Tiếng nước sôi “ùng ục” vang lên, một ấm nước nóng đã nấu xong.
Tiểu tu sĩ dùng khăn bọc chuôi đồng nóng hổi, dè dặt pha chút trà vào ấm gốm.
Đây là một căn nhà ba gian, bên trong chỉ có một gian sảnh chật hẹp, rèm vải xanh bên trái đang che phòng bếp nhỏ, sau cửa mỏng khép hờ bên phải là phòng ngủ.
Tiểu tu sĩ lau bàn ba bốn lần, bấy giờ mới bưng khay trà qua, ngoại trừ trà nóng mới pha còn có hai đĩa hạt khô và bánh ngọt.
“Mặc, Mặc soái, mời ngài dùng trà.”
Lần này xưng hô xem như bình thường, ban nãy trong ngõ hẻm, tiểu tu sĩ này thật sự đã sợ đến váng đầu, không thì bất luận thế nào cũng sẽ không buột miệng gọi Mặc Tức là “cha dượng”.
“Còn có vị này…” Cậu ta thấp thỏm ngước mắt lên, hoảng sợ nhìn Cố Mang chằm chằm: “A…”
Nên gọi thế nào đây?
Mẹ kế? Mẹ nhỏ?
Người này đeo mặt nạ, không thấy được dung mạo phía sau, vì vậy tiểu tu sĩ cũng không dám chắc mình nên xưng hô với người ta thế nào.
Có điều khi nãy trong ngõ hẻm, cậu ta cảm thấy mình tuyệt đối không có nhìn lầm, vị Mặc soái Hi Hòa quân lạnh lùng lãnh cảm như thần tiên của bọn họ, rõ là đang định hôn lên má đối phương.
Tuy rằng sau đó Mặc Tức ho nhẹ một tiếng giải thích rằng người bạn kia của mình bị cát bay vào mắt, hắn chỉ đang thổi giúp người ta thôi, nhưng ai tin nổi chứ?
Tiểu tu sĩ vừa hốt hoảng vừa căng thẳng không thôi, rồi lại vừa sợ vừa tò mò khó tả —— Trời ạ, không ngờ mình lại bắt gặp gian tình của Hi Hòa quân trên dường mua thức ăn về nhà!
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Liệu Hi Hòa quân có giết mình diệt khẩu không? Vị mẹ kế này phải có dung mạo tựa thiên tiên thế nào? Hai người họ đã qua lại bao lâu? Công chúa Mộng Trạch không hay biết gì sao?
Mặc Tức điềm tĩnh ngồi trước bàn sẽ không thể biết rằng, trong đầu cậu thuộc hạ thoạt nhìn cung kính này của mình đang nổi đầy bong bóng, mỗi cái bong bóng đều bọc một vấn đề hết sức là nguy hiểm.
Mặc Tức uống một ngụm trà, tiểu tu sĩ quan sát đôi môi mỏng nhạt màu của hắn, trong đầu lại nổi thêm vài cái bong bóng:
Người ta thường nói đàn ông môi mỏng rất bạc tình, cứ tưởng Hi Hòa quân là ngoại lệ, ngờ đâu cũng cùng một giuộc thôi.
Ầy, công chúa Mộng Trạch thật đáng thương, chờ đợi mỏi mòn biết bao năm trời, thế mà nói bị vứt bỏ là bị vứt bỏ ngay, thê thảm quá!!
Nhưng mà nghĩ theo hướng khác, từ khi nhìn thấy cậu ta, “mẹ kế” này đã không nói tiếng nào, cậu ta không biết được giọng nói lẫn ngoại hình của đối phương, mà áo bào nàng ta mặc lại còn rộng thùng thình, vóc người cũng rất khó đánh giá —— Biết đâu nàng ta chính là công chúa Mộng Trạch thì sao? Công chúa muốn dạo chơi với Hi Hòa quân, sợ bị mấy kẻ ất ơ nhìn thấy nên đeo mặt nạ gì đó cũng là chuyện hết sức bình thường thôi.
Hẳn vì trong lòng dậy sóng quá dữ dội nên vô thức hiện hết lên trên mặt, Mặc Tức nhìn cậu ta với vẻ không biết phải nói gì, sau đó đặt chén trà xuống: “Ngươi đang nghĩ gì thế?”
“Không không không! Tôi không có nghĩ gì hết! Tôi là một khúc gỗ không có suy nghĩ gì hết đó!”
Mặc Tức: “…”
Tiểu tu sĩ bụm mặt, lát sau lại nhìn lỏm từ kẽ ngón tay, rầu rĩ nói: “Mặc soái, người… ừm… bạn này của ngài… nàng có uống gì không?”
“Y uống giống ta là được.
Chúng ta cũng chỉ thay Thanh Húc trưởng lão đưa chút bánh ú Đoan Ngọ cho người trong ngõ thôi, không ngồi quá lâu đâu.
Ngươi không cần nhọc công nữa.”
(1) 她 (cô ấy) và 他 (anh ấy) đọc giống nhau, đều là “tā”, vì vậy khi nói chuyện thường không phân biệt được là đang nói nam hay nữ (phải dựa vào ngữ cảnh), chỉ khi viết mới phân biệt rõ.
