Warning: 18+
.
.
Summary:
"Anh thật sự muốn biết em đã nói gì với họ à?" Tôi thì thầm một cách quyến rũ. Tay tôi trượt từ cổ xuống bờ ngực rắn chắc của anh, vuốt ve nó và không quên đùa giỡn với chiếc cà vạt lỏng lẻo. "Em nói với họ là em thích đến phát điên khi anh trói em trên giường bằng cái này."
6
Vegas và Pete đã chính thức ở bên nhau được vài tháng. Pete quyết định sẽ nghe theo lời khuyên của chuyên gia Yok và thử thứ gì đó mới mẻ, thứ mà cậu chưa bao giờ làm với Vegas trước đây...
6
.
.
Author: PETEmyluve (silhouette_poet)
Link fic gốc: https://archiveofourown.org/works/32093914
.
.
.
.
Có vài điều trên đời này mà tôi luôn chắc chắn về chúng, Một trong số đó là việc Vegas nâng niu tôi quá mức, như thể tôi là một viên đá quý luôn cần được bảo vệ. Chúng tôi chính thức trở thành người yêu mới được vài tháng, nhưng Vegas đã làm rất nhiều thứ để chứng minh anh ấy yêu tôi nhường nào và rằng anh ấy hối hận ra sao về những tổn thương anh ấy từng gây ra cho tôi. Tôi thực sự rất cảm kích tình cảm của anh ấy.
Nhưng đôi khi, Vegas trở nên quá mức dính người. Kiểu như là, bám chặt không buông ấy.
2
Anh ấy luôn ở cạnh tôi gần như mọi lúc, thậm chí anh ấy còn đưa tôi đến nơi làm việc của mình. Anh ấy sẽ luôn nhắn tin không ngừng mỗi khi chúng tôi xa nhau, dù chỉ mới năm phút. Tôi yêu anh ấy, thật lòng. Nhưng thỉnh thoảng, tôi ước gì anh ấy đừng làm điện thoại tôi nổ tung thông báo những lúc tôi đang làm việc hay đi cùng bạn bè.
Ví dụ như ngay bây giờ, khi tôi đang ngồi thư giãn vào một tối thứ bảy như thường lệ ở quán bar của chế Yok, bên cạnh là Arm và Porsche. Cậu chủ Tankhun đang ở đâu đó quanh đây nhảy múa điên cuồng trong sự giám sát của Pol. Không thể chịu được nữa, cuối cùng tôi đã tắt thông báo điện thoại sau khi nhận được mười tám tin nhắn liên tiếp từ Vegas chỉ trong vòng bốn phút. Tôi chuyển sự tập trung về lại cuộc trò chuyện dang dở, ngay khi Porsche vừa kết thúc bài phàn nàn nhức đầu về cậu Kinn.
4
Lạy chúa, tôi đoán là nếu không ai ngăn lại thì nó sẽ tiếp tục rủa xả cậu Kinn thêm ít nhất một tiếng nữa. May thay Arm đã nhanh chóng nhận ra điều này và ngay lập tức đổi chủ đề trước khi Porsche tiếp tục bài ca của nó.
2
"Nói mới nhớ, Pete. Mày với cậu Vegas sao rồi?" Arm hỏi sau khi nhấp một ngụm rượu trên tay.
"Thì vẫn ổn, tao nghĩ vậy." Tôi trả lời đơn giản.
Porsche híp mắt nhìn tôi. "Tao không nghĩ mày nên thấy ổn với việc nó cư xử y hệt một ông bố quản thúc mày mọi lúc? Vậy nên mày mới phải tắt điện thoại, đúng không? Tao thề nó với thằng Kinn thỉnh thoảng cứ như sinh đôi ấy. Mà tụi nó cũng là anh em thật. Mày không mệt hả, Pete?"
12
"Ờ thì cũng có. Nhưng tao hiểu sao anh ấy lại như vậy. Lâu lâu tao cũng thế thôi, muốn biết anh ấy đang như thế nào. Bọn tao quan tâm nhau mà."
"Sến vãi, thật sự."
