Mạnh phu nhận thấy Tiểu Viện ra sớm như thế, lại quan sát thần sắc có vài phần hoảng hốt của nàng, ước chừng cũng sớm đoán ra được điều gì, bà ta nhè nhẹ vỗ lưng nàng, đồng thời sai tì nữ bưng trà lên.
Tiểu Viện uống một ngụm trà mới dần dần lấy lại được bình tĩnh, ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt lo lắng, xen chút an ủi thật tâm của Mạnh phu nhân.
Mạnh phu nhân tiếp lấy chén trà trên tay nàng, mở miệng nói: “Là thiếp thân mạo muội, nhiều năm không gặp, dĩ nhiên có chút hoảng hốt, nếu Vương phi đồng ý, có thể thường xuyên mời Ngọc nương đến phủ thượng của ta.
Vương phi xem thời điểm nào thích hợp thì sắp xếp, sau đó thông báo với điện hạ cũng không muộn.”
Tiểu Viện im lặng một lát, nàng còn chưa tỉnh lại sau phút bối rối, Tiểu Viện uống thêm một ngụm trà nữa, mới từ tốn đáp lại Mạnh phu nhân: “Ngọc nương hiện tại đang ở đâu? Về sau ta có thể phái người đón nàng ấy về Nhị Phân Viên.”
Sắc mặt Mạnh phu nhân thoáng trầm xuống, bà ta cảm thấy nếu câu chuyện phát triển như thế cơ hội bấu víu làm thân với Vương Phi coi như đi tong, nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra mềm mỏng, thấu tình đạt lý, nói: “Ngọc nương hiện tại đang ở Ngọc Lệ Đàn xã trên đường Án Sát ti, mới vừa rồi hai người gặp mặt vội vàng, còn chưa nói đến việc này sao?”
Tiểu Viện không đáp.
Mạnh Phu nhân đành tự hỏi, tự trả lời: “Hôm nay gặp mặt quá mức vội vàng, quên hỏi cũng là chuyện bình thường.
Ngọc nương thường ghé thăm phủ đệ của ta, là sư phụ cầm kỹ của các nữ quyến trong nội viện.
Vương phi nếu có thời gian, có thể qua thưởng thức.”
Đúng lúc này, thị nữ Tiền viện chạy đến tìm Mạnh phu nhân, nói điện hạ đang tìm Vương phi.
Đã tới giờ cơm, Trạm Vương muốn vương phi cùng tới dùng bữa.
Thế gia Hàng Nam quả như lời đồn cẩm y ngọc thực.
Tiểu Viện ngồi cạnh Trịnh Lan nhìn một bàn đủ các món ăn xa xỉ, quý hiếm, lạ mắt, chỉ có hơn không có kém so với hoàng cung.
Vì đặc biệt muốn lấy lòng hai vị khách quý, Mạnh Khải Lễ đã tinh tế chuẩn bị cả những món ăn nấu theo khẩu vị đế đô và Hàng Nam.
Ông ta chỉ sợ phụng dưỡng đôi phu phụ Trạm Vương không chu toàn.
Vì để bữa ăn thêm phần phong nhã, ông ta còn lệnh cho các nhạc công, ca kỹ được nuôi trong phủ, tại gia yến tấu những khúc nhạc du dương, thư giãn.
Một bên thị nữ cúc cung hầu hạ, một bên tiếng nhạc êm đềm, ca từ tinh tế nhẹ nhàng, tạo nên một bầu không khí vừa an yên vừa tao nhã.
Đây chính là điều Mạnh thị muốn kiến tạo.
Thành thật mà nói điều này cũng vừa vặn hợp ý Trịnh Lan.
Có điều bầu không khí tường hoà dễ chịu này, cũng không làm mất sự nhạy bén, tinh tế của chàng.
Chỉ một ánh mắt Trịnh Lan cũng có thể cảm nhận được tâm trạng bất ổn nơi Tiểu Viện.
Từ hậu hoa viên trở về, cảm xúc của nàng đã có chút bất an, bồn chồn, vành mắt còn đỏ lên, tựa hồ vừa mới khóc.
Trong lòng chàng vô cùng kinh ngạc, chỉ ghé hoa viện dạo một vòng, sao trở về lại thành ra vậy.
Nhưng sắc mặt chàng vẫn bình thản, hoàn toàn coi như không nhìn thấy, còn vui vẻ trò chuyện với mấy vị công tử của Mạnh phủ, lời nói thoải mái, tự nhiên, chủ đề thuần tuý xoay quanh việc luận bàn phong nhã, không hề có bất kỳ yếu tố nào liên quan đến triều chính.
Đang say sưa trong thơ ca và thú điền viên, Trịnh Lan đột nhiên đổi chủ đề, hỏi Mạnh Khải Lễ có mấy người con, có ai hiểu biết về việc đồng áng không.
Mạnh gia mặc dù có điền sản rộng lớn, thế nhưng mấy vị công tử đều ngậm thìa vàng mà lớn lên, quen sống trong phú quý, nhung lụa, nào biết đến mấy vấn đề như trồng trọt, mùa màng, thời vụ, giống cây trồng… thế là ấp ấp úng úng, lúng túng như gà mắc tóc.
Mạnh Khải Lễ là kẻ khôn ngoan, nhanh chóng nhận lỗi, biểu thị mình không biết dạy con, ngôn từ khẩn thiết, thái độ trân thành cầu xin Trạm vương Điện hạ khoan thứ.
Trinh Lan hờ hững đáp: “Không sao, chỉ là nhìn hoa viên Manh Khanh quả thực vừa rộng, lại tinh tế, nơi nơi đều trồng đủ các loại kỳ trân dị thảo, vừa không mất đi vẻ phong nhã, lại tăng thêm vài phần độc đáo, phá cách.
Có điều, cảnh tượng này lại đi đi ngược lại mong muốn của Thanh thượng, kỳ vọng các đại gia tộc cần kiệm, hạn chế lối sống sa hoa, hoang phí, lơ là phát triển đồng áng, khai khẩn đất hoang.
Đại Trịnh lấy nông lập quốc, thế gia danh môn chỉ chăm chăm bành trướng lãnh thổ, sáp nhập, thôn tính đất đai, nhưng lại không đặt tâm huyết vào phát triển nông nghiệp.
Không biết được cái gian nan vất vả của việc đồng áng, sao có thể hiểu rõ sự khó khăn của bách tính?”
Lúc nói lời này, giọng điệu Trịnh Lan vô cùng nho nhã, lễ độ, nhưng Mạnh Khải Lễ có thể cảm nhận được áp lực vô hình cùng sự sắc bén, sát phạt trong từng ngôn từ, cử chỉ.
Hắn đang trách cứ, trách con cháu Mạnh gia không hiểu nông vụ, chỉ chăm chăm tham lam bành trướng đất đai, mở rộng thế lực.
Hàng Nam tổng công có tám thành, toàn bộ những vùng đất màu mỡ giàu có đều thuộc về các thế gia.
Tuy nhiên số lượng lưu dân chỉ tăng không có giảm.
Những nô tì hoặc tá điền của phú hào giàu có Hàng Nam, phần lớn đều là những nông dân nghèo bần cùng trôi dạt khắp nơi, bán mình bán sức lao động vì không có ruộng đất cày cấy, một số ít các bá