(1) Tết Đoan Ngọ (ngày mùng 5 tháng 5 âm lịch) là một ngày Tết truyền thống tại một số nước châu Á.Tết Đoan Ngọ cũng chính là thời điểm giao mùa, đây là thời điểm mùa hạ với khí trời oi bức, các dịch bệnh hay phát sinh, côn trùng sâu bọ đua nhau sinh sôi nảy nở phá hoại mùa màng và gây hại cho người dân.
Do khoa học kỹ thuật thời xưa chưa phát triển nên nảy sinh nhiều tập tục thú vị để phòng bệnh và giữ gìn sức khỏe trong ngày tết này như: Uống rượu hùng hoàng, treo ngải diệp và xương bồ, đeo túi thơm ngũ sắc, v.v… để trừ tà và đuổi sâu bọ độc hại.
Ngày tháng trôi qua rất nhanh, mới chớp mắt đã sắp đến Đoan Ngọ.
Trong thời gian này, mặc dù Cố Mang nỗ lực cỡ nào, ký ức của y vẫn trôi đi đáng kể như cát trượt khỏi kẽ tay.
Có một số việc rõ ràng hôm nay y còn nhớ vanh vách, hôm sau Mặc Tức nhắc lại, phát hiện y đã không còn ấn tượng gì.
Điều này thật sự khiến Mặc Tức khó chịu vô cùng, mỗi lần hắn nhìn Cố Mang ngồi trong phòng sách, nương ánh đèn dầu đọc xấp giấy dày cộm, hắn lại cảm thấy lòng mình đau khôn xiết.
Dù rằng chưa đọc xấp giấy đó, hắn vẫn biết bên trên toàn viết những chuyện Cố Mang không muốn quên, mỗi ngày Cố Mang đều đọc chúng từ đầu đến đuôi một lần —— Rõ ràng đã dốc sức đến vậy, nhưng vẫn không thể giữ được ký ức chung của hai người.
Có điều ngoại trừ lần đó, những chuyện khác nhìn chung cũng khiến người yên tâm.
Cơ thể của Cố Mang đang dần dần hồi phục khoẻ mạnh, thần thức cũng xem như tỉnh táo, khí tức hắc ma cũng tạm thời chưa có dấu hiệu không áp chế được.
Chí ít vẫn có thể sống yên ổn thêm một thời gian nữa.
Đêm trước Đoan Ngọ, Quân thượng phái người đưa một phần mật hàm.
Lúc mật hàm đưa đến, hai người họ đang ở trong sân ủ một vò rượu mơ.
Mặc Tức xé thư, đọc lướt qua một lượt.
“… Quân thượng đưa cho huynh.”
Bờ môi hồng hào đang một cắn quả mơ tròn vo, Cố Mang nghe vậy thì ngẩn ra, xoay tay chỉ vào mình: “Ta?”
“Huynh tự xem đi.”
Cố Mang uốn lưỡi, ngậm quả mơ vào khoang miệng mềm mại, quai hàm bên phải phồng lên thành một cái bọc nhỏ, thoạt nhìn mới đáng yêu làm sao.
Y rũ mi đọc chăm chú một lần, cuối cùng ngậm quả mơ, lúng búng thốt một chữ: “… Ồ.”
Sau hôm chạm trán Mặc Tức, Quân thượng lại đổ bệnh liên tục nhiều ngày.
Về sau có lẽ do bệnh tình thật sự quá nghiêm trọng, không đủ sức để gặp gỡ ngoại thần, hoặc có lẽ vì Quân thượng cũng thật sự không biết nên đối mặt với Cố Mang thế nào —— Biết phải nói gì đây? Hắn đưa Cố Mang lên hình đài thí luyện hắc ma, Cố Mang lại vẫn giữ kín bí mật giữa hai người.
Nghĩ thôi cũng biết Quân thượng hổ thẹn đến nhường nào.
Đôi mắt xanh thẳm ngước lên, thấp thoáng một tia cười khổ: “Người mời ta Đoan Ngọ lên núi Chiến Hồn tế tự.”
“Ta thấy rồi.” Mặc Tức ngập ngừng: “Huynh đi không?”
“Không đi.”
“Huynh không muốn gặp người?”
“Ta nghĩ thôi cũng biết người sẽ nói gì với ta, thật ra hai chúng ta làm chuyện này cũng vì mục đích riêng của mình, nhưng nếu người gặp ta, khó tránh phải diễn một màn tình sâu nghĩa nặng, ta đây cũng phải phối hợp chảy vài giọt nước mắt.”
Nói đoạn, Cố Mang bốc một quả mơ từ giỏ trúc bên cạnh cho vào miệng, lẩm bẩm: “Ngoại trừ đau lòng một phen thì chẳng thay đổi được gì cả.”
Mặc Tức không trả lời ngay, hắn hiểu nỗi đau trong lòng Cố Mang.
Thật ra Cố Mang rất căm ghét thân phận “phản đồ”, ngày trước mất thần thức đã vậy, bây giờ lại càng là như vậy.
Mặc Tức nhớ lại một đêm cách đây không lâu, đột nhiên trời đổ mưa tầm tã, sấm rền rồi chớp giật, trước đó Cố Mang ngủ phòng chính, nhưng đêm nọ bỗng dưng khoác một chiếc áo mỏng, chạy trong màn mưa đến sương phòng bên cạnh, chui vào trong ngực hắn.
Lúc đó Mặc Tức đang ngủ say, bất ngờ có một cơ thể ướt sũng run bần bật chui vào chăn của hắn, khiến hắn giật mình bừng tỉnh giấc.