"Im đi, Arm."
Nhưng tôi đâu nói gì sai. Tôi thường nhắn tin hỏi anh ấy đang làm gì, hay anh ấy có cần giúp gì không. Anh ấy cũng sẽ làm vậy với tôi và chẳng có gì kì lạ về chuyện này cả. Kể cả khi Vegas quan tâm thái quá và khiến tôi khó chịu, sâu thẳm trong tôi vẫn biết rằng anh ấy làm vậy vì anh ấy quan tâm đến tôi.
"Nhưng mà này," Porsche chen vào. "Mày nên nói cho nó biết, nếu không nó sẽ tiếp tục phiền phức như vậy. Nó đang quá nhạy cảm về bất cứ chuyện gì liên quan đến mày. Tao không cần biết là nó đã thay đổi nhiều như thế nào vì mày, tao vẫn thấy nó không đáng tin lắm."
4
"Thật sự thì, tao thấy Porsche nói đúng." Arm nhận xét.
Tôi thở dài. "Chỉ là anh ấy hơi cứng đầu thôi."
"Vậy mày cũng bướng giống nó đi. Mày phải học cách cứng rắn lên." Porsche nói, cố thuyết phục tôi nghe theo lời khuyên của nó.
Tất nhiên thằng Porsche sẽ nói thế, vì đấy vốn là tính cách của nó. Nhưng tôi nào phải Porsche.
"Ai phải cứng rắn cơ?"
Giọng nói đặc trưng thu hút sự chú ý của chúng tôi. Chế Yok, chủ quán bar, bước gần về phía chúng tôi. Cả ba chào như thường lệ, tôi chỉnh lại biểu cảm cho tự nhiên vì tôi hơi ngại khi chế nghe thấy những gì chúng tôi vừa nói. Hầu hết bạn bè thân thiết đều biết tôi đang hẹn hò với Vegas, nhưng tôi chưa bao giờ kể chi tiết chuyện đó cho bất cứ ai.
"Không có gì đâu, chế." Tôi nói, không muốn ai hỏi thêm về điều gì. Nhưng không may cho tôi, thằng Porsche đã nhanh miệng đáp.
"Em đang nói là thằng Pete thỉnh thoảng nên chủ động làm chủ Vegas, không thể lúc nào cũng để nó kiểm soát mọi thứ như vậy."
"Làm chủ. Từ đó nghe hay đấy," Yok nói, đôi mắt ánh lên tia hứng thú. Tôi nghe thấy tiếng cười trêu chọc của Arm, nhưng tôi chỉ có thể đáp lại bằng cái lắc đầu ngán ngẩm.
"Mọi thứ đều ổn, okay? Không có gì nghiêm trọng đâu."
"Oh, đừng ngại gì hết, Pete. Cứ nói cho chế biết. Nếu cưng muốn làm chủ được đàn ông, cưng gặp đúng người rồi đó. Chế có đủ cách cho cưng để trói anh chàng mà cưng muốn xuống giường của cưng."
"Em không cần giúp gì hết. Em cũng không có ý định trói ai vào giường luôn." Tôi cố từ chối.
Dù vậy, trong lòng tôi, một phần nào đó, cũng tò mò về những gì chế Yok định nói, nhưng tôi cũng xấu hổ nếu phải tiếp tục nói về chuyện này. Không phải là tôi không dám trái lời Vegas hay gì. Chỉ là, trước đây, tôi từng luôn nghe lời vì tôi quá sợ hãi anh ấy. Còn bây giờ đơn giản là tôi hài lòng với mọi thứ của hiện tại như lúc này.
1
"Chế không lừa cưng đâu, nhưng nói về chuyện giường chiếu, chế luôn là người dẫn dắt đó. Chế có kĩ thuật tuyệt vời khiến anh chàng nào cũng mê như điếu đổ," Chế Yok nói một cách tự hào.
