Sau khi về phủ, Mặc Tức bế quan liên tiếp ba ngày.
Đối với những chuyện xảy ra trước đó, mọi người đồn đoán rất nhiều, mỗi nơi bàn tán mỗi kiểu, ai cũng tò mò rốt cuộc hôm đó Mặc Tức vào vương thành đã nói những gì với Quân thượng, cớ sao hắn phạm sai lầm nghiêm trọng như thế, Quân thượng lại không giáng phạt nặng mà chỉ bắt hắn cấm túc có ba ngày, thật sự quá qua loa.
Nhưng không một ai biết được sự thật cả.
Ba ngày đó, Khương Phất Lê vẫn không rời khỏi phủ Hi Hòa.
Tình trạng vết thương của Cố Mang quá nặng, Khương Phất Lê phải bế quan chữa thương cho Cố Mang, mọi người đều bị xua đi hết, không ai được phép đến gần phòng trị liệu.
Ngày thứ ba.
Nắng trời rọi vào qua song cửa sổ, theo canh giờ dần trôi, bóng người đen kịt chậm rãi kéo dài trên mặt đất, Mặc Tức ngồi trước bàn gỗ đàn, đọc xấp thư trước mặt.
Mấy ngày nay, xấp thư này đã bị Mặc Tức đọc đi đọc lại vô số lần.
Chúng là tình báo mà những năm vừa qua Cố Mang gửi từ nước Liệu về đây cho Quân thượng, đến nay vẫn được Quân thượng cất trong túi Càn Khôn mang bên mình.
Năm năm, cả một xấp dày cộm, lá gửi sớm nhất đã phai mực từ lâu, lá gửi muộn nhất cũng đã ố vàng hai bên mép.
Thứ duy nhất không thay đổi là chữ Hành bên trên, đó là nét chữ mà Mặc Tức chẳng thể quen thuộc hơn.
Thế bút hơi nghiêng, có phần ẩu tả, phía cuối nét mác đã quen hất nhẹ lên.
(1) Chữ Hành: Một kiểu viết chữ Hán gần giống chữ Thảo (chữ Thảo là chữ cực kỳ ngoáy và khó đọc).
Nét mác là nét số 6.
“Quân thượng, thần đã vào nước Liệu, quốc sư nước Liệu cực kỳ cảnh giác, mấy hôm trước có làm khó dễ thần một chút.
Nhưng hiện giờ mọi việc đã ổn rồi, không cần phải lo lắng cho thần.
Vấn an Quân thượng.”
“Quân thượng, nước Liệu dự định sau mùa thu thu hoạch sẽ tấn công thành Lan ở biên giới phía Bắc của Trọng Hoa.
Thành Lan đông đảo bách tính, mong Quân thượng thêm xót thương dân chúng, sớm ngày phòng bị trước.”
“Quân thượng, thần theo binh đoàn của nước Liệu đóng quân ở núi Thiên Đãng, bây giờ thần làm Liệu soái, chém giết trên chiến trường là không thể tránh khỏi.
Bảy ngày sau tấn công thành Lan, đối nghịch với chiến hữu Trọng Hoa, hành động này cũng vì bất đắc dĩ, Cố mỗ xin tạ tội trước, khấu đầu bái lạy.”
Thậm chí trong đó còn có một lá thư mà Cố Mang viết cho Quân thượng sau trận thủy chiến hồ Động Đình.
Nét chữ của lá thư này ẩu tả hơn bất cứ lá nào gửi trước đó, thậm chí ngòi bút còn có chút run rẩy, dường như lúc Cố Mang viết nó, do cảm xúc quá kích động nên không thể nào bình tĩnh viết nắn nót từng nét, có thể thấy được lúc đó y nóng lòng thế nào thông qua nét chữ viết trên lá thư này ——
“Một đao vào ngực cũng vì bất đắc dĩ, thật sự là do Mặc soái quá ngây thơ cố chấp, cúi mong Quân thượng tận tình săn sóc.
Ngoài ra Cố mỗ còn có một thỉnh cầu, thần và Mặc soái huynh đệ tình thâm, sợ rằng sau này không thể giao đấu với Mặc soái được nữa…”
Mỗi lần đọc đến đây, Mặc Tức lại kiềm lòng không đặng thử tưởng tượng đến cảm xúc của Cố Mang khi viết lá thư này, cuối cùng chỉ cảm thấy quá đau đớn, không từ ngữ nào diễn tả nổi.
