“Ngươi không cho ta ăn cơm.” Cố Mang gằn từng chữ: “Ta! Đói! Bụng!”
Ánh lửa bùng cháy, Cố Mang phất tay hạ chú quyết — Con ngươi của Mộ Dung Liên đột ngột co rút!
Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, thình lình có một kết giới cát đất trồi lên, luồng khí dâng trào hất văng Mộ Dung Liên, đồng thời ngăn cản những ngọn lửa rừng rực mà Cố Mang ném tới.
“Khụ khụ khụ!” Mộ Dung Liên ho sặc sụa, gã chật vật bò dậy, lau bụi cát trên mặt, sau đó vội quay đầu lại, chỉ thấy Mặc Tức đứng cách đó không xa điều khiển kết giới phòng hộ.
“…” Mộ Dung Liên phủi bùn đất trên người, âm trầm hỏi: “Ngươi cố ý hất ta?”
Mặc Tức nói: “Ra sau đi, ngươi không phải đối thủ của huynh ấy.”
Mộ Dung Liên mấp máy môi mỏng, đang định lên tiếng, chợt nghe một tiếng nứt toác bất lành vang lên, chỉ trong chớp mắt, vách tường dày nặng kia đã vỡ nát tan tành! Giữa bùn cát rơi vãi, một thanh lưỡi lê khí đen lượn lờ phóng ra, đâm thủng kết giới bán trong suốt cuối cùng, lao nhanh về phía Mộ Dung Liên!
Lưỡi lê này là —
Mặc Tức thấy lòng lạnh toát.
Đây là… đây là ma võ của nước Liệu mà năm đó trên chiến hạm ở hồ Động Đình, Cố Mang triệu hoán ra đâm một nhát vào ngực hắn!
Nhưng ma võ và thần võ giống nhau, đều cần Cố Mang niệm chú mới triệu hoán ra được! Theo lý mà nói, sau khi Cố Mang mất trí nhớ, đáng ra y không thể triệu hoán được thanh hung khí này mới đúng, chưa kể y còn bị phá nát linh hạch.
Tại sao bây giờ lại…?!
Chưa kịp nghĩ xong, lưỡi lê đó đã đâm vỡ kết giới phòng hộ của Mặc Tức, lao tới nhanh như chớp.
Mặc Tức hiểu rõ mánh khóe của Cố Mang, hắn vội quay đầu hét về phía Mộ Dung Liên: “Trốn sang trái mau!!”
Mộ Dung Liên sửng sốt, lưỡi lê này vốn dĩ ném sang trái, thường thì trốn sang phải mới hợp lý, sao Mặc Tức lại bảo mình trốn sang trái?
Chính vì thoáng chốc do dự này, muốn tránh đã không còn kịp nữa, lưỡi lê kia xé gió đâm về bên trái, nhưng ngay phút cuối cùng lại hệt như một con rắn xảo quyệt, bất ngờ chuyển sang bên phải! Mắt thấy Mộ Dung Liên sắp bị nó đâm trúng, Mặc Tức lao nhanh tới, đẩy Mộ Dung Liên ra.
Lưỡi lê đâm vào sườn bụng, máu nóng bắn tung tóe!!
Đám người lũ lượt biến sắc: “Hi Hòa quân!”
“Hi Hòa quân, ngài sao rồi?!”
Trong tai Mặc Tức lại chẳng nghe lọt tiếng nói của người khác.
Hắn thở dốc một hơi, đặt tay lên chuôi lưỡi lê, thình lình dùng sức rút mạnh nó ra, máu tươi tức khắc nhỏ tong tỏng đầy đất.
Hắn ngước cặp mắt đen kịt lên, nhìn về nơi xa.
Giữa cát đá bay mịt mù, Cố Mang vẫn đang phát tán linh lực hùng mạnh, dường như lúc này gió trên chiến trường của nhiều năm về trước lại thổi về bên tai, mang theo ánh mắt ác liệt của Cố Mang, và cả lưỡi lê nhỏ máu trong tay y.
Lúc đó Cố Mang nói với hắn —
“Thân làm tướng sĩ, sống trên đời này, không thể quá niệm tình xưa.”
“Hai ta làm anh em một hồi, đây là điều cuối cùng ta có thể dạy đệ.”
