chịu trách nhiệm là đúng là nên, có điều bảo hắn lấy Dung Tiên là không thể nào, làm vậy chẳng khác gì hắn mất đi Phù Dung, tại vì Phù Dung muốn là một kiếp một đôi người với hắn, hắn cũng muốn, đã hứa hẹn! Bây giờ nếu lấy Dung Tiên, thì ý nguyện đó của Phù Dung sẽ không thành, thậm chí Phù Dung còn có thể xa hắn...
Với Phù Dung, chút hiểu lầm hôm qua thôi Phù Dung đã giận hắn thì chuyện này Phù Dung biết rồi sẽ càng tệ hại! Vậy nên chuyện này tới đây thôi.
Hắn nghĩ là hạ quyết tâm, thấp giọng nói: "Dung Tiên... nếu ta chọn nàng thì đồng nghĩa với việc mất đi Phù Dung, ta đã chờ rất lâu mới có cơ hội bên Phù Dung, vì thế ta không thể với nàng được." Tiếng vừa dứt, hắn nâng bước rời khỏi, không luyến lưu gì, thờ ơ để lại câu nói cuối cho nàng:
"Dung Tiên, xin lỗi, hãy trách ta, chỉ là ta mong nàng cứ xem như đêm qua là giấc mộng đã tỉnh, như thế mọi thứ tốt đẹp sẽ tới với nàng cùng sự bình yên ban đầu giữa chúng ta."
Giọt lệ chứa đựng bi ai của nàng rơi xuống vì sau câu nói cuối ấy, từng tiếng một tí tách lệ rơi rớt thật nhiều, mỗi giọt thấm đẫm mặt đất. Nàng dùng nước mắt yếu đuối thay lời nói chia li với hắn, dùng ai oán che lấp bi thương bản thân xuống đáy lòng, gắng gượng xua tan chuyện đêm qua.
Hắn đã rõ ràng, nàng đương nhiên phải quên, kẻ như hắn là bội bạc, tuyệt tình, nàng cứ cần làm gì? E rằng đến cuối cùng người nhận khổ cực chính nàng.
Làm như lời hắn nói đây là giấc mộng, giấc mộng chính nàng quên đi và nhớ rằng bản thân đã tỉnh mộng.
...
Năm tháng sau.
Tin tức Hoàng Thượng ban hôn cho Thái Tử cùng đại tiểu thư Phù gia, Phù Dung lan truyền khắp Kinh Thành,