Chuyện xảy ra quá khẩn cấp, Mặc Tức không kịp báo cho Quân thượng biết, chỉ lệnh cho bướm truyền âm bay vào cung, còn mình thì tiên phong chạy lên chân núi Chiến Hồn.
Vừa đến lối vào, hắn đã nhìn thấy thi thể của hai tu sĩ gác núi — Mắt bị khoét ra, tim cũng bị móc mất.
Cách chết giống hệt Ngu trưởng lão.
Chiếc nhẫn trên tay càng lúc càng nóng, chỉ thẳng vào đường núi loang lổ máu.
Mặc Tức nhìn chằm chằm chiếc nhẫn một hồi, cắn răng nói: “… Cố Mang… là huynh thật sao?”
Cõi lòng lạnh dần, hắn lao thẳng lên núi.
Địa thế của núi Chiến Hồn cực kỳ phức tạp, đỉnh núi ẩn hiện trong mây chôn cất bao thế hệ liệt sĩ anh dũng của Trọng Hoa.
Nghe nói vào đêm khuya vắng lặng, giữa dãy núi thường xuyên phát ra tiếng ngựa chiến hí vang, tiếng chiêng đồng leng keng, dường như nhằm chứng thực lời đồn “Lửa chiến Cửu Châu không lụi tắt, hồn thiêng Trọng Hoa khó đầu thai”.
Ở nơi này, rất nhiều pháp khí chỉ dẫn sẽ bị linh lực quấy nhiễu, không thể chỉ đường chính xác, ngay cả nhẫn bạc của Mặc Tức cũng chịu chút ảnh hưởng, chỉnh tới chỉnh lui mới chuyển động trở lại.
Mặc Tức đi tới chân núi Chiến Hồn.
Đến đây rồi, hắn dừng bước, nhìn sương lạnh lờ mờ giăng khắp rừng rậm, lẩm bẩm: “Người Trong Mộng…”
Đúng thế, màn sương này không phải sương núi tầm thường, mà là “Người Trong Mộng” chỉ có một vài thuật sĩ cấp cao của nước Liệu biết dùng.
Đây là một loại ma thuật có thể biến đổi cảnh thực xung quanh, tạo ra một mảng đất trời mới.
Nếu bị nó khơi dậy dục vọng, sa chân vào ảo cảnh, tâm trí rất dễ bị phá hủy.
May là Mặc Tức từng nhiều lần giao chiến với thuật sĩ nước Liệu sử dụng “Người Trong Mộng” trên chiến trường, chống lại thứ này không phải chuyện khó đối với hắn.
Mũi kim trên nhẫn chỉ vào đây, tức là hiện giờ Cố Mang đang ở trong sương mù “Người Trong Mộng”.
Vậy thì hắn nhất định phải vào.
Nghĩ ngợi chốc lát, Mặc Tức nâng tay, trầm giọng nói: “Huyễn điệp.”
Một con bướm truyền âm nghe gọi bay ra.
Mặc Tức nói: “Báo vị trí và tình hình cho Quân thượng, ta vào điều tra trước, nhắn ngài phái người đến viện trợ.”
Bươm bướm vỗ cánh, chẳng mấy chốc đã biến mất trong rừng sâu, Mặc Tức thì sải chân bước vào màn sương giăng dày gạt không ra kia.
Xung quanh trắng xoá một mảnh, xòe tay khó phân biệt năm ngón.
“Cố Mang!” Mặc Tức gọi lớn: “Cố Mang, huynh ra đây!”
Tiếng gọi quanh quẩn trong sương mù, giây lát sau, một tiếng cười khe khẽ truyền ra từ màn sương mịt mờ: “Hi Hòa quân?”
Kẻ lên tiếng không phải Cố Mang.
Kẻ nọ thở dài: “Ầy, sơ suất quá, ta cứ cảm thấy hình như trong người mãnh thú trên thần đàn bị bắt này có một ít linh lực khác lạ, ra là ngươi hạ bùa truy tung trong người y.”
