Trên đời này người tuyệt đối không thể nào chỉ trích Mộ Dung Sở Y chính là Nhạc Thần Tình.
Từ nhỏ cậu ta đã sùng bái Mộ Dung Sở Y, ái mộ vị cữu cữu không có quan hệ huyết thống này.
Cũng chính vì như thế, một thiếu gia cơm no áo ấm như cậu ta mới bằng lòng theo Hi Hòa quân đến biên giới phía Bắc gần nước Liệu, bằng lòng vùi đầu vào đủ mọi loại sách để mò mẫm tìm tòi, định tìm tung tích của tiên dược có thể chữa trăm bệnh.
Chuyện mình lén lút chạy đến đảo Dơi, Nhạc Thần đã biết sai rồi, vậy mà bất luận cậu ta xin lỗi thế nào, Mộ Dung Sở Y vẫn không chịu hòa hoãn, cứ răn dạy cậu ta, trách móc cậu ta không biết quý trọng “tính mạng mà mẹ liều chết đổi về”, cuối cùng còn nói những lời tổn thương như thế với Giang Dạ Tuyết đã truyền máu cứu cậu ta, trong lòng Nhạc Thần Tình không khỏi rối loạn và khó chịu cùng cực.
“… Tứ cữu… con biết con không tốt, con quá ngốc, quá manh động… con thật sự chỉ muốn thấy tứ cữu khỏe mạnh, tứ cữu không chịu nói gì với con, con không còn cách nào, chỉ đành tự đi tìm lung tung… Xin lỗi, con không tìm được thuốc cho tứ cữu, trái lại còn gây thêm phiền phức cho tứ cữu… nhưng tứ cữu… nhưng tứ cữu…”
Mí mắt khép lại, nước mắt tuôn rơi.
“Vì sao tứ cữu thậm chí chẳng chịu nghe con giải thích chứ…”
“Tứ cữu nói mạng của con là do mẹ đổi về, tứ cữu còn nói Giang… tứ cữu còn nói huynh ấy là tiện chủng… nhưng huynh ấy đâu có muốn là con của thiếp thất… con cũng đâu có muốn vừa ra đời đã hại chết mẹ con! Tại sao tứ cữu phải đổ lên đầu chúng con? Tứ cữu, con kính tứ cữu, yêu tứ cữu, nhiều năm như vậy tứ cữu nói cái gì con cũng cho là đúng, tứ cữu làm cái gì con cũng thích hết cả, nhưng tứ cữu đã bao giờ thật sự quay đầu nhìn con chưa?!”
Nhạc Thần Tình vừa khóc vừa nói: “Tứ cữu đã bao giờ… đã bao giờ thật sự xem con là cháu ngoại của tứ cữu dù cho chỉ là một lần chưa?”
Giang Dạ Tuyết nói khẽ: “Thần Tình, bỏ đi, Sở Y huynh ấy ——”
Mặt mày tái nhợt u ám, Mộ Dung Sở Y đột nhiên cắt lời Giang Dạ Tuyết, đôi mắt màu ngọc lưu ly cứ nhìn Nhạc Thần Tình chằm chằm, câu chữ cũng bị nghiền nát bấy: “Ngươi để nó nói!”
Giang Dạ Tuyết: “…”
Nhạc Thần Tình lau nước mắt, cúi đầu nấc nghẹn hồi lâu, sau đó đau khổ thều thào: “… Con không nói nữa… con, con không nên mắng tứ cữu… con cũng không nên cãi lại tứ cữu…”
Dường như muốn làm mình từ từ bình tĩnh lại, Nhạc Thần Tình liên tục lầm bầm câu “không nên cãi lại tứ cữu.” Chỉ là lầm bầm một hồi, cuối cùng cậu ta vẫn vùi mặt vào lòng bàn tay.