Tôi không thể ngăn sự xấu hổ đang chiếm lấy mình. Tôi nhìn xung quanh để cầu cứu, nhưng Porsche lại trông vô cùng hứng thú với chủ đề này. Mặt khác, Arm nhìn như thể cậu ta muốn biến mất khỏi đây ngay lập tức. Cũng không có gì lạ, vì dù gì Arm cũng là chàng trai thẳng duy nhất ở đây. Và dẫu cho nghe không được đáng tin lắm, tôi biết chế Yok không lừa chúng tôi. Porsche từng nói với tôi trước đây rất nhiều đàn ông ghé quán bar mỗi ngày đều chỉ vì muốn gặp chế.
3
Đột nhiên, Porsche hỏi. "Kĩ thuật gì vậy chế?"
"Muốn biết, hả?" Chế Yok đáp, khóe môi khẽ nhếch lên.
"Oh, chế! Em thấy hình như có khách gọi chế kìa," Tôi nói lớn, chỉ đại vào một bàn, chỉ muốn kết thúc câu chuyện càng nhanh càng tốt.
"Pete, đừng có xạo."
Tôi chưa kịp thất vọng, Porsche lại nói tiếp. "Chế cũng khơi chuyện rồi, nghe thôi thì mất gì đâu, đúng không? Nói cho tụi em biết đi, chế."
"Mình phải nghe thật hả?" Tôi vùi mặt vào tay mình trong một giây. Đây đều là do thằng Porsche nên tôi mới phải ở đây và nghe những chuyện này.
"Cưng à, suỵt. Chỉ cần ngồi và nghe thôi," Chế Yok nghiêm giọng nói, khiến tôi phải ngước lên nhìn. À vậy thì ra chế đúng là người dẫn dắt thật. "Chế sẽ nói cho mấy cưng nghe một hai điều thôi."
Ngay khi chế bắt đầu vào chủ đề chính, tôi ước gì có cái lỗ ở đây và nuốt tôi xuống luôn cũng được. Porsche lắng nghe chăm chú, như thể đang tập trung vào một nhiệm vụ quan trọng nào đó. Arm không từ bỏ ý định trêu chọc tôi, cố hết sức để nhịn cười. Lũ khốn nạn!
"Nếu cưng nằm trên, quá tuyệt luôn. Cưng có đủ cách để thu hút người kia. Nhưng nếu cưng nằm dưới, sẽ hơi khác một chút nhưng cưng không thể cứ nằm yên mà không làm gì hết. Cưng nên học cách chủ động dẫn dắt, không thể bị động suốt được. Một cuộc chơi cần có tương tác hai chiều. Cho và nhận. Đừng để chồng cưng làm hết mọi thứ, nếu không cưng sẽ bị bỏ lại trong cuộc chơi."
2
Porsche gật gù tán thành, trong khi Arm đang nhìn ngó xung quanh để tự làm bản thân phân tâm. Còn tôi thì chôn chân tại chỗ vì quá xấu hổ.
"Nghe chưa, Pete?"
"Biết rồi, Porsche. Tha cho tao." Tôi rên rỉ trước khi dời ánh mắt lại về chỗ chế Yok. "Hết chưa chế?"
"Cưng cũng muốn biết mà, đúng không?"
Tôi từ bỏ. Nhấp một ngụm rượu, tôi nói, "Thì chế cứ nói đi."
"Tuyệt vời. Vậy giờ nói chế nghe, Pete. Cưng ở trên hay dưới?"
6
Một chút nữa là tôi phun đồ uống trong miệng ra. Mẹ nó! Hôm nay sao mọi người đều thẳng thắn vậy chứ? Cả thằng Porsche và Arm đều cười vào mặt tôi khi tôi cố bình tĩnh đặt ly lên bàn, lấy khắn giấy lau miệng.
"Em nằm trên," Tôi nói dối. Dù thế nào tôi cũng phải giữ lại chút thể diện cuối cùng ở đây.
19
Tôi vừa dứt lời, Porsche nhìn tôi chằm chằm, nó không tin tôi. Arm nói gì đó rằng cậu ta không thể nhìn Vegas như trước đây khi biết tôi là top "hàng chuẩn". Nhưng sao cách cậu ta nói nghe có vẻ mỉa mai vậy nhỉ? Mẹ nó, rõ ràng không ai tin lời tôi.
