(Hình dung cô gái cực kỳ xuất chúng đương thời)
Nhạc Thần Tình cười nói: “Hi Hòa quân hỏi đúng người rồi! Hằng năm Trọng Hoa đều có kẻ lắm chuyện lập bảng xếp hạng, bảng trên trời dưới biển gì cũng có, đệ thích xem lắm! Nếu huynh nói cô nương đẹp nhất mười năm trước, vậy nhất định là Tô Ngọc Nhu rồi.”
Mặc Tức xưa giờ chẳng biết gì về phụ nữ, cũng không có hứng thú với những tuyệt đại giai nhân nấp trong khuê phòng tiếng thơm đồn xa, vì vậy hắn chỉ cảm thấy tên Tô Ngọc Nhu nghe khá quen tai, nhưng chẳng nhớ nổi là nhân vật thế nào.
“Đệ nhìn thấy dung mạo của nàng ta chưa? Có phải có vài phần tương tự Hồng Thược cô nương không?”
Nhạc Thần Tình lắc đầu nguầy nguậy: “Tô cô nương suốt ngày dùng mạng che mặt, có rất ít người từng nhìn thấy tướng mạo của nàng ta.
Đệ là vãn bối, tất nhiên chưa từng nhìn thấy dung mạo thật sự của nàng ta rồi.”
Nói đến đây, Nhạc Thần Tình còn tiếc nuối thở dài.
Mặc Tức hỏi: “Sau này có phải nàng ta gả cho một nam tử tính tình âm trầm như quốc sư nói trong ảo cảnh không?”
“Hả? Đúng rồi.” Ngẫm nghĩ giây lát, Nhạc Thần Tình ngạc nhiên hỏi: “Tính tình của chồng nàng ta đúng là vậy á.
Lẽ nào người mà quốc sư kia nói chính là nàng ta?!”
“…”
Mặc Tức và Mộ Dung Sở Y đưa mắt nhìn nhau.
Ngay cả Nhạc Thần Tình cũng có thể dễ dàng nhớ tới cô gái đó… muốn dò la rõ ràng không hề khó.
Coi bộ Lý Thanh Thiển sớm đã tra ra nàng ta từ miệng người khác, vậy tại sao gã vẫn chưa đi bắt nàng ta?
Mặc Tức hỏi: “Nàng ta gả cho ai?”
“…” Nhạc Thần Tình vỗ trán nói: “Không phải chứ… đệ đã nói đến vậy rồi, đệ còn tưởng hai người đã biết nàng ta là phu nhân của ai chứ! Tứ cữu, Hi Hòa quân, hai người, hai người chưa đọc《Trọng Hoa mỹ nhân chi phấn lục》bao giờ sao?”
(1) Trọng Hoa mỹ nhân chi phấn lục: Ghi chép về mỹ nhân ở Trọng Hoa, “chi phấn” cũng dùng để chỉ phụ nữ.
Mặc Tức: “…”
Nhạc Thần Tình bất đắc dĩ: “Vậy《Trọng Hoa phú hào phong vân lục》thì sao?”
(2) Trọng Hoa phú hào phong vân lục: Ghi chép về tình hình các phú hào ở Trọng Hoa.
Mặc Tức bực dọc hỏi: “Rốt cuộc gả cho ai?”
“Khương dược sư Khương Phất Lê đó!” Nhạc Thần Tình quả thật hết biết nói gì: “Vợ của phú thương số một Trọng Hoa mà hai người cũng không biết???”
Mặc Tức sầm mặt, nghĩ thầm, thảo nào.
Hai nơi khó vào nhất Trọng Hoa, phòng luyện khí của Mộ Dung Sở Y và phòng luyện đan của Khương dược sư.
Mặc Tức không biết “Tô cô nương”, nhưng đã từng nghe về “Khương phu nhân”.
Nghe nói thể chất của vị phu nhân đó cực kỳ yếu, quanh năm bế quan tĩnh dưỡng trong phòng luyện đan ở Khương phủ, chẳng biết tí ti gì về mưa gió xảy ra bên ngoài.
Ban đầu Lý Thanh Thiển còn dè chừng, không dám ra tay với nhà họ Khương, nhưng bây giờ thân kiếm của gã đã bị tổn hại, chỉ còn ma khí hung bạo, xem ra chắc chắn sẽ đến Khương trạch làm loạn một phen.