Lật hết lá này đến lá khác, ngoại trừ bẩm tấu quân tình của nước Liệu và tường thuật về pháp thuật hắc ma, thường gặp nhất chính là Cố Mang bẩm báo sau khi đánh xong một trận, mình đã giết bao nhiêu người, hủy bao nhiêu thành.
Thay vì nói là tạ tội với Quân thượng, chi bằng nói là y đang tính toán số mạng người.
Đến năm thứ năm.
Cố Mang đột nhiên không tính nữa.
Có lẽ cuối cùng y đã biết, bất luận mình tính thế nào đếm ra sao, những người đó thật sự đã chết dưới tay mình, mình cũng không thể xoay chuyển được điều gì.
Y chỉ viết một hàng chữ nho nhỏ “Tội thần Cố Mang, khấu đầu bái lạy” ở phần lạc khoản ký tên dưới cuối mỗi lá thư.
(2) Lạc khoản: Hàng chữ ghi ngày tháng và tên họ người viết.
Mặc Tức vuốt ve hàng chữ cuộn mình trong góc đó, tội thần Cố Mang… hắn vuốt một hồi, nước mắt cứ thế lăn dài, nhỏ lên bốn chữ đầy tự ti tự trách.
Lật đến lá thư cuối cùng.
Trong lá thư này, Cố Mang chỉ viết vài dòng đơn giản, nói rõ vì sao Quân thượng nhất định phải đưa mình đi làm thí luyện hắc ma.
Cố Mang viết: “Năm năm trước thần vừa vào nước Liệu, nước Liệu đã tôi luyện lại cơ thể của thần, trút máu sói và khắc pháp chú hắc ma lên xương cốt của thần.
Nhưng từ năm năm trước, tâm trí của thần đã dần dần hỗn loạn, trở nên ngày càng khó kiểm soát.
Thần đã phát hiện được ý đồ sắp tới của nước Liệu, ắt hẳn không lâu sau, bọn chúng sẽ chia tách thần thức và hủy hoại ký ức của thần, sau đó xem như quà nghị hòa trả về cho Trọng Hoa.
Cố mỗ là thân cát bụi, tấm thân này đã nhuốm đầy máu tanh, Quân thượng không cần hao tâm tổn trí chữa trị cho thần.
Nếu Quân thượng thật sự thương xót cho những nỗi khổ mà thần đã gánh chịu, xin hãy bắt thần vào thiên lao, mổ xẻ thí luyện để sớm ngày tìm được cách phá hủy hắc ma của nước Liệu.
Vậy thì, dư nguyện đã trọn.”
Cuối thư vẫn là hàng chữ nhỏ tự ti cùng cực đó.
Tội thần Cố Mang, khấu đầu bái lạy.
Trong điện Chu Tước, những lời cuối cùng của Quân thượng vẫn văng vẳng bên tai: “Hỏa Cầu Nhi, khanh có biết cô cảm thấy thế nào lúc đọc lá thư này không?”
“Lá thư đầu tiên của năm năm trước, y nói với cô nước Liệu có làm khó dễ mình một chút, nhưng mọi việc đã ổn, bảo cô không cần phải bận tâm.
Thế nhưng năm năm sau, y phát hiện ra những chuyện có lẽ sắp tới nước Liệu định làm với mình, lúc này mới tiết lộ sự thật của năm đó, thì ra ‘làm khó dễ một chút’ mà y từng nói chính là tôi luyện lại cơ thể, khắc hắc ma vào xương.”
“Bây giờ khanh đã hiểu chưa? Sở dĩ nước Liệu trả Cố Mang về là vì ma chú và máu yêu trong người y không áp chế được nữa, chẳng ai biết đến khi thần thức của Cố Mang bị hắc ma nuốt trọn sẽ biến thành cái gì, cũng chẳng ai dám hạ sát chiêu với cơ thể ma quái dị biến này, thế nên chúng mới đuổi y về Trọng Hoa.”
Dừng một lát, Quân thượng nói tiếp.