Tiếng khóc nức nở như thú con: “Có phải tứ cữu thà rằng con chưa bao giờ được sinh ra không…”
Mộ Dung Sở Y: “…”
“Mẹ của con mất rồi, con không phải là Mộ Dung Hoàng, con là Nhạc Thần Tình cơ mà!”
Bầu không khí trong hang căng thẳng tột độ, ai cũng nhìn ra được Mộ Dung Sở Y đã bị cảm xúc quá khích trong lòng khiến cho run rẩy khắp cả người, gương mặt như sứ ngọc của hắn hơi đỏ lên, mười ngón nhợt nhạt siết chặt thành nắm đấm.
Hắn nhìn Nhạc Thần Tình rồi nhìn Giang Dạ Tuyết, cuối cùng nhắm mắt nghiến răng nói: “Được… được.”
Một lát sau, Mộ Dung Sở Y hé mở đôi mắt phương sắc bén, tròng mắt ướt đỏ lườm hai anh em kia, dùng lạnh lùng để che lấp đau lòng: “Lời giải thích của con, ta đã nghe xong rồi.
Ta không dạy con nữa Nhạc Thần Tình.”
Lòng bàn tay sắp bị móng tay của mình bấu ra máu, Mộ Dung Sở Y vẫn ngước cằm cố ra vẻ bình tĩnh.
“Tự con lo liệu cho tốt đi.”
Dứt lời xoay người phất tay áo bỏ đi.
Giang Dạ Tuyết gọi: “Tiểu cữu!”
Thấy thái độ đó của Mộ Dung Sở Y, Nhạc Thần Tình như vừa tỉnh khỏi một cơn ác mộng thảm thiết.
Vệt nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, cậu ta thẫn thờ nhìn theo bóng lưng của Mộ Dung Sở Y: “Tứ cữu…”
Nhưng Mộ Dung Sở Y đã rời khỏi hang núi, thậm chí còn làm như không nhìn thấy Mặc Tức và Cố Mang đứng ở cửa hang, mặt mũi tái mét như tuyết rơi đầu đông, đi thẳng một nước chẳng buồn quay đầu lại.
Trong hang nhất thời im thin thít.
Qua thật lâu sau, Mặc Tức mới phá vỡ sự im lặng này.
“… Sao tự dưng các ngươi lại cãi ầm ĩ vậy?”
“…” Giang Dạ Tuyết than thở: “Ban nãy Thần Tình vừa tỉnh dậy, tiểu cữu đã nổi nóng với nó, hỏi nó sao lại đến đảo Dơi một mình, Thần Tình giải thích là vì đến tìm thuốc, huynh ấy… ầy, huynh ấy cảm thấy không đáng nên nổi giận, quở trách Thần Tình không hiểu chuyện… Tính tình của tiểu cữu nhà ta là thế đấy, huynh ấy không có ác ý đâu.
Xin lỗi, chuyện của nhà họ Nhạc… để các huynh chê cười rồi.”
Chuyện lông gà vỏ tỏi này, Mặc Tức cũng không biết nên nói gì, hắn lại trời sinh không thích lo chuyện bao này, thế là ngừng một lát rồi nói: “Bên ngoài quá nguy hiểm, ta đi tìm Mộ Dung về.”
“Nè ——” Cố Mang kéo Mặc Tức lại.
“Gì vậy?”
“Mỹ nhân đó sẽ không đi xa đâu, hắn rất thông minh, hắn chỉ muốn được yên tĩnh một lát, đệ không thấy nét mặt của hắn lúc đi ra hả.” Cố Mang liếc nhìn hai anh em Nhạc Thần Tình, thì thầm bằng giọng chỉ Mặc Tức nghe được: “Hắn sắp tức phát khóc rồi.
Bây giờ đệ đi tìm hắn chỉ làm hắn mất mặt thêm, để một mình hắn ở ngoài tĩnh tâm chút đi.”
“…” Mặc Tức sửng sốt.
