Đúng như Hoa Phá Ám đã nói, hồ máu do thú Huyết Ma tử trận hóa thành cứ từ từ khuếch đại, nuốt trọn cỏ cây bên bờ sông, thấm vào dòng sông bảo vệ thành, dần dần thành quách ở ven bờ cũng bắt đầu đổ sụp, gạch ngói rơi xuống hồ cũng rã thành nước máu đỏ sền sệt.
Kiểu ăn mòn này không giống trận chém giết rung trời thắng bại quyết định trong chớp mắt lúc hai quân giằng co.
Nó càng giống con rắn độc trườn bò trong cỏ khô, liên tục thò thụt lưỡi, chuẩn bị cắn nuốt thi thể khổng lồ của con mồi trước mắt…
Trong thời gian đó, Trọng Hoa và Liệu không giao chiến nữa.
Hai bên cách nhau một con sông màu máu sôi sùng sục, Trọng Hoa tĩnh mịch như chết, nước Liệu đã bắt đầu cuồng hoan.
Ban đêm.
Mặc Tức một mình lên lầu cổng thành, đứng bên lan can sơn đỏ của chòi gác đặt tượng Li Vẫn cao chót vót, đưa mắt nhìn ra phía ngoài thành —— Dưới tòa lầu này chính là hồ máu, cách mặt nước đỏ thẫm rộng miên man, có thể thấy được doanh trại nước Liệu đốt đèn đuốc sáng trưng, các tu sĩ ngồi quanh đống lửa chọn thức ăn, rặt vẻ thắng lợi trong tầm tay.
(1) Li Vẫn: Linh vật có đầu rồng, miệng rộng, thân ngắn, thích ngắm cảnh và thường giúp dân diệt hỏa hoạn nên thường được chạm khắc làm vật trang trí trên nóc các công trình kiến trúc.
Quản gia Lý Vi của phủ Hi Hòa đi theo sau Mặc Tức, cúi đầu lồng tay vào áo, lẳng lặng chờ dưới góc lầu.
Có tiểu tu lo lắng hỏi thăm: “Lý quản gia, Hi Hòa quân ổn không…”
Lý Vi nhất thời im lặng, cho dù miệng mồm lanh lẹ thế nào cũng không thốt nên lời.
Mặc Tức có ổn không?
Lý Vi không biết, không ai có đáp án cho câu hỏi này cả.
Sau khi Cố Mang hy sinh, các binh sĩ Trọng Hoa từng cho rằng Mặc Tức sẽ đánh mất lý trí, cho rằng Mặc Tức sẽ không gượng dậy nổi, cho rằng Mặc Tức sẽ tự mình sa ngã, cho rằng Mặc Tức sẽ đau lòng đến chết.
Nhưng mà không có.
Chúng tu sĩ nhiều lần thi pháp bên hồ máu do thú Huyết Ma hóa thành, nghĩ hết mọi cách cũng không thể nào vớt được Cố Mang —— Cho dù là xác của Cố Mang.
Cuối cùng lại là Mặc Tức nói với bọn họ, đừng tìm nữa, trở về nghỉ ngơi đi.
Trận này còn chưa đánh xong.
Hắn và Cố Mang đều cùng số mệnh một tướng nên công chết vạn người, bọn họ từng thấy quá nhiều sinh ly tử biệt trong chiến tranh, các anh em hôm qua còn sum vầy uống rượu, biết đâu sang hôm sau đã biến thành một thi thể chẳng còn sức sống nào.
Bọn họ thậm chí không kịp đau lòng, không kịp chấp nhận sự thật này, không kịp hiểu thấu sống chết của một người.
Mọi thứ đều vội vàng hấp tấp, trách nhiệm ép buộc tướng lĩnh phải giữ mình tỉnh táo.
Bởi vì, trận này còn chưa đánh xong.
Nếu binh sĩ đau buồn mất lý trí, có lẽ sẽ trả giá bằng tính mạng của mình.
Nếu chủ soái đau buồn mất lý trí, sẽ liên lụy biết bao người phải bỏ mạng theo mình.
Mặc Tức biết mình không có quyền lợi này.
Những gì hắn có thể làm, chỉ là khi quan sát hồ máu và quân Liệu, lặng lẽ tựa vào lan can đứng cạnh nơi người mình yêu hy sinh một lát thôi.
Chỉ có một lát ít ỏi như thế.
Tiểu tu sĩ lại nhịn không được thấp giọng hỏi: “Hi Hòa quân không buồn sao?”
