Mộ Dung Liên vắt giò lên cổ đuổi tới nơi, Quân thượng lại thong dong chẳng hề nao núng gì.
Hắn vừa chơi với hai con thú vàng bên chậu than, nghe chúng nó mi một câu ta một tiếng ca tụng công đức của mình, nào là “Quân thượng anh tuấn tiêu sái”, “Quân thượng phong độ ngời ngời”, vừa thuận miệng trấn an Mộ Dung Liên vài câu, bảo gã tập trung kết thúc vụ án, đừng bận tâm chuyện khác.
“Vương thành phòng giữ nghiêm ngặt, cho dù Cố Mang thật sự đã thông đồng với gã đầu bếp kia thì có thể làm gì, có thể lật trời chắc?”
Mộ Dung Liên lo lắng nói: “Quân thượng tuyệt đối không thể sơ suất, việc này suy cho cùng cũng do thần thất trách, nếu Quân thượng có bề gì…”
Quân thượng đặt đũa vàng khuấy huân hương xuống: “Được rồi, cô còn không hiểu khanh sao? Người trốn ra từ biệt uyển của khanh, khanh sốt ruột như vậy cũng vì sợ cô tức giận truy cứu trách nhiệm thôi.”
Dứt lời, Quân thượng cười như không cười nhìn Mộ Dung Liên: “A Liên à, khanh là anh em ruột thịt của cô, cứ thả lỏng thoải mái đi, sao cô lại vì chuyện này mà giáng tội khanh chứ.”
Sau khi Quân thượng đăng cơ, theo lệ phải gọi phong hào và chức quan của các anh chị em của mình, có điều lúc riêng tư, thỉnh thoảng hắn vẫn gọi Mộ Dung Liên là A Liên.
Nhất là lúc cần trấn an lòng người, dĩ nhiên càng phải thể hiện sự thân mật của quan hệ huyết thống.
“Về phần Cố Mang hả, nếu khanh thật sự không yên tâm, cô sẽ nhốt y vào âm lao, cho dù y gắn cánh cũng khó mà bay được.”
Mộ Dung Liên miễn cưỡng bình tĩnh lại, đáp một tiếng, tiện đà hỏi tiếp: “Quân thượng, nếu sau này vụ án yêu cầu, có thể cho thần vào thẩm vấn không?”
“Khanh thẩm đi, có gì mà không được.”
“Vậy thần dụng hình —”
Quân thượng cười cười nhìn Mộ Dung Liên, sau đó hừ một tiếng: “Ai cũng nói, Hi Hòa anh dũng, Vọng Thư ác quan, lời này quả thật không sai.
Không dùng hình phạt thì khanh không cạy được lời thật từ miệng người khác phải không?”
Mộ Dung Liên ho nhẹ một tiếng: “Tên Cố Mang đó, dù sao cũng không phải người thường.”
“Được rồi, khanh muốn thẩm thế nào cứ thẩm thế nấy, chú ý chừng mực là được.
Cô thấy Hi Hòa quân vẫn còn chút chấp niệm với y, hai người các khanh đấu võ mồm trên điện, đấu một lần cô còn thấy thú vị, đấu lần hai cô sẽ ngại phiền đấy.”
Quân thượng mân mê chuỗi ngọc trong tay, lạnh nhạt nói: “Tự khanh cân nhắc thỏa đáng đi, đừng để cô thấy hắn vì chuyện này mà bắt được thóp của khanh.”
Dứt lời trợn trắng mắt: “Một người là trọng thần quân cơ, một người là vương thân kế vị, vì báo thù riêng mà như con nít ba tuổi giành đồ chơi, bộ tưởng cô nhìn không ra à.”
Mộ Dung Liên: “…”
Mặt trời vừa mọc, sáng rọi màn đêm, dân chúng trong thành lục tục rời giường ra cửa, túm tụm tán dóc.
Vụ huyết án ở lầu Hồng Nhan tối qua nhanh chóng lộ ra ngoài, hơn nữa còn tức tốc truyền khắp vương thành, trở thành đề tài buôn dưa nóng hổi nhất của bách tính Đế đô lúc rảnh rỗi.
Trong lúc nhất thời, từ cụ già tám chục tuổi tới trẻ con tóc để chỏm, chỉ cần tụ lại một chỗ cũng có thể bàn tán xôn xao.