"Khoan, thật hả? Bất ngờ ghê. Vậy nếu cưng là top, cưng khỏi nghe chế cũng được, không thay đổi được gì lắm."
"Không, không. Chế nói tiếp đi," Porsche nói.
2
Nói thêm câu nữa, chắc tôi đấm vào mặt nó thật. Chế Yok nhìn tôi mong đợi và tôi chỉ gật đầu đồng ý tiếp tục. Tôi muốn về.
Chế nhún vai. "Theo ý mấy cưng. Đối với những người nằm dưới như chúng ta, hơi khác ở chỗ mỗi người nên có một vài hành động, kiểu như một dạng dấu hiệu đặc trưng, để thu hút sự chú ý của đối phương. Anh ta càng muốn kiếm soát, ta càng phải làm anh ta mất kiểm soát. Làm cho anh ta chỉ có thể chú ý đến mình ta thôi. Cưng không nên để anh ta dẫn dắt toàn bộ. Nếu cưng cho anh ta thấy cưng cũng kiếm soát được anh ta, anh ta sẽ thấy hứng thú hơn vì có thêm thách thức mới."
"Nhưng bằng cách nào?" Tôi hỏi, không kìm được sự tò mò.
Đột nhiên, chế Yok vươn người ra trước, ra hiệu cho chúng tôi đến gần hơn. Porsche và tôi làm theo. Arm lẩm bẩm, "Tao đi coi cậu Khun và thằng Pol sao rồi," lấy cớ rồi chuồn mất. Không ai có ý định gọi cậu ta lại. Chế Yok tiếp tục câu chuyện, thì thầm với Porsche và tôi, chúng tôi lắng nghe chăm chú.
Ngay khi chế nói dứt câu, tôi nhanh chóng ngả người ra xa và mắt mở lớn nhìn hai người họ. Thật điên rồ! Chế vừa nói vậy thật à? Tôi ước mình biến mất khỏi đây ngay bây giờ. Sự trong sáng của tai tôi giờ đã bị vấy bẩn. Ai đó làm ơn, cứu tôi!
5
"Gì vậy? Không đời nào! Em không làm được đâu!" Tôi nói ngờ vực.
1
"Sao cưng biết nếu cưng không thử?"
Tôi uống cạn ly, cố gắng tiêu hóa những gì vừa nghe. Mặt tôi nóng lên và tôi chắc chắn má tôi giờ đã rất đỏ vì tôi không thể bỏ ngoài tai từng lời từng chữ chế nói. Ai biết được nằm dưới cũng làm những việc đó? Tôi chưa bao giờ có ý định sẽ bàn luận về chuyện giường chiếu ở đây, nhận lời khuyên từ chuyên gia.
Không may cho tôi, câu chuyện có vẻ chưa thấy điểm dừng. Tôi càng muốn đấm thằng Porsche hơn khi nó cứ đòi chế Yok kể nhiều hơn. Sao nó phải thắc mắc dữ vậy?! Tôi uống thêm hai ly nữa khi câu chuyện vẫn tiếp tục. Trời ạ, tôi sẽ phát điên mất khi chế kể càng lúc càng chi tiết, cặn kẽ hơn.
5
Một lúc sau, cuộc nói chuyện biến thành một tranh cãi nhảm nhí. Những thứ về sex toy, đại loại vậy. Tôi cũng muốn nói gì đó để không bị hiểu lầm, nhưng một bàn tay chạm vào vai tôi từ phía sau. Porsche và chế Yok nhìn qua vai tôi. Tôi xoay ghế lại, mắt sáng lên khi nhận ra ai vừa chạm vào mình.
"Vegas! Anh làm gì ở đây?" Tôi hỏi, nhanh chóng đứng dậy đối mặt với anh ấy.
Thông thường, tôi sẽ hơi buồn một chút nếu anh ấy đến đón tôi sớm như thế này. Nhưng bây giờ, tôi muốn anh ấy kéo tôi đi càng nhanh càng tốt, như vậy tôi sẽ không phải ngồi nghe mấy câu chuyện 18+ của chế Yok nữa. Tôi sẵn sàng để đi cùng anh ấy ngay bây giờ.