Lần này Lý Vi có thể trả lời rất nhanh, ông nói: “Ngài ấy nào phải lòng dạ sắt đá, làm sao không buồn được.”
Dứt lời âm thầm thở dài một hơi, ngước nhìn bóng hình cô độc của Mặc Tức dưới trời sao.
Tối hôm Cố Mang vừa chìm xuống hồ máu, là Mặc Tức tự mình hạ lệnh cho các tu sĩ về thành nghỉ ngơi, không cần lùng vớt vô ích nữa.
Ít nhiều cũng có người nể sợ sự máu lạnh và tỉnh táo của Mặc Tức.
Chỉ có Lý Vi rõ ràng, đêm đó Mặc Tức trở về, sau khi giũ bỏ tất cả thân phận và trách nhiệm, hắn rúc trong gian phòng mà Cố Mang từng sống ở phủ Hi Hòa, rốt cuộc trạng thái như thế nào.
Lý Vi vốn định đi dọn dẹp gian phòng không còn chủ nhân này, nào ngờ còn chưa đẩy cửa, ông đã trông thấy bóng lưng Mặc Tức ngồi trước bàn nhỏ, trên bàn là thư từ mà Cố Mang từng viết, là đôi câu vài lời mà Cố Mang để lại.
Mặc Tức ngồi bên giá nến đọc từng tờ một, thường ngày Cố Mang chỉ viết những chuyện đáng vui mừng, hiếm khi nào oán trách một cái gì.
Mặc Tức ngâm mình trong quá khứ tốt đẹp mà Cố Mang thêu dệt, Túi Cơm nằm bên chân hắn sủa gâu gâu, dường như đang hỏi hắn Cố Mang đi đâu rồi, dường như đang hỏi hắn, tại sao tối nay Cố Mang không trở về…
Không biết qua bao lâu, Mặc Tức gục đầu xuống, cuối cùng trong gian phòng đó phát ra tiếng nức nở trầm thấp, đè nén, hệt như giờ phút này hắn cũng đang đè nén bờ vai run rẩy vậy.
Nhưng làm sao mà đè nén được chứ, hắn trầy trật chống đỡ lâu như thế, giờ đây cả người chỉ còn mỗi đau thương, khổ sở, và trách nhiệm… ngoài ra chẳng còn cái gì nữa.
Mấy năm qua, hắn nếm trải bao phản bội giả dối, bao lần bỏ lỡ nhau, bao nỗi khổ biệt ly, lần nào hắn cũng tự nhủ với mình, cố nhịn thêm một chút, cố nhịn thêm một chút, có lẽ mọi thứ rồi sẽ qua.
Thậm chí vài ngày trước, hắn nhìn thấy Cố Mang ngời ngời khí khái đứng dưới quân kỳ phần phật trên giáo trường, hắn cứ ngỡ rằng, mọi khổ nạn đã đến đầu cuối rồi, ngỡ rằng sau trận chiến này sẽ có thể chờ được trường tương thủ của mình.
(2) Trường tương thủ: Bên nhau mãi mãi.
Thế mà để lại cho hắn, cuối cùng chỉ có gian phòng nhỏ trống vắng này.
Chủ nhân của gian phòng đã rời đi, hệt như chỉ tạm trú ở đây, thậm chí còn chẳng để lại quá nhiều dấu vết.
Thì ra hắn chịu đựng nhiều gian khổ như vậy, cuối cùng thứ mà hắn chờ được, không phải trường tương thủ, mà là cửu biệt ly.
(3) Cửu biệt ly: Xa nhau dài lâu.
Mặc Tức nâng xấp giấy mềm mại đó lên, để sát vào lồng ngực, gần nơi tim đang đập, hệt như người viết chữ vẫn còn để lại độ ấm trên trang giấy.
Hắn cũng không nhịn được nữa, khàn giọng, yếu ớt, khẽ khàng gọi một tiếng: “Cố Mang…”
Cố Mang.
Sau tiếng gọi này, thế mà không thốt nên được lời nào nữa.
Hắn không phải là trụ cột của đế quốc, không phải là Mặc soái.
Giờ phút này hắn chỉ là một kẻ bất lực phải vĩnh biệt người yêu, là tiểu sư đệ bị Cố sư huynh bỏ lại trong biển máu.