“Chỉ trong một đêm, gần như tất cả người trong lầu đều chết hết, thê thảm quá!”
“Ôi ôi ôi! Trời ạ! Vậy hung thủ bị bắt chưa?”
“Chạy mất bóng từ lâu rồi! Trước khi chạy còn đề thơ trên tường, viết là ‘Báu vật ngàn vàng vô giá thì dễ kiếm, tình lang một đêm bảy lần mới khó tìm’!”
“Sao phiên bản ta nghe lại là ‘Bỉ nhân cô tịch, thành nạp thê thiếp’?”
“Ầy… Ai mà biết, dù sao hiện giờ lầu Hồng Nhan đã bị phong tỏa chặt chẽ, ngoại trừ nhân viên điều tra vụ án này thì không ai được vào.
Có điều nếu bảo ta nói, bất luận là ‘Báu vật ngàn vàng vô giá thì dễ kiếm, tình lang một đêm bảy lần mới khó tìm’ hay ‘Bỉ nhân cô tịch, thành nạp thê thiếp’, nghe sao cũng giống một vụ cướp sắc không cướp tài.”
“Chắc không phải là một tên hái hoa tặc có sở thích giết người chứ?”
Càng truyền càng loạn xà ngầu, cuối cùng có một vị tiên sinh kể chuyện phịa ra một phiên bản — “Lầu Hồng Nhan khí bẩn quá nặng, chọc trúng một con lệ quỷ háo sắc, thừa dịp đêm khuya gió to trăng mờ chạy vào trong lầu, ha ha, nam, giết trước hiếp sau! Nữ, giết sau hiếp trước! Lệ quỷ đó dũng mãnh lạ thường, một đêm cưỡng gian rồi giết hơn bảy chục người trong lầu Hồng Nhan, thể loại nào cũng chén, thậm chí cả Ngu trưởng lão hơn năm chục tuổi cũng không tha!”
Đám khách uống trà trố mắt há mồm.
“Sao điên rồ quá vậy.”
Trong đám khách, có người nhịn không được phá lên cười: “Ha ha ha ha!!!”
“Nhạc tiểu công tử? Ngài, ngài bị sao thế.”
“Ha ha ha ha ha!” Nhạc Thần Tình cười vật lên vật xuống rõ là rảnh quá sinh nông nổi, nói: “Ta nghe nhiều phiên bản lắm rồi, của ông vẫn là buồn cười nhất, một đêm cưỡng gian rồi giết hơn bảy chục người, ông anh à, vậy tên hái hoa tặc kia chỉ sợ không phải dũng mãnh, mà là bắn sớm đó há há há há!!”
Bầu không khí lẽ ra rất đáng sợ bị Nhạc Thần Tình quậy hỏng bét, đám khách đều cười lắc đầu, ngay cả các cô nương cũng che miệng cười khẽ.
Tiên sinh kể chuyện mất mặt gần chết, ngặt nỗi đối phương là tiểu thiếu gia nhà họ Nhạc, không thể nổi giận đuổi khách, chỉ đành cười trừ cho qua: “Phải, phải, Nhạc tiểu công tử nói chí phải.”
Thế là dưới sự cải biên nhiệt tình của Nhạc tiểu thiếu gia, vở diễn “Hái hoa tặc dũng mãnh, đêm hiếp bảy chục người” đã biến thành “Hái hoa tặc bắn sớm, nộ sát khách thanh lâu”.
Chắc hẳn chỉ có người thân bạn bè của những vị khách bị sát hại, cấm vệ quân bận đến sứt đầu mẻ trá, và hai vị thần quân Hi Hòa Vọng Thư không có tâm trạng nghe cuộc nghị luận này.
Trong phủ Vọng Thư, một gã tùy tùng cúi đầu nói:
“Chủ thượng.
Tạp dịch ở Lạc Mai biệt uyển mà ngài muốn tìm đã tới.”
Mộ Dung Liên vừa hút xong hai ống Phù Sinh Nhược Mộng, tinh thần đang phơi phới, nói: “Tốt, ngươi bảo nó vào đây.”