"Em không nghe máy," Anh mấy nói bằng giọng nghiêm túc, thậm chí không để ý đến Porsche và chế Yok. Anh ấy luôn như vậy. "Không phải đến giờ về rồi à?"
Tôi nhanh chóng kiểm tra điện thoại và thấy bốn cuộc gọi nhỡ từ Vegas. Anh ấy chắc hẳn đang rất lo lắng.
Tôi quay sang với hai người còn lại, vẫy tay chào. "Giờ em phải về rồi."
"Về đi. Đi cẩn thận. Tuần sau gặp," Porsche nói, híp mắt nhìn Vegas nhưng vẫy tay với tôi và cười nhẹ.
Tôi chào hai người họ, cầm lấy ví và rời đi theo Vegas. Nhưng tôi đi chưa được bao xa thì nghe tiếng chế Yok gọi, tôi quay lại nhìn chế.
"Đừng quên lời chế dặn đấy. Một đêm tuyệt vời nha, Pete," Chế nói với một cái nháy mắt tinh nghịch.
3
"Dặn gì vậy?" Vegas hỏi tôi.
Tôi cười lớn che giấu sự lo lắng. "Không có gì. Mình về thôi."
Có chết tôi cũng không nói cho Vegas biết về chuyện đó. Tôi im lặng suốt đoạn đường ra đến bãi đậu xe. Ngồi vào ghế phụ, tôi kiểm tra hộp tin nhắn. Vegas nhìn từ ghế lái, để ý hành động của tôi.
"Bây giờ em mới đọc tin nhắn của anh? Em lại tắt điện thoại, phải không?"
"Em xin lỗi." Tôi cười ngại ngùng. "Bọn em mải nói chuyện quá nên em định tắt đi một lúc thôi."
Vegas nhìn tôi một lúc rồi thở dài. "Đừng lơ anh lâu như thế, được không? Em làm anh lo đấy."
11
"Em biết mà. Thôi nào. Đừng lo lắng nữa. Em vẫn ổn mà, nhìn này?" Tôi trấn an anh ấy.
Vegas giúp tôi cài dây an toàn trước khi lái đi. Anh ấy nhận được một cuộc gọi trên đường về, tôi bắt máy, kết nối với loa trên xe để anh ấy nói chuyện với cấp dưới.
Đúng vậy, vào giờ này, tối thứ bảy, Vegas vẫn làm việc. Đôi khi tôi bảo anh ấy nghỉ ngơi đi, nhưng anh ấy bướng bỉnh không nghe. Tôi thích cái cách anh ấy luôn cầu tiến và chăm chỉ, nhưng tần suất anh ấy về nhà trong tình trạng mệt mỏi ngày càng tăng.
"Cuộc họp hôm nay thế nào?" Tôi hỏi khi anh ấy cúp máy.
"Khá tệ. Anh phải họp lại lần nữa vào sáng mai. Đi với anh được không? Anh cần em, nếu không anh sẽ chết vì căng thẳng mất."
Tôi gật gật đầu và cười. "Được chứ. Nhưng em sẽ ở yên trong văn phòng thôi."
"Chỉ vậy là đủ rồi. Có em ở đó là quá đủ với anh. Còn em thì sao? Buổi tối chơi vui không?"
"Thằng Porsche lại phàn nàn về cậu Kinn mấy tiếng liền," Tôi nói chán nản. "Nó càng ngày càng than nhiều từ lúc tham gia vào mấy việc kinh doanh."
Vegas chỉ im lặng lắng nghe. Anh ấy mắng khi tôi bảo chúng tôi đã chơi trò phạt rượu suốt cả giờ đồng hồ. Anh ấy rõ là đạo đức giả. Anh ấy thích uống rượu đến đâu, tôi lạ gì, nhưng lại mắng bất cứ khi nào tôi uống quá chén.
