Không lâu sau khi Mặc Tức nhận được mật hàm từ Đế đô, tin tức Cố Mang sắp về thành cuối cùng đã được quốc vương Trọng Hoa công bố rộng rãi, đồng thời công bố cả cách xử trí Cố Mang —
Giao cho Vọng Thư quân toàn quyền xử lý.
Tin này tức tốc truyền khắp nước Trọng Hoa, cho dù đại quân của Mặc Tức nằm xa tận biên giới phía Bắc cũng hay tin ngay ngày thứ ba.
Quân Bắc Cảnh như bùng nổ.
Ngoài mặt họ vẫn bình tĩnh yên lặng như trước, nhưng vừa đến giờ đổi phiên gác nghỉ ngơi, hầu như ai ai cũng bàn tán xôn xao về chuyện này.
Mặc Tức thấy hết, nhưng hiếm khi không đi quản thúc.
Hắn cảm thấy bọn họ sẽ không quên được chuyện này, cũng bình thường thôi, bởi lẽ tiền thân của quân Bắc Cảnh chính là quân của Cố gia đánh đâu thắng đó.
Phần lớn binh sĩ trong quân đã từng vào sinh ra tử với Cố Mang, bọn họ tận trung tuân lệnh tuyệt đối, nhưng mà thật lâu về trước, họ cũng từng hết lòng hết dạ ủng hộ chủ soái Cố Mang của mình — Dù rằng lúc đó Cố Mang đặt quân hào cho họ là “quân Vương Bát”.
(1) Vương bát: Rùa đen, ba ba, đàn ông bị cắm sừng.
Không phải đùa đâu, nói nghiêm túc đó, trước khi Mặc Tức tiếp nhận, ghi chép quân tịch (danh sách trong quân đội) của đội quân này như sau:
Lưu Đại Tráng, binh sĩ quân Vương Bát.
Trương Đại Nhãn, ngũ trưởng quân Vương Bát.
(2) Ngũ trưởng: “Ngũ” là đơn vị quân đội nhỏ nhất thời xưa, bao gồm năm người, ngũ trưởng là đội trưởng cái ngũ đó.
…
Vân vân và mây mây.
Dẫn đầu chính là “Cố Mang, chủ soái quân Vương Bát”.
Theo lý mà nói, đội quân đặt tên khó nghe như thế, hẳn là chẳng ai muốn vào.
Nhưng sự thật hoàn toàn trái ngược, lúc đó Cố Mang là tướng lĩnh chiến công hiển hách nhất Trọng Hoa, đa số danh sĩ chủ soái đều có hạn chế, có ràng buộc, có kiêu ngạo.
Nhưng mà Cố Mang thì khác, y xuất thân nô lệ, không cha không mẹ, không gánh không nặng, không mặt không mũi, cũng không sợ chết.
Nếu bảo đám thống soái của Trọng Hoa cởi đồ xếp thành một hàng, chưa chắc Cố Mang là người cường tráng nhất, nhưng y nhất định là người nhiều sẹo nhất.
Y hoàn toàn xứng danh “Mãnh thú trên thần đàn” của nước Trọng Hoa.
Khi đó phó thủ của Cố Mang cứ nhìn thương tích của y mà trách cứ: “Huynh làm chủ soái mà sao lần nào cũng chạy trước nhất vậy, bộ không biết trốn à.”
Cố Mang chỉ cười thôi, mắt đen của y rất sáng, bờ môi của y rất mềm, chất giọng lại nuột như tơ lụa, vui vẻ dỗ dành anh bạn đang tức giận của mình: “Chân dài chạy nhanh mà, ta bị ép thôi, bị ép thôi.”
Chỉ cần trên chiến trường có Cố Mang, dường như không phải chỉ toàn giá lạnh và máu tươi, mà còn mật hoa và tiếng cười.
Cố Mang sẽ nhớ ngày sinh của mỗi một đồng liêu, lúc đình chiến thường dẫn các tu sĩ liên doanh đến thôn nhỏ trong trấn vui chơi uống rượu, thi thoảng gặp phải hương dân tráo trở, chém giá trên trời, Cố soái cũng không nổi giận, còn tươi cười lấy hết tiền bạc giáp áo ra đập lên bàn, đổi rượu thịt cho các binh sĩ của mình.
Cuối cùng y còn hét lớn tiếng: “Ăn cho no uống cho say! Cứ mặc sức ăn thỏa thích cho ông! Các vị đều là tâm can bảo bối của ta, quân lương thiếu ông đây lấy thứ khác đổi cho các vị!”
Cố Mang nói là làm, có lần y còn cởi quân bào chiến giáp của mình ném lên tủ rượu đổi Lê Hoa Bạch (tên một loại rượu), đám binh sĩ tục tằn lại cười giỡn cợt: “Cố soái, bọn này còn muốn thịt bò nữa, huynh còn thứ khác để cởi không?”
Lúc đó Cố Mang chỉ còn mỗi chiếc áo trắng mỏng, nhưng vẫn gật đầu cười nói: “Chờ đó cho ta.”
“Không phải chứ! Cố soái chắc huynh không định cầm luôn quần lót đâu ha!”
“Cái đó lại chẳng đáng bao tiền…”
Cố Mang không định cầm quần lót, có điều trên người y quả thật chẳng còn dư lại gì.
Dưới ánh mắt vừa buồn cười vừa kinh ngạc của những người ở đây, y nhích qua hôn lên má quả phụ bán rượu xinh đẹp đang cười hì hì một cái.