Tạp dịch vội vã vào sảnh, quỳ gối bẩm báo với Mộ Dung Liên: “Tiểu nô bái kiến Vọng Thư thần quân, thần quân vạn an…”
“Rồi rồi bớt nói nhảm đi, ta hỏi ngươi, ngươi với tên đầu bếp bỏ trốn kia ở chung một phòng phải không?”
“Phải ạ.”
“Qua đây, ngươi nói ta nghe xem, bình thường tên đầu bếp kia tính tình thế nào.”
Tạp dịch nói: “Dạ… Đầu bếp đó bị đưa đến biệt uyển tròn năm năm rồi, thường ngày không thích nói chuyện, hơi bị hạ tiện, lúc nào cũng một thân một mình.”
Mộ Dung Liên hỏi: “Gã có kết thù oán gì với gái thanh lâu không?”
“Kết thù oán thì không có.” Tạp dịch đáp: “Nhưng nghe nói hồi còn ở nước Liệu gã háo sắc lắm, thấy gái đẹp là muốn chiếm cho riêng mình, nghe đâu gã còn lên giường với vợ của anh em kết nghĩa nữa.”
“…” Mộ Dung Liên cảm thán: “Đúng là thứ dâm dê.”
Vừa cảm thán vừa nghĩ, biết đâu cách nói của dân gian không sai, đầu bếp kia nói không chừng là một tên hái hoa tặc háo sắc có sở thích biến thái nào đó.
Nếu không gã giữ năm ả kỹ nữ ở bên mình làm gì?
Mộ Dung Liên hỏi tiếp: “Gã với Cố Mang thì sao? Có qua lại gì không?”
“Thoạt nhìn hoàn toàn không có quan hệ cá nhân nào.”
“…” Trầm ngâm một hồi, Mộ Dung Liên nói: “Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.”
Chờ tạp dịch lui xuống, Mộ Dung Liên nói với tùy tùng:
“Ngươi lấy cái áo lông cáo bạc ấm nhất tới cho ta, ta phải vào âm lao một chuyến để thẩm vấn Cố Mang.”
Nếu nói Mộ Dung Liên ở bên này “thẩm” là chính, Mặc Tức ở bên kia chủ yếu thiên về “tra”.
Hắn đang tra những chi tiết nhỏ của vụ án.
Vụ án lầu Hồng Nhan thật sự quá kỳ lạ — Nếu là lệ quỷ, sao lại viết chữ? Nếu là người sống, cần gì móc tim?
Mặc Tức bèn lệnh cho đài Thần Nông tiếp tục kiểm tra kỹ vết thương của người chết, hẳn là sẽ tra thêm được chút manh mối.
Đúng như dự đoán, sau khi kiểm tra từng người, nhóm dược tu phát hiện một ít vết kiếm bị che giấu, song những vết kiếm ấy càng khiến người kinh ngạc, thậm chí làm cho vụ án trở nên mịt mờ hơn.
“Vết thương có gì khác thường?”
“…” Chần chừ một lát, dược tu kia thốt ba chữ: “Kiếm Đoạn Thủy.”
Mặc Tức thình lình ngẩng đầu: “Lý Thanh Thiển kiếm Đoạn Thủy?”
“Đúng thế.”
Mặc Tức lẩm bẩm: “… Sao có thể…”
Tông sư kiếm thuật Lý Thanh Thiển, là một vị tu sĩ xuất thân từ nước Lê Xuân.
Gia cảnh hắn nghèo khó, tâm địa lại lương thiện, vào Nam ra Bắc hơn mười năm, chém giết vô số yêu tà, nhưng tính tình quá đơn thuần, rất nhiều lần rõ ràng là hắn mạo hiểm tính mạng diệt yêu trừ ma thay mọi người, cuối cùng cứ bị tu sĩ mánh mung khác chiếm mất công lao, cho nên xuất đạo hơn mười năm mà vẫn vô danh tiểu tốt, cuộc sống rất gian khổ.
Mãi đến năm đó, Lý Thanh Thiển đánh trận “núi Nữ Khóc”.
Núi Nữ Khóc nằm trong biên giới nước Liệu, vốn dĩ tên là núi Phượng Vũ (lông phượng), nhưng về sau chẳng biết quân đội nước Liệu lôi đâu ra một nhóm hơn trăm cô gái mặc hỷ phục đỏ thẫm, tất cả đều