Tất cả chiến hữu đều đã đi hết rồi, bảy vạn vong hồn ấy, những người anh em cùng nhập ngũ vào thuở thiếu thời như bọn họ, hôm nay Cố Mang cũng đi rồi.
Cuối cùng chỉ còn lại mình hắn.
Trước khi bình minh tỉnh giấc, chỉ còn một mình hắn.
Bất luận là hận hay là yêu.
Cố Mang ca ca của hắn cũng sẽ không bao giờ ngoái đầu nhìn hắn nữa, sẽ không bao giờ rầu rĩ ngơ ngác hay mỉm cười rạng rỡ với hắn nữa.
Một tiếng nấc nghẹn khản đặc như con thú sắp chết, kêu gào trong đau đớn, xé nát sự tự chủ cuối cùng.
Mặc Tức gục đầu xuống, nghẹn ngào, gào khóc… Cuối cùng hắn giống như con thú bị vây khốn đã mất đi bạn đời, giống như con sư tử bị dồn vào đường cùng, khốn đốn, tuyệt vọng, khóc không thành tiếng giữa đêm dài tĩnh mịch.
Cuộc đời dài như vậy, núi sông rộng như vậy, nhưng chỉ còn khoảnh khắc này, chỉ còn mảnh đất trời này là thuộc về hắn thôi.
Lý Vi nhìn bóng lưng của hắn, thở dài một tiếng rồi nhẹ nhàng thay hắn đóng cửa lại…
Mặc Tức chưa bao giờ vô tình.
Lý Vi biết, khắp nước Trọng Hoa này, có lẽ không ai thật sự hiểu được với Mặc Tức mà nói, rốt cuộc Cố Mang là cái gì.
Không phải là ánh sáng, không phải là ngọn lửa, không phải là hy vọng, không phải là người yêu, không phải là chiến hữu… Với Mặc Tức mà nói, có lẽ Cố Mang còn hơn cả những thứ này cộng lại.
Vì vậy Mặc Tức hạ lệnh cho bọn họ đừng phí công lùng vớt nữa, đó không phải là một loại bỏ cuộc.
Mà là vì Mặc Tức hiểu hơn bất kỳ ai —— Quyết định của Cố Mang là gì.
Cố Mang muốn cái gì.
Thậm chí là, Cố Mang sẽ không trở về nữa.
Lý Vi rời khỏi mảnh sân hun hút này, ông rất kính trọng chủ thượng của mình, thật ra từ thuở Quân thượng còn chưa tặng ông cho Mặc Tức, ông đã cảm thấy Hi Hòa quân chính là xương sống của Trọng Hoa.
Giờ đây ở nơi người khác nhìn không thấy, xương sống gãy mất rồi, hắn đau đớn cùng cực, khó mà chống được nữa.
Thế nhưng dân chúng cả nước chỉ thấy được sự mạnh mẽ của Mặc Tức, lại quên rằng Mặc Tức cũng làm bằng máu thịt.
Hắn vừa mất đi người quan trọng nhất của đời mình, nhưng nơi cho phép hắn thở ra một hơi, cho phép hắn làm một người sống để tưởng niệm để nhớ thương để ấp ôm hơi thở của một người khác, thế mà chỉ có gian phòng nhỏ hẹp cô quạnh này.
Đó chính là nhà của hắn và Cố Mang ca ca.
Lý Vi không đành lòng quấy rầy, cũng không đành lòng nhìn tiếp nữa —— Đây là lời từ biệt của Mặc Tức với Cố Mang, không liên quan đến Hi Hòa quân, Cố soái, tôn ti, sống chết, hay bất cứ ai khác.
Ông là quản gia của phủ Hi Hòa, chung quy cũng sẽ giúp chủ thượng bảo vệ bí mật quan trọng này.
…
Ngày thứ tư, đô thành Trọng Hoa đã bị hồ máu nuốt gần phân nửa.
Gần một nửa bách tính buộc phải lùi ra sau thành trì, nhìn nhà cửa xưa kia của mình nay đã thành biển máu.
May mà Nhạc Thần Tình giỏi thuật cơ giáp, trong tập sách mà Mộ Dung Sở Y để lại, có một quyển hướng dẫn cách mau chóng xây dựng nhà tị nạn.
Nhạc Thần Tình làm theo bản vẽ, tạm thời trì hoãn được vấn đề nan giải về chốn nương thân của những bách tính này.
Đây là pháp thuật của Mộ Dung Sở Y.
Nhạc Thần Tình nghĩ, nếu tứ cữu còn sống, nhất định sẽ làm chu toàn hơn mình nhiều.