“Hỏa Cầu Nhi, cô không còn lựa chọn nào khác, tuy rằng thí luyện hắc ma tàn nhẫn thật, nhưng đó cũng là cách duy nhất có thể cứu mạng y mà cô nghĩ ra được, nếu không chờ ngày nào đó ma khí trong cơ thể của Cố Mang bạo phát, Trọng Hoa lẫn Cố Mang cũng sẽ khó mà cứu vãn…”
Cánh cửa khép bị gõ “cốc cốc”, Mặc Tức bừng tỉnh khỏi hồi ức đau khổ, hắn nâng tay lau vội vệt nước mắt chưa khô, cất kỹ xấp thư rồi cất giọng: “Vào đi.”
Lý Vi bước vào.
Mấy ngày nay chỉ có Lý Vi vào được căn phòng này mà không bị đuổi ra.
Lý Vi nói: “Chủ thượng, tin tức tốt! Người đã cứu được rồi!”
Mặc Tức sửng sốt, đứng bật dậy định chạy ngay ra ngoài.
Lý Vi vội nói: “Y còn đang ngủ, Khương dược sư căn dặn bây giờ tuyệt đối không được đánh thức y.
Mặt khác, Khương dược sư đang ở sân sau đợi ngài, bảo rằng có việc muốn nói kỹ càng với ngài.”
Bên hồ sen ở sân sau phủ Hi Hòa, Khương Phất Lê ngồi tựa vào cột đình.
Hắn nhìn hoa sen nở khắp hồ tỏa mùi hương ngào ngạt, đáy mắt tuôn chảy vài tia sáng mà người ngoài không thể nào thấu hiểu.
Dường như hắn đang suy xét chuyện nào đó khiến mình thấy hoang mang bội phần, lông mày khẽ chau lại, môi mỏng cũng mím chặt.
Mặc Tức băng qua hành lang gấp khúc, đi tới bên cạnh hắn: “Khương dược sư.”
Không biết do trị liệu ba ngày thật sự quá mệt mỏi, hay vì nguyên nhân nào đó khác, Khương Phất Lê hiếm khi không tỉnh táo lại ngay mà vẫn còn thẫn thờ nhìn đàn cá bơi lội trong hồ sen.
“… Khương dược sư?”
Gọi lần thứ hai, Khương Phất Lê mới lấy lại tinh thần như vừa tỉnh khỏi cơn mơ: “À, là ngươi.
Ngươi tới rồi.”
Lúc này trong lòng Mặc Tức chỉ có mỗi Cố Mang, thế nên hắn vẫn chưa chú ý đến sự khác thường của Khương Phất Lê, hắn vội hỏi: “Sư huynh của ta sao rồi?”
Khương Phất Lê đáp: “Hơi phức tạp một chút, ngươi cũng không cần căng thẳng quá, ngươi ngồi xuống đi, ta nói cho ngươi nghe.”
Mặc Tức thật sự đứng ngồi không yên, ngặt nỗi Khương Phất Lê cứ ra chiều nếu ngươi không ngồi xuống ta cũng lười mở miệng, hắn chỉ đành ngồi xuống đối diện Khương Phất Lê.
Khương Phất Lê nói: “Trước tiên ta hỏi ngươi, trước khi Chu Hạc tiến hành thí luyện hắc ma, có phải ký ức của Cố Mang đã khôi phục hơn phân nửa rồi không?”
Khương Phất Lê nói thẳng vào đề, Mặc Tức cũng không phủ nhận.
“Khương mỗ không can thiệp triều cục, những chuyện khác ta không định xen vào, ngươi cứ việc yên tâm.
Khương mỗ chỉ tò mò, y đánh mất hai phách, theo lý mà nói ký ức tuyệt đối không thể nào khôi phục đến mức đó được.
Chẳng hay các ngươi đến đảo Dơi đã gặp phải chuyện gì, là thứ gì biến y thành như vậy?”
Mặc Tức đáp: “Gương Thời Gian.”
Yên lặng giây lát, Khương Phất Lê nói: “Thảo nào.
Vậy ta hiểu rồi.”
“Vậy ta nói với ngươi thế này, Hi Hòa quân.
Gương Thời Gian thật sự có thể khôi phục thần thức và ký ức của Cố Mang, nhưng suy cho cùng hồn phách của con người vẫn không thể thay thế, những gì gương Thời