Mặc Tức bỗng nhiên nhịn không được muốn cười, cuối cùng nụ cười lại thấm đẫm oán hận, ha ha ha, lúc trước hắn suýt chết dưới tay Cố Mang một lần rồi, vết thương ở sườn bụng này thì có đáng là gì?! Mặc Tức nghiến chặt răng hàm, thân hình cao lớn đứng thẳng, linh lực màu đỏ cuộn trào trong lòng bàn tay, bước từng bước một về phía Cố Mang.
Cố Mang rõ ràng cũng cảm nhận được lệ khí trên người hắn, lúc Mặc Tức tới gần, linh lực quanh người y lại bùng lên lần nữa.
Vậy mà Mặc Tức chỉ vung tay một cái đã hất tung quang trận của y, khiến nó nổ “ầm” thành mảnh nhỏ.
Các tu sĩ tác chiến bên cạnh ngớ người: “Trời! Đáng, đáng sợ quá…”
“Huyết thống của nhà họ Mặc lợi hại thật…”
Còn có kẻ nói thầm: “Nhưng Hi Hòa quân mạnh như thế, sao năm đó lại bị Cố Mang đâm trúng tim?”
Nghe được câu cuối cùng, Mộ Dung Liên không khỏi nheo mắt lại, nghiền ngẫm nhìn hai người đang đối chọi gay gắt.
Bên kia, Cố Mang lại muốn tung đòn sát thủ, nhưng thậm chí chẳng kết được chú ấn, chợt nghe Mặc Tức quát to: “Suất Nhiên! Tới đây!!”
Đáp lại tiếng của hắn, một sợi xà tiên (roi rắn) đỏ thẫm ré lên rơi xuống từ trên không.
Mặc Tức nhíu mũi, sắc mặt biến đổi, phẫn nộ quát: “Cố Mang! Huynh thật sự cho rằng đời này ta sẽ không động thủ với huynh sao?!!”
Lời vừa dứt, Suất Nhiên hệt như sấm nổ gió giật phóng về phía Cố Mang —— Xà tiên vung vẩy tia lửa xé toang gió tuyết, quất mạnh một cái! Cố Mang tránh không kịp, vai bị quất trúng, tức thì toé máu.
Cố Mang nhìn vết thương của mình, đầu óc cuồng bạo hỗn loạn như tỉnh lại đôi chút.
Y lắc lắc đầu, vô thức lùi về sau một bước.
“Huynh đứng lại đó cho ta!”
Cố Mang: “…”
“Huynh còn chạy được đi đâu.” Giọng nói khàn khàn vang lên, Suất Nhiên thoắt cái trói chặt cả người Cố Mang! Mặc Tức buông bàn tay bụm vết thương của mình ra, trên tay đã bê bết máu, sau đó thình lình bóp cổ Cố Mang!
Mặc Tức rống lên: “Huynh vốn không có ngốc!”
“Huynh vẫn triệu hoán được thanh ma võ này! Huynh nhớ rõ chú quyết, huynh vẫn quen với cách đấu ngày trước, rõ ràng huynh nhớ hết mọi thứ!”
Cố Mang bị hắn bóp đến nói không ra lời, gương mặt tái nhợt từ từ đỏ lên, ngón tay nhọc nhằn cử động.
Mặc Tức nghiến răng: “Nói! Rốt cuộc huynh trở lại Trọng Hoa để làm gì?!”
“…”
Cố Mang nhấc cánh tay, run rẩy nắm ngón tay Mặc Tức đang bóp cổ mình.
Mắt xanh đối diện mắt đen, mắt đen chứa lửa giận vô tận, mắt xanh thì đã ươn ướt rồi — Cố Mang thở không nổi, chỉ sợ sẽ bị Mặc Tức bóp chết như thế.
“Ta…”
Mặc Tức: “Nói!”
Người xung quanh đều hoảng sợ, hoang mang không dám nhiều lời.
Đúng vào lúc này, chợt nghe tiếng vó ngựa dồn dập chạy tới từ đằng xa, có người hét lớn:
“Hi Hòa quân! Thủ hạ lưu tình!”
“Roét —” một tiếng, nữ quan trong cung đuổi tới ghìm cương ngựa phép, tung người nhảy xuống, quỳ trên nền tuyết, miệng hộc khói trắng: “Hi Hòa quân, xin thủ hạ lưu tình!”