Tiếc rằng tiểu cữu cữu của cậu đã không còn nữa rồi.
Chỉ còn cậu có thể lan tỏa sự dịu dàng của Mộ Dung Sở Y trong thời đại loạn lạc rối ren này.
“Tứ cữu, có lẽ con làm không tốt, nhưng mà…” Nhạc Thần Tình ngẩng đầu nhìn sao trời, ngón tay ma sát đến nổi bong bóng nước run bần bật, nhưng vẫn không chịu buông võ sĩ trúc mà mình đang điều chỉnh.
“Nhưng mà, con sẽ dựa theo tâm nguyện của tứ cữu, hoàn thành những chuyện người muốn làm.”
“Con là Nhạc Thần Tình, là cháu ngoại của tứ cữu, là chủ nhân của nhà họ Nhạc, là người thừa kế của tứ cữu.”
Sao giăng lấp lánh đầy trời, chiếu rọi mảnh đất nghi ngút khói lửa này, cũng rọi vào đôi mắt thấp thoáng ánh lệ của Nhạc Thần Tình.
Nhạc Thần Tình nghẹn ngào lẩm bẩm: “Tứ cữu ở trên trời… có thấy được không…”
Tứ cữu đã từng một mực âm thầm bảo vệ con.
Bây giờ đổi thành con đi, cữu cữu.
Con bảo vệ mái nhà của chúng ta.
…
Cũng như Nhạc Thần Tình, ở Trọng Hoa bây giờ, mỗi người đều chiến đấu để bảo vệ nước nhà của chính mình.
Trước đây quả thật đất nước này từng chia đàn xẻ nghé, nhưng nhờ có những người như Cố Mang và Mộ Dung Sở Y cùng cống hiến máu tươi, cũng vì nếu thua trận chiến này bọn họ sẽ không còn đường thoát, ai ai cũng hiểu rõ điều này, vì vậy cuối cùng dòng cát ấy cũng tụ vào một chỗ.
Trở nên vững chắc, trở nên kiên cường.
Hồ máu vẫn liên tục lan tràn, song tinh thần ngoan cường trước tuyệt cảnh chẳng những không giảm mà còn tăng.
Bọn họ đang tìm kiếm con đường chuyển bại thành thắng.
Đến ngày thứ năm.
Khi tất cả hậu duệ quý tộc và thống lĩnh cấp cao tụ họp trong Quân Cơ Thự nghiên cứu cách ngăn chặn hồ máu, chợt nghe thủ vệ báo cáo ——
“Hi Hòa quân! Vọng Thư quân! Công chúa Mộng Trạch.” Thủ vệ lần lượt hành lễ trước ba vị hiện tại chức cao quyền trọng đáng tin nhất trong điện, sau đó nói tiếp: “Khương dược sư về rồi! Đang chờ ở ngoài điện!”
Lúc Khương Phất Lê vào điện, mọi người đều giật mình.
Trong số đó, vợ hắn Tô Ngọc Nhu là người sửng sốt nhất.
Mặc dù Tô Ngọc Nhu dùng lụa trắng che mặt, khiến người khác không thấy rõ hồng nhan, nhưng nàng ta vừa nhìn thấy điệu bộ của Khương Phất Lê, chén nhỏ đang cầm lại trượt khỏi bàn tay, rơi xuống nền đất vỡ nát bấy.
“Phất Lê, chàng ——”
Khương Phất Lê mặc áo bào xanh bạc đan xen, chất liệu lẫn đường may đều có thể nói là cực kỳ thượng thừa, tiếc rằng vẫn không thể che lấp vẻ mỏi mệt của hắn, điều khiến người ta ngạc nhiên nhất chính là đôi mắt của hắn.
Mắt trái vốn dĩ đã bị quáng gà của Khương Phất Lê, không biết lại bị tổn thương thế nào mà hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa.
Băng vải trắng muốt buộc nghiêng qua, rươm rướm máu đỏ tươi.
Nghe tiếng động, Khương Phất Lê dùng mắt phải còn sáng lẳng lặng nhìn Tô Ngọc Nhu.
Lúc ánh mắt của hai người chạm nhau, dường như bọn họ đã trao đổi một bí mật mà người ngoài không biết, Tô Ngọc Nhu bỗng dưng suy sụp ngồi phịch xuống.