Đám binh sĩ im như thóc, quả phụ xinh đẹp cũng sững sờ, muôi múc rượu nhỏ giọt tí tách, lát sau bỗng phản ứng lại, bắt đầu giơ muôi đuổi đánh Cố Mang —
“Không biết xấu hổ! Đùa bỡn lão nương!”
Tiếng cười ồ vang.
Giữa tiếng cười đùa và tiếng huýt sáo, Cố Mang bị quả phụ đuổi chạy khắp phòng, vừa chạy vừa xin tha: “Thật lòng á! Thật lòng á! Cô rất đẹp! Cô rất đẹp!”
“Lão nương biết lão nương đẹp! Thằng nhãi cậu cũng bảnh đâu kém! Nhưng cậu cũng mặt dày quá rồi, không biết chờ trời tối một mình lẻn đến hôn lão nương à? Cớ gì phải làm trước mặt nhiều người như thế! Đồ háo sắc!”
Đồ háo sắc quậy cho gà bay chó sủa, nhưng vẫn không quên mặt dày hô lớn: “Đúng đúng đúng, tối mai ta tới tìm cô, tối nay ở lại cũng được, chỉ cần thưởng cho chúng ta thêm hai cân thịt bò nữa, xin cô đó cô nương tốt.”
“Xía! Từ khi đóng quân ở đây, cậu đã hỏi xin lão nương cho nợ thịt bò ba lần, đây là lần thứ tư rồi! Lần nào cũng nói tối mai hẹn lão nương, cậu lừa quỷ à!”
Quả phụ la lối, nện từng nắm tay nhỏ lên ván gỗ, ván gỗ nứt cái “rắc”.
Đám binh sĩ cười nghiêng ngả.
Có điều nói đi nói lại, cuối cùng Cố Mang vẫn dùng ngoại hình bảnh trai và lời hứa “Ngày mai sẽ hẹn cô” vòi thêm hai cân bò kho từ chỗ quả phụ cho các anh em của mình.
“Cố soái, huynh giỏi lừa người thật…”
“Đương nhiên rồi.” Cố Mang vênh mặt đắc ý: “Ta đây từng lướt vạn bụi hoa, phong lưu nổi khắp thiên hạ mà.”
Có chủ soái như thế, thảo nào lúc ấy có thiếu niên buông lời hào sảng: “Đừng nói là quân Vương Bát, cho dù gọi là quân Kê Bát, ta cũng ném bút đầu quân theo Cố soái!”
*Kê bát đồng âm với kê ba (jiba): con trym.
Người bạn ngồi bên cạnh chê bôi: “Ôi trời, uổng cho ngươi đọc sách thánh hiền, sao thô bỉ quá vậy.”
“Vậy ngươi nói xem thế nào mới văn nhã?”
“Thay vì gọi Kê Bát, chi bằng ngươi gọi Kích Bãi đi, ý là bãi binh sửa giáo ấy.”
*Kích Bãi cũng đọc là jiba, đồng âm với kê ba.
Thiếu niên “oa” một tiếng, tán thán: “Tên hay, ta thích.”
“… Ngươi bị hâm à, ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi, ai lại thích tên ‘Kích Bãi’ chứ, đọc ra không ngại mất mặt sao? Không tin ngươi cứ thử xem, ngươi gọi chó tên đó, chó cũng quạu với ngươi.”
Thiếu niên cười nói: “Thiên hạ rộng lớn thiếu gì chuyện lạ, bây giờ chưa có không có nghĩa là sau này không có, vương sư của chúng ta cũng có thể gọi là Vương Bát, ta thấy đặt tên Kích Bãi cho cái khác cũng không phải là chuyện không thể nào.”
(3) Vương sư: Quân đội của nhà vua, của quốc gia.
May là mấy lời bàn tán này không lọt vào tai Cố Mang, nếu không ai biết liệu y có vỗ bàn khen hay, đổi tên mình thành “Cố Mang chủ soái quân Kích Bãi”, khiến cho tất cả tướng sĩ dưới trướng cũng bị vạ lây không.
Chiến tranh quá tàn khốc, chỉ có kẻ tưng tửng như Cố Mang mới thích chơi trội khác người, hăm hở đùa cợt với chiến hỏa.
Chẳng những tự mình nghĩ ra tên “quân Vương Bát”, y còn tự bắt tay vẽ cờ, cờ xí xanh biếc được cắt thành hình con rùa một cách đầy sáng tạo, còn chừa thêm cái đuôi nhỏ sống động.
Y yểm pháp chú lên cờ, làm cho con rùa này cứ cách một nén nhang lại rống một tràng: “Vương Bát Vương Bát, hùng tư anh phát, khí quán trường hồng, uy chấn thiên hạ!!”
(4) Hùng tư anh phát: Tư thái uy vũ hùng tráng.
Khí quán trường hồng: Chính khí tràn trề.
Phải nói là nhục muốn đội quần.
Lần đầu tiên cắm cờ này đi chinh chiến, Cố Mang bị tướng soái bên địch chế nhạo tơi bời, kết quả chưa đầy nửa ngày, đại quân mười vạn tu sĩ của đối phương đã bị quân Vương Bát của Cố Mang đuổi đánh đến kêu cha gọi mẹ.
Sau trận chiến này, Cố Mang lại đánh thêm không ít chiến dịch lớn nhỏ, lần nào cũng giành được thắng lợi.
Điều này trực tiếp dẫn đến việc những năm Cố Mang làm thống soái, các quốc gia đối địch với Trọng Hoa nghe đến rùa