Ai khóc? Mộ Dung Sở Y?
Chẳng phải Mộ Dung Sở Y đằng đằng sát khí bỏ ra ngoài sao?
Tuy Mặc Tức không nhìn ra được trên mặt Mộ Dung Sở Y có biểu cảm yếu ớt nào, nhưng Cố Mang giỏi đoán ý qua lời nói và sắc mặt hơn hắn nhiều.
Nếu Cố Mang đã nói vậy, dẫu cho không tán thành, Mặc Tức cũng không kiên trì nữa.
Giang Dạ Tuyết vẫn lo lắng nói: “Tiểu cữu của ta ở một mình sợ rằng…”
“Đừng lo.” Cố Mang đi vào hang núi, phất phất tay: “Các ngươi nghỉ ngơi chút đi, chờ lát nữa hắn nguôi giận rồi, ta sẽ ra ngoài tìm hắn, sau đó chúng ta khởi hành về Trọng Hoa.”
Giang Dạ Tuyết ngẩn ra: “Huynh tìm được điểm đột phá kết giới này rồi sao?”
“Dĩ nhiên rồi.
Huynh cũng không nghĩ xem ta là ai, ta lợi hại lắm.”
Nếu Cố Mang đã nói thế, Giang Dạ Tuyết biết lúc này thật sự cũng không nên cố gắng kéo Mộ Dung Sở Y trở về, vì vậy đành thở dài bỏ qua.
Bọn họ ở trong hang núi thu xếp một phen.
Cố Mang rảnh rỗi nhất, tựa vào vách hang mà nghỉ ngơi, biến ra ma võ lưỡi lê xoay vòng vòng trong tay.
Chơi được phân nửa, y bỗng dưng phát hiện có hai ánh mắt do dự đang lặng lẽ nhìn mình.
Cố Mang cúi đầu, bắt gặp cặp mắt to tròn của Vũ Dân Nhung Nhung.
Không ngờ Cố Mang sẽ đột ngột phát hiện, Nhung Nhung quýnh quáng muốn dời mắt đi, tiếc rằng đã muộn rồi.
Cố Mang cười hỏi: “Tiểu mỹ nhân, sao muội cứ nhìn trộm ta thế?”
“Huynh, huynh…” Nhung Nhung cười ngượng nghịu, ngần ngừ hồi lâu mới líu ríu nói: “Cố Mang ca ca, muội nói nhỏ cho huynh nghe chuyện này được không?”
“Được chứ.”
Nhung Nhung ngập ngừng: “… Sao tự dưng trên người huynh… lại có mùi của ca ca kia vậy? Mà còn… rất nồng nữa.”
Ngón tay đang xoay lưỡi lê đầy khéo léo khựng lại, Cố Mang ngớ ra: “Ai?”
Nhung Nhung không đáp, ánh mắt lại len lén nhìn về phía Mặc Tức đang kiểm tra tình trạng vết thương của Nhạc Thần Tình.
“…” Cố Mang sửng sốt, sau đó màu mắt chợt tối sầm.
Y nhếch miệng cười nói: “… À, đệ ấy hả.
Bình thường thôi, hồi nãy chúng ta đi gần quá ấy mà.”
“Không, không phải, hình như các huynh ——”
Cố Mang mỉm cười bụm miệng Nhung Nhung, tiện thể xoa đầu nó, cúi người kề sát tai nó: “Được rồi, biết năng lực của Vũ Dân các muội rồi, trên người của ta có máu yêu, khứu giác của muội với loài yêu lại rất nhạy, đúng không? Nhưng tiểu mỹ nhân à, suy cho cùng người và yêu vẫn khác nhau, muội đi theo chúng ta thì phải học một số quy củ của loài người —— Có những chuyện, biết rồi cũng tốt nhất là làm như không biết.
Ngoan nha.”
Nghe được tiếng động, Mặc Tức nghiêng đầu qua: “Hai người đang làm gì thế?”