Lái xe chưa được nửa tiếng, chúng tôi về đến nhà. Vegas xuống trước và mở cửa xe cho tôi.
"Đói không?" Vegas hỏi khi chúng tôi vào trong. "Anh cho người mua cà ri cho em trước khi quán đóng cửa. Anh để trong bếp. Muốn ăn bây giờ không?"
Mất mấy giây tôi mấy hiểu anh ấy đang nói gì. Đệch. Rượu đã làm tôi choáng cả đầu. Lúc nói chuyện với Porsche và chế Yok, tôi đã uống khá nhiều. Bourbon(*) là vị cứu tinh duy nhất của tôi trong câu chuyện xấu hổ đó.
(*) một loại rượu whiskey
"Không." Tôi đáp, giọng hạ xuống.
Vegas khựng lại, quay người về phía tôi. "Pete, em ổn không?"
"Có. Sao anh hỏi vậy?"
Vegas im lặng nhìn tôi một lúc rồi thở dài. "Em say rồi, đúng không?"
Nhiều lúc tôi ước Vegas đừng tinh ý đến thế. Anh ấy chỉ cần nhìn một giây và có thể biết được toàn bộ sự việc. Công bằng mà nói, tôi cũng hiểu anh ấy mà. Tôi đoán chúng tôi đều có khả năng nhìn đối phương một cái là biết được người kia đang nghĩ gì hay cảm thấy thế nào.
2
Vegas nhướn mày, nắm lấy cố tay tôi. Anh ấy nhẹ nhàng kéo tôi vào bếp, lấy ly và rót nước ấm cho tôi. Trong nhà không còn ai, chỉ có một vài vệ sĩ gác đêm đứng bên ngoài. Nhìn đồng hồ trên tường, đã nửa đêm rồi. Người giúp việc có lẽ đã ngủ hết.
6
"Uống cho tỉnh rượu." Vegas đưa ly và tôi im lặng uống hết.
"Cảm ơn anh. Em tỉnh táo hơn rồi."
"Thế," Anh ấy mở lời, tựa lưng vào quầy bếp. "Em nói chuyện gì, với hai người đó?"
Tôi đặt ly lên bàn. "Sao vậy? Anh nghe bọn em nói gì hả?"
"Không. Anh chỉ nghe em nói cái gì như kiểu, cà vạt dùng tốt."
5
Giết tôi đi. Tôi cố không tự tát mình. Anh ấy nghe thấy cái đó? Lúc ấy chúng tôi đang nói về sex toys và tôi chỉ muốn bảo vệ quan điểm của mình rằng cà vạt cũng tốt, nó không nhàm chán như chế Yok nói. Vegas đôi khi cũng dùng cà vạt với tôi. Tôi thích như thế hơn dây thừng hay còng tay. Nhưng thôi, đây không phải chuyện chính tôi muốn nói.
Tôi cũng mừng vì Vegas chỉ nghe mỗi thế, không thì tôi chết vì xấu hổ mất.
"À, không có gì hết. Bọn em đang nói về thời trang này kia ấy mà."
Vegas nghiêng đầu. "Anh không biết là em thích cà vạt đấy."
"Chắc em chưa nói với anh hả?" Tôi đột ngột chỉ tay vào anh ấy. "Này, đừng có mua cà vạt mới cho em. Em biết anh đang nghĩ gì đấy."
3
Mỗi khi tôi nói rằng mình muốn cái gì, Vegas sẽ luôn mua cho tôi ngay ngày hôm sau. Tôi đã có quá nhiều suit và tôi không muốn anh ấy tiêu thêm tiền vì mình nữa.
"Gì? Anh đã nói gì đâu?" Vegas đáp.
Tôi híp mắt nhìn anh ấy. "Hmm, okay."
"Nhưng thật sự là không nói về gì khác nữa à?"
Tôi lại bắt đầu lo lắng khi thấy nụ cười bí ẩn trên môi Vegas. "Thật mà," Tôi nói.
"Vậy hả? Ừm thế sao anh lại nghe thấy từ gì như là còng tay vậy?"
Vãi thật. Tôi tưởng anh