“… Các hạ là ai?”
“Ta là ai, Hi Hòa quân điều tra vụ án thanh lâu lâu như thế mà không đoán được sao?” Thân hình lấp ló giữa màn sương trông mờ ảo đến lạ, thoắt ẩn rồi lại thoắt hiện.
Ngay lúc bóng gã lướt qua, Mặc Tức nhanh nhảu ra tay, ném một quả cầu lửa nóng rực qua.
“Ây dà.” Một tiếng hừ lạnh truyền ra từ sương dày, im lặng giây lát, giọng nói kia thở dài: “Chiến thần anh dũng Hi Hòa quân, quả nhiên danh bất hư truyền.” Thế rồi đột nhiên cười nguy hiểm: “Tính tình ngươi kém thật.”
Mặc Tức cắn răng hỏi: “Cố Mang đâu? Ngươi với y có quan hệ gì?!”
“Ta với y nào có quan hệ gì.
Về phần ta là ai, chẳng phải trong thành Trọng Hoa có rất nhiều cách nói sao?” Gã cười ngọt ngào, dường như đang thuật lại chuyện gì khiến mình hứng thú lắm: “Nào là hái hoa tặc thanh lâu, nào là đầu bếp trốn ra từ Lạc Mai biệt uyển…” Gã phá lên cười, tiếng cười lởn vởn trong màn sương ngày một dày thêm: “Quả thật thú vị cực kỳ.
Ta nghe nhiều bản lắm, chính ta còn kể một bản đấy.”
Chính gã còn kể một bản?!
Dường như thấy được Mặc Tức trợn to mắt, gã cười tủm tỉm nói: “Đúng thế, ta rảnh quá đâm chán nên từng đóng giả một vị tiên sinh, chạy vào quán trà mở buổi kể chuyện.
Ta bảo mình một đêm hiếp bảy chục người, Nhạc tiểu công tử bạn ngươi lại nhất quyết không vừa lòng, đòi nói gì mà khách thanh lâu bắn sớm, đúng là nghịch ngợm quá thể.”
“Ngươi thế mà… vậy tiên sinh kể chuyện thật sự…”
“Tất nhiên đã giết rồi.” Gã chẳng thèm để tâm: “Giết xong hình như vứt xuống giếng cạn thì phải? Hay là ném ra bãi tha ma nhỉ? Xin lỗi, ta giết nhiều người quá, chính ta cũng nhớ không rõ.”
Cuối cùng, gã cười nói: “Mà ta nói chứ, ngươi đáng tin cậy hơn vị Vọng Thư quân kia nhiều, tên đó chỉ tự nghĩ lung tung, vừa nghĩ ra đáp án đã hối hả muốn cạy bằng chứng từ miệng tòng phạm.
Ngươi thì biết tra kỹ vài vết kiếm ít ỏi trên những thi thể đó.”
Dừng một lát, gã hỏi với giọng gần như phấn khích: “Vậy thì, tra ra cái gì chưa?”
Mặc Tức trầm giọng: “… Ngươi là Lý Thanh Thiển thật sao?”
Kẻ nọ núp trong sương mù im lặng chốc lát, sau đó bỗng dưng phá lên cười sằng sặc, tiếng cười càng lúc càng lớn, càng lúc càng lạnh, không ngừng vang vọng bốn phía, chẳng biết phát ra từ đâu.
“Lý Thanh Thiển… Lý Thanh Thiển, ha ha, ha ha ha ha…” Hình như cái tên này đã chạm trúng chỗ đau nào trong lòng gã, tiếng cười bật ra từ cổ họng gã tựa như chim ưng bay vờn, mãi không tiêu tan.