(3) Khương trạch: Nhà của người họ Khương.
Trạch nghĩa là nhà ở.
Nghĩ vậy, Mặc Tức vội đứng dậy, nhìn Cố Mang nằm ngủ giữa đống võ sĩ trúc dưới mái hiên, nói: “Ta đến Khương trạch một chuyến.
Mộ Dung, phiền ngươi trông chừng y…”
Lời còn chưa dứt, chợt nghe một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, ba người đồng loạt ngẩng đầu, chỉ thấy khu chợ phía Đông Trọng Hoa nổi lửa phừng phực, khói đặc xông thẳng lên trời.
Nhạc Thần Tình hoảng hốt: “Chuyện, chuyện gì thế này?!”
Mặc Tức nói: “Đi xem đi.”
Nhạc Thần Tình vội vàng gật đầu, theo Mặc Tức ra ngoài, nhưng ngoảnh đầu thấy Mộ Dung Sở Y vẫn ngồi cạnh bàn đá không nhúc nhích, hơn nữa còn gọi một võ sĩ trúc qua dặn dò gì đó, Nhạc Thần Tình do dự hỏi: “Tứ cữu, tứ cữu không đi ạ?”
Mộ Dung Sở Y nhìn lướt qua Cố Mang, lạnh nhạt nói: “Không nghe Hi Hòa quân nhờ ta trông chừng trọng phạm sao? Đi không được.”
Nhạc Thần Tình nghĩ thấy cũng đúng, thế là không cù cưa nữa.
Vừa ra khỏi Nhạc phủ, Mặc Tức và Nhạc Thần Tình đã đụng phải hàng loạt bách tính đang hoảng loạn chạy trốn, phụ nữ trẻ em lẫn người già đều có, tu sĩ cấm vệ quân đang đứng hai bên đường chỉ dẫn.
“Đến Bình An Thự! Đưa tất cả đến Bình An Thự!”
Thế lửa ở phía Đông càng cháy càng mạnh, rợp đỏ cả mảng trời, nhóm cấm vệ quân ngự kiếm đạp gió bay tới bay lui, hệt như từng ngôi sao băng lướt qua màn đêm, cứu vớt cư dân bách tính khỏi biển lửa.
Dù khoảng cách khá xa, Mặc Tức và Nhạc Thần Tình vẫn nghe được tiếng khóc la ầm ĩ, còn có tiếng rống của các tu sĩ: “Bắt lấy gã!”
“Điều tiếp viện tới! Bắt tên ma đầu kia xuống!”
Khỏi cần phải nói, “tên ma đầu kia” tất nhiên là kiếm ma Lý Thanh Thiển.
Nhạc Thần Tình kinh ngạc nói: “Sao Lý Thanh Thiển không đến Khương phủ mà lại đại khai sát giới ở nơi khác?”
Mặc Tức nhủ thầm, chỉ e không phải Lý Thanh Thiển không đến Khương phủ, mà là đến rồi nhưng lại không gặp được người mình muốn gặp.
Hắn nói: “Đi chợ Đông trước đi.”
Hai người chạy tới chợ Đông, phát hiện tình huống còn tệ hơn dự đoán, phố xá đều bị lửa ma thiêu đốt, ngọn lửa đỏ thẫm tựa đóa hoa thược dược che lấp thái dương, khói đặc cuồn cuộn xộc thẳng lên trời.
Trong biển lửa, thỉnh thoảng có hai ba tu sĩ ngự kiếm xé gió lao ra, ngực ôm dân thường bị thương nặng hành động bất tiện.
“Lửa này càng cháy càng lớn, mau tranh thủ dập lửa đi!”
“Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ kết giới tránh lửa chống không nổi…”
Mọi người nháo nhác hỗn loạn, quân đội đóng quân ở Đế đô đều đã đến tiếp viện, rất nhiều binh sĩ quân Bắc Cảnh cũng có mặt.
Vừa nhìn thấy Mặc Tức, đám binh sĩ ngày xưa thuộc quân Vương Bát mừng rỡ kêu lên: “Mặc soái!”
Có người còn nói nhỏ: “Tới rồi tới rồi, cha dượng tới rồi.”
Cho dù qua nhiều năm như thế, lính cũ của quân Vương Bát vẫn thích gọi Mặc Tức là “cha dượng”, chẳng qua ban đầu là chế nhạo, nay đã trở thành một biệt danh không mang ác ý.