Mặc Tức nghe nàng ta dùng giọng nói nhỏ đến mức không thể nào phát hiện, khẽ khàng gọi một tiếng “cung chủ”.
Khương Phất Lê áo quần nhếch nhác nhưng mặt mũi sáng láng, tuy vẫn còn là gương mặt gian thương của Khương dược sư, song khí chất lại khác xa lúc trước, thậm chí thần thái cũng không giống là cùng một người.
Lúc này trông hắn điềm đạm, trầm tĩnh, kiên định, không giống Khương dược sư ngày xưa —— Khương dược sư ngày xưa thường cho người ta một loại cảm giác khác, dường như ngoại trừ tiền bạc, trước giờ hắn không biết mình muốn cái gì hay quan tâm cái gì.
Khương dược sư của lúc trước là một con rối không cảm xúc.
Nhưng Khương dược sư hôm nay trở về, hệt như con rối cuối cùng đã triệu hồi linh hồn bị đánh mất.
Khương Phất Lê dùng con mắt xinh đẹp còn lại lia quanh điện một vòng, đường nhìn lần lượt dừng trên người Mộ Dung Liên và Mộ Dung Mộng Trạch chốc lát, cuối cùng dời về phía Mặc Tức.
Im lặng một lát, hắn khẽ cất giọng: “Hi Hòa quân, ta có chuyện quan trọng, phiền ngươi dời bước đi cùng.”
Khương Phất Lê nói câu này với vẻ rất khách sáo, nhưng lại vô cớ mang cảm giác áp bách.
Nhận ra sự thay đổi trong tính cách của Khương Phất Lê, những người trong điện càng thêm lo lắng nhìn Mặc Tức.
Mộ Dung Liên hút mạnh một hơi Phù Sinh Nhược Mộng, đột nhiên giơ tay túm lấy Mặc Tức chuẩn bị đi theo Khương Phất Lê: “Khoan đã.” Sau đó nheo cặp mắt tam bạch đào hoa, nhìn Khương Phất Lê chằm chằm: “… Ngươi là Khương dược sư thật sự, hay lại là hàng giả thế?”
“Năm ngươi bảy tuổi từng vì không phục Cố Mang cao hơn mình nên độn cả xấp lụa giấy dày cộm trong giày của mình, cuối cùng còn vì thế mà sẩy chân té vỡ đầu, phải khâu ——”
“Ngừng ngừng ngừng!” Mộ Dung Liên ngượng chín mặt nhưng vẫn cố chống chế: “Được rồi! Ta biết ngươi là thật rồi được chưa!”
Dứt lời lúng túng buông Mặc Tức ra, trợn trắng mắt mắng thầm.
Mặc Tức và Khương Phất Lê vào phòng sưởi trong gian điện bên góc.
Người hầu lui xuống, trong phòng không còn ai.
Khương Phất Lê vẫy tay một cái, kết giới phòng hộ sáng lấp lánh lập tức hạ xuống quanh phòng sưởi.
Ngay khi vừa thấy kết giới này, Mặc Tức bỗng chốc dừng bước.
“… Kết giới thánh linh đã thất truyền một trăm năm trước…” Mặc Tức nhìn thẳng vào sườn mặt gầy gò của Khương Phất Lê, người đàn ông này trông rất kiên định, nhưng cũng rất tiều tụy.
Tiếng “cung chủ” mà vừa rồi Tô Ngọc Nhu lẩm bẩm văng vẳng bên tai hắn.
Trong lòng Mặc Tức đột nhiên bùng phát một suy đoán có thể nói là không sao tưởng tượng nổi, hắn buột miệng hỏi: “—— Rốt cuộc ngươi là ai?”
Khương Phất Lê không đáp, chỉ ngồi xuống trước bàn.
Trong phòng lặng ngắt như tờ, hào quang của kết giới thánh linh vẫn một mực tuôn chảy.
Mặc Tức có thể nghe được tiếng nhịp tim mình đập, hồi lâu sau, hắn thấp giọng hỏi thử: “… Thẩm cung chủ?”
Khương Phất Lê ngước mắt lên.
Con mắt hạnh hoàn hảo vô khuyết màu lưu ly kia trông rất đỗi an bình, Khương Phất Lê nói: “Ta không phải.”
“…”
“Thẩm Đường đã chết vào mấy trăm năm trước, ta chỉ là Khương Phất Lê mà thôi.” Dừng một thoáng, Khương Phất Lê lại nói: “Mặt khác, chuyện của Cố soái, ta cũng đã