Sau đó lần lượt hành lễ với Mặc Tức và Mộ Dung Liên:
“Vọng Thư quân, Hi Hòa quân, Quân thượng đã biết chuyện này, đặc biệt phái thuộc hạ đến đây truy bắt trọng phạm Cố Mang!”
Lúc này trong mắt Mặc Tức căn bản không chứa được ai, nói gì cũng nghe không lọt.
Cuối cùng vẫn là Mộ Dung Liên quay đầu hỏi: “Sao hả? Các ngươi định đưa y tới đâu?”
“Hồi bẩm Vọng Thư quân, Quân thượng ra lệnh cho tôi dẫn y vào thẳng cung Trọng Hoa.
Sau khi nghe về việc này, Quân thượng đã triệu tập các y quan trác tuyệt nhất trong nước, hiện đang ở trong điện, chờ chẩn đoán lần hai cho Cố Mang.”
Nói đoạn, nàng nhìn cái tay Mặc Tức đang bóp cổ Cố Mang, vội vã bổ sung một câu: “Chuyện này quan hệ trọng đại, không được tự ý sát phạt!”
Mặc Tức chẳng buồn ngó nàng ta một cái, chỉ lo nhìn Cố Mang chòng chọc: “…”
Nữ quan biết tính tình hắn hung bạo, ai biết kích động quá sẽ làm ra chuyện gì, vì vậy không khỏi lên tiếng nhắc nhở: “Hi Hòa quân!”
Mặc Tức vẫn không hé răng, dường như đang gắng sức kiềm chế điều gì.
Một lúc lâu sau, hắn mới nới lỏng ngón tay, mặc cho Cố Mang ngã khụy xuống đất, còn mình thì xoay người nhìn gió tuyết dần thê lương trước mặt.
Bấy giờ nữ quan mới thở phào một hơi, hành lễ lần nữa: “Đa tạ Hi Hòa quân thông cảm.”
Giữa tuyết bay đầy trời, Mặc Tức đưa lưng về phía mọi người, chắp tay mà đứng, chẳng nói chẳng rằng.
Nhưng lúc nữ quan đi tới đỡ Cố Mang quỳ trên tuyết, hắn lại nghiêng mặt qua, giọng âm trầm: “Đứng lại.”
“Hi Hòa quân có gì sai bảo?”
Mặc Tức nói: “Ta đi chung.”
“…” Nữ quan sửng sốt, nói: “Lúc đài Thần Nông chẩn bệnh, không thể có quá nhiều tu sĩ cấp cao ở đó, để tránh dao động linh lực.
Cho dù ngài đi cũng chỉ có thể ở ngoài điện…”
“Được.” Mặc Tức vẫn không ngoảnh đầu, giọng điệu cứng rắn khiếp người, gằn từng chữ một: “Vậy ta sẽ chờ ở ngoài!”
Nếu hắn đã nói như vậy, nữ quan không thể phản bác nữa.
Cố Mang được nữ quan đưa về vương cung Trọng Hoa trước, Mặc Tức cũng theo sau.
Qua chừng một canh giờ, trong cung bỗng nhiên thả vọ tuyết truyền tin, triệu gấp chư vị trọng thần đến nghe xử.
Bấy giờ đã là nửa đêm, gần như tất cả trọng thần đều bị chiếu lệnh này lôi đầu ra khỏi chăn.
Xui xẻo nhất chính là Ngu trưởng lão của đài Thừa Thiên, hiện tại lão đang phong lưu khoái hoạt trong một thanh lâu ở thành Bắc, sắp sửa lên đỉnh tới nơi, đột nhiên cửa sổ bị một con chim mập chọc thủng, chim mập hét oang oảng: “Quác quác quác! Quân thượng có lệnh! Quân thượng có lệnh! Mời chư vị trọng thần nhất phẩm mau đến điện Kim Loan nghe xử án Cố Mang!”
Ngu trưởng lão xìu cái một, hùng hổ đứng dậy mặc quần áo: “Chẳng phải vụ án của y đã kết thúc từ lâu rồi sao?! Tự dưng lại có chuyện gì nữa!”
“Ây da, đại nhân đừng nóng giận.” Cô ả xuân tình lấp ló bước xuống giường, giúp lão mặc quần áo: “Nếu Quân thượng cho gọi gấp, vậy nhất định có nguyên nhân của ngài.”