Sau đó hắn nhìn thấy Cố Mang tái mặt run lẩy bẩy, nép vào trong ngực mình.
Mặc Tức vừa sợ vừa sốt ruột hỏi huynh làm sao vậy, có phải khó chịu chỗ nào không.
Cố Mang chỉ lắc đầu, y lạnh run cả người, bờ môi đã tím tái.
Y nói ta nằm mơ, có quỷ đang đuổi theo ta.
Con sói cô độc này dính chặt lấy Mặc Tức, co mình trong lồng ngực ấm áp của Mặc Tức, liên tục nấc nghẹn nói, bọn họ đều đang đuổi theo ta… Mặc Tức, bọn họ đòi ta trả mạng.
Mọi khi Cố Mang luôn tỏ vẻ chẳng sợ gì quỷ thần, nhưng đêm hôm đó, giữa sấm sét vang trời và mưa to tiêu điều, Cố Mang đang mơ ngủ mới chân thật mà yếu đuối đến vậy.
Cố Mang cắn quả mơ bị Mặc Tức nhìn đến khó chịu, y lia mắt qua, hỏi: “Đệ nhìn ta mãi làm gì.”
Im lặng một hồi, Mặc Tức đáp: “Xin lỗi, vẫn không thể trả lại thanh danh cho huynh.
Nhưng nếu huynh muốn lên núi Chiến Hồn tế bái, ta cũng có thể ——”
Còn chưa nói hết thì đã bị Cố Mang cắt lời.
“Ta không đi.”
“…”
“Bất luận nói thế nào, những người đó đều do ta giết, những tòa thành đó đều do ta đánh.
Trên tay ta nhuốm quá nhiều máu của người vô tội, tám năm trước lúc ta còn trong sạch, ta đã nói tạm biệt các anh em của mình, bây giờ ta không muốn vào đó nữa.”
Mặc Tức chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt buồn rười rượi: “Huynh bị ép nhuốm máu trong lúc bảo vệ bọn họ mà.”
“Người khác sẽ không nghĩ như vậy.
Kẻ nào giết người kẻ đó đền mạng, nếu không thì biết làm sao đây? Rất nhiều người vì con trai chết trong tay ta, chồng chết trong tay ta, cha chết trong tay ta, mà hận ta đến tận năm tám năm, ngày đêm muốn lôi ta ra trước công lý nợ máu trả bằng máu.
Thế rồi bỗng dưng có một ngày, đệ nói cho bọn họ biết, không phải, Cố Mang bị ép buộc, y không nên là tù phạm mà nên là anh hùng —— Đệ cảm thấy ai sẽ tin.”
Lúc nói những lời này, nét mặt của y rất bình thản, hệt như một chung rượu nhạt vừa đủ ấm: “Mặc Tức, đệ có từng nghĩ tới hay chưa, đệ lấy đi đối tượng tiết hận trực tiếp nhất của bọn họ, những người đó sẽ sụp đổ.
Bọn họ căn bản sẽ không vì một câu giải thích hay một chân tướng mà bỏ qua cho ta… Hận một người rất đơn giản, buông bỏ quá khó khăn.
Đệ và ta đều là người đi xuống từ chiến trường, đệ phải hiểu rõ điều này chứ.”
“Ta sẽ không lên núi Chiến Hồn.
Bất luận là Quân thượng hay đệ, ai đi chung với ta, ta cũng sẽ không lên đó nữa.” Dứt lời, Cố Mang ngẩng đầu nhìn về phía núi Chiến Hồn xa xăm, trong miệng vẫn còn vị thanh ngọt của mơ, song cổ họng lại chua chát đến lạ, y thở dài một tiếng.
“Trong mắt người sống, tiếng xấu của ta đã rõ như ban ngày, nhưng nếu ta không lên núi Chiến Hồn, chí ít trong lòng bảy vạn đồng đội đã khuất kia, ta vẫn còn là Cố Mang trong sạch không thẹn với lương tâm.”
“Như vậy là đủ rồi.”
Vì thế bọn họ từ chối lời mời của Quân thượng, nhưng cuối cùng vẫn không có đóng cửa ở lại phủ Hi Hòa đón Tết Đoan Ngọ không bị ai quấy rầy.
Bởi vì một ngày trước Tết Đoan Ngọ, bọn họ nhận được lời mời của người thứ hai.
“Lần này là ai vậy?”
Mặc Tức nói: “Giang Dạ Tuyết.
Hỏi có đến nhà huynh ấy gói bánh ú với huynh ấy không.”
“À.” Cố Mang mở to mắt, có vẻ hơi ngạc nhiên: “Mời đệ hả?”
“Mời hai ta.”
Cố Mang cười nói: “Huynh ấy không ngại ta là ác nhân à.”
“Huynh quên rồi sao.” Mặc Tức cuộn lá thư của Giang Dạ Tuyết lại, cốc nhẹ lên trán Cố Mang hai cái: “Ngọc giản là huynh ấy sửa giúp ta, phản ứng của ta lúc đó, huynh ấy thấy cả rồi —— Trước mặt huynh ấy, huynh cũng không còn là phản thần nữa.
Xưa nay huynh ấy rất thông minh, mặc dù không ai giải thích đầu đuôi ngọn ngành với huynh ấy, nhưng ta nghĩ huynh ấy ắt hẳn cũng đoán được tám chín phần mười.”
“…” Cố Mang không nói gì.
Mặc Tức thuận tay xoa búi tóc của y: “Đi đi, huynh cũng lâu rồi không tụ hội với