Nói đoạn lấy một ít bánh ú ngọt và bánh ú mặn đã gói trong sân nhà Giang Dạ Tuyết ra từ túi Càn Khôn.
Mặc Tức không biết nên để lại bao nhiêu bánh ú, bèn hỏi: “Trong nhà ngươi tổng cộng có bao nhiêu người?”
Tiểu tu sĩ gãi đầu: “Chỉ có mình tôi thôi.”
Cố Mang ngồi bên cạnh nghe vậy, không khỏi thấp giọng “hả?” một tiếng.
Tiểu tu sĩ nghe tiếng thì quay phắt đầu lại, ngờ vực nhìn Cố Mang.
Chẳng trách tiểu tu sĩ thảng thốt, tiếng vừa rồi của y tuy nhỏ thật, nhưng có thể nghe rõ được chất giọng trầm khàn, không phải thân nữ nhi.
Cố Mang không khỏi nhủ thầm tiêu rồi, đang lúc bối rối, chợt nghe Mặc Tức bình thản nói: “Tối qua y bị nhiễm phong hàn nên giọng nghe hơi khàn, không tiện nói chuyện lắm… có thể phiền ngươi pha cho y một ấm trà gừng nóng không?”
“Ồ ồ ồ… ra là bị khan tiếng à…” Tiểu tu sĩ lầm bầm, thở ra một hơi: “Dĩ nhiên là được.”
Vất vả lắm mới lảng qua chuyện này, hai người uống trà, để lại bánh ú cho tiểu tu sĩ, trò chuyện thêm vài câu rồi rời khỏi nhà cậu ta.
Trên đường đi, Mặc Tức hỏi: “Vừa rồi nghe cậu ta nói chuyện, sao huynh kinh ngạc thế?”
Cố Mang đáp: “Chậc, kể ra dài dòng lắm.
Thằng nhóc kia ấy hả, nó vốn là người dưới trướng của ta.”
“… Ta biết.”
“Đệ biết? Năm đó ba vạn tàn quân của ta đều đưa về gia nhập quân Bắc Cảnh của đệ, ta còn tưởng đệ không phân biệt được người nào là anh em cũ của ta, người nào là binh sĩ đệ tự chiêu mộ sau này.”
Mặc Tức nói: “Dễ nhận ra lắm.”
“Nhận ra kiểu nào?”
“Những tu sĩ do huynh dẫn dắt, bọn họ đều gọi ta là cha dượng.”
“…”
Quân ủng da đen khảm lát sắt bước trên trên đường nhỏ lát gạch xanh, phát ra những tiếng vang cứng chắc, Mặc Tức thản nhiên nói: “Bọn họ cho rằng ta không biết, thật ra ta biết hết.
Vị vừa rồi cũng thế, lúc nãy ở trong hẻm quýnh quáng buột miệng gọi ta là cha dượng, vừa nghe là biết người của huynh.”
Cố Mang lúng túng dụi dụi mũi, hồi lâu sau mới nặn ra một câu: “Đám nhãi ranh kỳ cục này, sao lại tùy tiện đặt biệt danh cho đệ.”
“Cũng không có gì, tốt lắm.” Mặc Tức nói: “So với ta, đúng là huynh thân thiết với bọn họ hơn.
Huynh nhìn đi qua nhiều năm như thế, huynh vẫn còn nhớ được dáng vẻ của một tiểu tu sĩ, ta lại không có ấn tượng gì nhiều về bọn họ, ta không giỏi nhớ mấy thứ này, cũng không thân thiết gì với các binh sĩ.”
Cố Mang cười nói: “Đầu óc của đệ toàn dùng để nhớ cuộn sách thuật pháp và tấu sớ biên giới thôi, đúng là không nhớ được người.”
“…”
Nói tiếp nữa chỉ sợ phải nói đến chuyện năm đó gầy dựng lại quân Bắc Cảnh.
Mặc Tức không định tiếp tục đề tài này —— Hắn không muốn cho Cố Mang biết về lời thề Thiên kiếp.
Thật ra cách trị quân của hắn cũng giống như con người của hắn vậy, cứng rắn, lạnh lùng, rất dễ khiến người ta hiểu lầm hắn không để binh sĩ vào mắt.
Hắn không giỏi dùng câu chữ để khích lệ lòng người, không giỏi dùng tình cảm để lôi kéo binh sĩ.
Thế nên hắn tiếp nhận quân Bắc Cảnh lâu như thế, các tu sĩ của hắn vẫn kính trọng hắn, nể sợ hắn, chỉ không quý mến hắn mà thôi.
Ngoại trừ Quân thượng, ít ai biết được hắn từng hao tốn mười năm dương thọ để bảo lãnh cho một đội quân, các binh sĩ quân Bắc Cảnh cũng không hề biết rằng “cha dượng” trong miệng bọn họ rốt cuộc đã làm những gì cho bọn họ.
Dù rằng bây giờ xem ra, lời thề Thiên kiếp đó chẳng có nghĩa lý gì, Cố Mang sớm đã bảo lãnh cho bọn họ một lần, lời thề của Mặc Tức chẳng qua là bị Quân thượng lợi dụng lần hai thôi.
Cho dù lúc đó hắn không lập lời thề độc này, Quân thượng cũng sẽ không cô phụ ba vạn binh sĩ nhiệt huyết