Cố Mang thả tay ra, cười nói: “Không có gì, chọc tiểu nha đầu thôi.”
Dứt lời cong ngón tay gõ nhẹ lên ấn ký ngọn lửa ở giữa trán Nhung Nhung: “Nhớ kỹ lời của ta, chuẩn bị theo chúng ta rời đảo nào.”
Chuyện tiếp theo xem như trôi chảy.
Quả nhiên Mộ Dung Sở Y không phải kẻ lỗ mãng, không bỏ đi quá xa, Cố Mang nhanh chóng tìm được hắn đang nhắm mắt dưỡng thần dưới một gốc cây đào.
Sau khi dỗ dành khuyên Mộ Dung Sở Y về, dựa theo thông tin trước đó Cố Mang thăm dò được, cả bọn lập tức tìm ra chỗ yếu của kết giới.
Giang Dạ Tuyết đứng giữa gió biển vù vù, quay đầu nói với Mộ Dung Sở Y: “Tiểu cữu, cơ thể của huynh còn rất yếu, chi bằng cùng ngồi thuyền hạch đào của ta…”
Mộ Dung Sở Y trả lời bằng cách nâng tay ngắt hoa, biến ra chiếc thuyền hoa lệ của mình, vén mành trúc đi thẳng vào trong.
Giang Dạ Tuyết: “…”
Nhạc Thần Tình bọc áo lông dày nặng, đôi mắt đen như mực thấp thỏm nhìn bóng lưng của Mộ Dung Sở Y.
Tuy mọi khi tứ cữu cũng hay phớt lờ cậu ta, nhưng mà Nhạc Thần Tình không ngốc, cậu ta có thể cảm nhận được lần này không giống vậy, Mộ Dung Sở Y thật sự nản lòng rồi.
Thằng nhỏ còn đang xót xa, Giang Dạ Tuyết lại vỗ đầu cậu ta, thở dài nói: “Đừng nhìn nữa, đi thôi.”
Đột phá phòng ngự của đảo Dơi lặng lẽ rời khỏi đây cũng không phải chuyện khó, hai chiếc thuyền phá mây lao ra ngoài, chờ khi đám dơi tinh tuần tra phát hiện cũng khó mà đuổi kịp.
Đoàn người cưỡi gió chạy băng băng, bỏ lại đảo Dơi ở đằng xa, bay ra ngoài quần đảo.
Cố Mang cũng chở Vũ Dân Nhung Nhung trên thuyền, chờ khi bay sâu vào biển mây, y mới dẫn nó ra khỏi trong khoang thuyền, sau đó khụy một chân xuống cho ngang bằng nó, nói:
“Núi Cửu Hoa ở ngay dưới đây, Nhung cô nương, muội có thể về nhà rồi.”
“Thật, thật sao?!” Nhung Nhung kích động nhoài người lên mép thuyền nhìn xuống dưới, quả nhiên thấy được dưới tầng mây mênh mông có những mảng núi xanh trải dài, lập lòe ánh sáng của kết giới Vũ Dân.
Nhung Nhung không khỏi đỏ mặt, si mê ngắm thêm một lát rồi quay đầu nói: “Cảm ơn, cảm ơn các vị đại ca ca…”
“Đại ca ca?” Cố Mang cười nói: “Muội gọi chúng ta là đại ca ca cũng được, tuy tuổi của muội lớn hơn tất cả chúng ta, nhưng trông muội nhỏ hơn chúng ta nhiều.
Không trách muội.”
Giang Dạ Tuyết nói: “Cô nương giải cổ thay Thần Tình tức đã có ơn với chúng ta, nào dám nhận thêm chữ cảm ơn của cô nương?” Dứt lời hành lễ một cái: “Cô nương bảo trọng nhiều hơn.”
Nhung Nhung nóng lòng về quê, sau khi từ biệt bọn họ lần