“Cha dượng” của bọn họ, áo đen phần phật, viền vàng lấp lánh, chân dài sải bước về hướng khói lửa trùng trùng.
Chợ Đông lửa cháy ngập trời, phản chiếu trong đôi mắt đen kịt của hắn.
“Cha… ấy lộn, Mặc soái, nơi này có tà ma quấy phá…”
Mặc Tức gật đầu, nói: “Các ngươi lo cứu người đi, để ta ở lại đây.”
Đám binh sĩ ngẩn ra, không biết “cha” mình định làm gì.
Mặc Tức là tu sĩ hệ lửa, chẳng lẽ hắn dập lửa được sao?
Ngay lúc chỉ mành treo chuông này, chợt nghe Mặc Tức trầm giọng quát: “Thôn Thiên, tới đây!”
Hệt như tiếng cá voi gầm rống từ vực sâu dưới biển, một cây quyền trượng trắng muốt xuất hiện trong lòng bàn tay của Mặc Tức, đầu trượng vàng bạc đan xen, khảm nạm linh thạch xa hoa lóa mắt, hào quang xanh nhạt lưu chuyển hừng hực.
Nhạc Thần Tình giật mình —— Vũ khí thực thể của Thôn Thiên?!
Thôn Thiên là thần khí mạnh nhất của Mặc Tức, thông thường chỉ cần một mệnh lệnh là có thể khơi mào xu thế dời núi lấp biển.
Do Thôn Thiên quá bá đạo, thông thường Mặc Tức chỉ triệu hoán kết giới để phòng ngự mà thôi, ít khi nào gọi ra quyền trượng Thôn Thiên.
Đạo lý rất đơn giản, phòng ngự chỉ cần linh thể của cá voi khổng lồ là đủ, còn gọi ra quyền trượng tức là chuẩn bị làm phép.
Ngón tay thanh mảnh trắng ngần nắm thân trượng, Mặc Tức chỉ vào biển lửa ngùn ngụt ngút trời: “Hóa mưa.”
Có tiểu tu sĩ thảng thốt: “Mẹ… nó…”
Mặc kệ cha ruột hay cha dượng, cha mày hay cha tao, tu sĩ hệ lửa thật sự có thể dập lửa ư?
Chỉ thấy một chùm sáng xanh bắn ra từ quyền trượng, phóng thẳng lên cao, thoáng chốc hóa thành một con cá voi khổng lồ xuyên trời thủng đất, vẫy đuôi há miệng lao về phía đám cháy!
Gió mạnh tức thì nổi lên, cát đá bay mù trời, không ít tu sĩ đỡ không nổi luồng linh lực hùng mạnh này, lũ lượt quỳ rạp xuống đất, sắc mặt đau đớn thấy rõ, ngay cả Nhạc Thần Tình cũng ho khan liên tục, cố nheo cặp mắt đã mờ căm.
Linh thể của cá voi xanh khổng lồ và biển lửa tựa rồng bay xoắn lại với nhau, thình lình bắn ra bọt nước và dòng khí nặng trịch, sóng triều và tia lửa thậm chí còn văng xa trăm dặm, đêm tối tức khắc bị châm thành ban ngày! Mưa lớn đổ rào rào xối xả, mới chớp mắt đã trút ngập cả vương thành Trọng Hoa.
Giữa mưa như thác đổ, sắc mặt Mặc Tức lạnh như ngọc thạch, ánh nước xanh thẳm và ánh lửa đỏ rực đan xen trong mắt hắn, áo da cấm quân đen tuyền bay phần phật.
Chỉ trong khoảnh khắc, sóng đã yên biển đã lặng, ngọn lửa hệt như thiên quân vạn mã đầu hàng quỳ rạp trước mặt hắn, biển lửa biến thành nền đất bốc khói nghi ngút, chẳng thể vùng dậy gây sóng gió được nữa.
Nhìn bóng lưng của Mặc Tức, những tu sĩ may mắn chứng kiến cảnh tượng này đều kinh sợ đến mức không thốt nổi thành lời, mỗi người tự cảm khái một kiểu từ đáy lòng chấn động mạnh của mình ——
Nam tu nghĩ: Thôi rồi, chị em phụ nữ ở Trọng Hoa sẽ càng điên dại vì người này.
Nữ tu nghĩ: A a a a a!!!