“Ta không phải!” Gã thình lình gắt giọng, giữa tiếng vang dội lại, gã lạnh lùng quát lên: “Kiếm phổ Đoạn Thủy chương thứ nhất, kiếm nhân chẻ nước, kiếm nghĩa chém sầu, nghèo khó vẫn cứu đời, vạn khổ không từ nan… Đúng là đáng cười, đáng buồn, đáng thương! Lý tông sư gì đó, chẳng qua chỉ là một kẻ khố rách áo ôm, phế vật ăn hại, bảo thủ cùng cực!”
Căm giận mắng thêm một hồi, gã mới từ từ bình tĩnh lại.
Giữa màn sương tĩnh mịch, gã bất chợt lên tiếng: “Ta khinh thường đám ngụy quân tử các ngươi đấy, rõ ràng trong lòng có đủ tam độc “tham sân si” mà còn khăng khăng vì danh lợi thanh khiết, cầm không được cũng buông chẳng được.”
(1) Tam độc “tham sân si” trong Phật giáo, nói về 3 trạng thái tinh thần có hại: ngu si (u mê), tham lam, sân hận.
Lời nói đã tràn ngập nguy hiểm.
Mặc Tức cực kỳ mẫn cảm với sát khí, ánh mắt lập tức sa sầm, trầm giọng quát: “Suất Nhiên! Tới đây!”
Một tia sáng đỏ lóe lên, thần võ xà tiên kêu “xèn xẹt” trong tay hắn.
“Chà, Suất Nhiên.” Gã ta hầm hừ: “Đúng là rất lợi hại, có uy thế lở đất long trời.
Chỉ tiếc rằng, ta nghĩ chắc ngươi không dùng được ở đây đâu.”
“…”
“Ta đánh không lại ngươi, nên sẽ không cố đối chọi với ngươi.
Có điều ta may mắn nghe lỏm được một ít bí mật của ngươi, muốn vây hãm ngươi còn nhiều cách khác lắm.”
“Chẳng hạn như…” Ngừng một lát, gã chợt hỏi với giọng hứng thú: “Lúc trước Cố Mang bị giam ở Lạc Mai biệt uyển, có phải ngươi từng nói với y… hình hoa sen trên cổ y là do ngươi hạ không?”
Lòng Mặc Tức lạnh toát, nghiến răng nói: “… Rốt cuộc ngươi là thứ gì!”
“Ngươi đừng vội hỏi ta là thứ gì.
Chi bằng để ta hỏi ngươi nhé.” Gã hớn hở nói: “Để ta hỏi ngươi nào — Thống soái số một Trọng Hoa, Hi Hòa quân thanh cao trong sạch, nam nữ đều không gần, ba mươi năm khư khư giữ mình, kẻ bạc tình mà công chúa Mộng Trạch cố cách mấy cũng không lay chuyển được.”
Giọng gã khi gần khi xa, lúc này gần như kề sát bên tai Mặc Tức, ướt át lạ thường.
“Ngươi với vị Cố soái kia, các ngươi có quan hệ gì thế?”
Roi Suất Nhiên quất mạnh một cái, lửa giận khiến thân roi bắn tia lửa tung toé.
Bóng quỷ như đã đoán được từ trước, lần này không bị quất trúng nữa, chẳng biết đã bay đến chỗ nào.
“Quân gia, ngươi hung dữ quá, vậy xem ra ta đoán không sai chút nào nhỉ?”
Mặc Tức không đáp, lạnh lùng quát: “Giao Cố Mang ra đây!”
“Giao y ra? Ta đâu có ngu.
Y là dũng tướng số một nước Liệu ngày trước, tuy rằng linh hạch bị phế, nhưng ta tự có cách điều khiển y, triệu hồi chiến lực của y.” Bóng quỷ vẫn còn cười: “Thủ vệ đắc lực như thế, sao ta phải giao ra?”
Dừng phút chốc, gã cười càng lớn tiếng: “Ở nước Trọng Hoa các ngươi, chỉ có Hi Hòa quân đây đủ sức đánh tay đôi với