“Có nguyên nhân cóc khỉ! Đêm hôm khuya khoắt còn không cho người ta nghỉ ngơi!”
Ả kia duỗi bàn tay nõn nà, đặt lên miệng lão, cười biếng nhác: “Lời này của đại nhân không thể nói lung tung được, cẩn thận tai vách mạch rừng.”
“Sợ cái gì? Ta cũng chỉ nói vậy trước mặt nàng thôi.” Ngu trưởng lão trợn mắt: “Cái tên Quân thượng ngày nay hả, nghĩ cái gì làm liền cái đó, hơn nửa đêm lôi đầu bọn ta dậy sớm đã không phải lần một lần hai.
Hắn tuổi trẻ sung sức, lại chẳng nghĩ cho đám lão già bọn ta làm sao chịu nổi cái kiểu rần rần này?”
Ả kia nhẹ giọng quở trách: “Đại nhân nói gì vậy nha.
Ngài ở chỗ của thiếp, lần nào cũng hừng hực sung mãnh, làm người ta sướng mất hồn luôn, hị hị, nếu ngài là lão già, vậy thiếp là gì đây.”
Lời này xạo đến không thể xạo hơn, cứ như kẻ vừa rồi xìu xuống chẳng phải Ngu trưởng lão.
Có điều Ngu trưởng lão vẫn trúng chiêu, cười khà khà véo gò má thoa phấn của ả, lại hôn lên cổ ả một cái, nói: “Thôi ta đi đây, cục cưng à, ngày mai ta lại tới tìm nàng.”
Ả kia cười khanh khách tiễn lão ra cửa, tất nhiên bày đủ vẻ tiếc nuối.
Nhưng chờ cửa vừa đóng, ả lập tức xụ mặt, mắng: “Lão già dịch, hàng mềm oặt, bản mặt còn giống con cóc chết ngâm nước phân, nếu không phải thấy ngươi nhiều tiền, lão nương mới lười hầu hạ ngươi.”
Dứt lời lập tức ra sau bình phong tắm cho nhẹ người, sau đó thay bộ đồ sạch sẽ, cuối cùng ngồi xuống trước bàn trang điểm bắt đầu tút tát cho mình.
Ả sống trong thanh lâu này nhiều năm rồi, sớm đã không còn trẻ đẹp xuân thì, có điều ả giỏi chuyện phòng the, lại bằng lòng nhẫn nhịn, khách dơ bẩn cách mấy cũng cố gắng hầu hạ, chưa bao giờ tỏ thái độ khó chịu trước mặt khách, thế nên rất nhiều khách già lớn tuổi vẫn thích chọn tên ả.
“Mấy cô nương trẻ tuổi tâm tư quá linh hoạt, ngoài miệng không nói, ánh mắt lại lộ rành rành, vẫn là Ngọc nương nàng tốt, thật lòng thật dạ.”
Mỗi lần nghe những kẻ như Ngu trưởng lão nói vậy với mình, ả đều cười thầm trong lòng.
Ả nào có thật lòng thật dạ, chỉ là lăn lộn ở nơi này hơn mười năm, trên mặt sớm đã bôi lớp trang điểm tẩy không sạch, tu luyện đủ mười phần kỹ xảo.
Mỗi ánh mắt đưa tình, mỗi nụ cười mời gọi, cho dù trong lòng chán ghét cực độ, cũng sẽ không để người ta nhìn ra chút xíu cảm xúc thật.
Nếu không ả biết lấy gì cạnh tranh với những cơ thể tươi trẻ kia?
Ả nhìn vào gương đồng, cẩn thận tô lại cặp môi bị Ngu trưởng lão hôn phai màu, đoạn bốc một tờ giấy dặm môi, bặm lấy màu đỏ đậm lừ, ngồi chờ vị khách thứ hai của đêm nay đẩy cửa.
(1) Giấy dặm môi
Ả không phải chờ quá lâu, cửa đàn hương chạm trổ “két” một tiếng mở ra.
Ngọc nương vội bày ra sắc mặt niềm nở nhất, cười lả lơi ngẩng đầu đón khách: “Công tử, ngài…” Giọng ả ngưng bặt khi nhìn rõ diện mạo