Tu sĩ quân Vương Bát nghĩ: Cha dượng của chúng ta giận lên thiệt bạo ngược thiệt đáng sợ!!
Giữa đống tàn tích và khói đen cuồn cuộn, một bóng người từ từ xoay lưng lại.
Quả nhiên Lý Thanh Thiển đang làm mưa làm gió trong đám cháy!
Giờ này phút này, ma khí đã hằn đầy mặt gã, hai mắt gã đỏ quạch, như thể có trăm ngàn con nhện đỏ bò lổn ngổn.
Sắc mặt gã trông càng vặn vẹo điên rồ hơn lúc trước, Mặc Tức chẳng thể nào nhìn ra được hình bóng của Lý tông sư “kiếm nhân chẻ nước” năm xưa trên gương mặt này.
Kiếm linh thông thường sẽ đồng hóa với chủ kiếm chủ, mà Lý Thanh Thiển đã hoàn toàn bị mây đen của quốc sư nước Liệu bao trùm.
Thấy Mặc Tức, Lý Thanh Thiển nhe răng quát: “Mặc Tức! Ngươi bảo vệ Trọng Hoa được một lần, chẳng lẽ lần nào ngươi cũng bảo vệ được? Chẳng lẽ ngươi có thể thức suốt ngày đêm, canh chừng tòa thành này mọi lúc?! Giao con tiện nhân họ Tô kia ra đây! Nếu không ta sẽ quậy cho Trọng Hoa của ngươi vĩnh viễn không có ngày yên bình!”
Nhạc Thần Tình hô to: “Hay lắm, thì ra ngươi không có bản lĩnh xông vào Khương trạch! Nên mới ở đây bắt người vô tội ăn vạ gây rối!! Ngươi đúng là không biết xấu hổ!”
Lý Thanh Thiển ngửa đầu cười sằng sặc: “Ta không biết xấu hổ? Không biết xấu hổ chẳng lẽ không phải là ả tiện nhân họ Tô sao? Một ả hồng nhan họa thủy, còn hại biết bao cô nương vì ả mà vùi thây trong núi, hôm nay lại như con rùa rúc đầu, vương thành lửa cháy ngập trời mà vẫn núp trong Khương phủ không chịu ló mặt! Ha ha ha… Hồng Thược… không ngờ Hồng Thược lại bỏ mạng oan uổng vì giống người như thế! Loại tiện phụ —— loại quỷ nhát gan này ——!”
Trong số tu sĩ ở đây cũng có dược tu của Khương trạch, nghe gã nói vậy thì nhịn không được mắng trả: “Ngươi nói bậy! Phu nhân nhà ta bế quan tu hành, không biết chuyện bên ngoài.
Phu nhân nào phải loại người như ngươi nói! Ngươi nói năng đàng hoàng lại cho ta!”
“Ả không phải loại người như thế? Vậy ả là người gì?” Lý Thanh Thiển cười hô hố: “Ta đây muốn rửa mắt xem thử! Rốt cuộc ả có sắc đẹp nghiêng nước cỡ nào! Đáng để tên quốc sư kia nhớ nhung đến vậy!”
Dược tu tức giận nói: “Ngươi căn bản không xứng xuất hiện trước mặt phu nhân!”
“Phu nhân… Ha ha, phu nhân cái gì! Ả là tiện nhân thì có!” Lý Thanh Thiển như đã phát rồ, trông chẳng khác gì nanh rắn xì độc ồ ạt giết người trong năm bước: “Ta quyết phải xem thử rốt cuộc ả trông như thế nào, ta quyết phải hủy diệt dung mạo của ả, ném ả đến chỗ tên quốc sư nước Liệu…”
Lúc nhắc đến quốc sư nước Liệu, vẻ hung ác trên mặt gã tưởng chừng còn dữ dội hơn lửa cháy ngút trời: “Tên cầm thú đó… Ha ha ha, trước mặt cái kẻ si tình đó, ta phải xé nát ả, xé nát dung mạo xinh đẹp của ả!!!”
“Gã hại chết Hồng Thược của ta, ta cũng phải bắt người gã thích sống không bằng chết!!”
Tiếng rống giận của Lý Thanh Thiển xuyên thấu mây trời, cảm xúc như dây cung trên nỏ, kéo căng cực độ, chuẩn bị bắn ra ——
Mặc Tức nhắc nhở người xung quanh: “Cẩn thận.”
Khí đen lượn lờ quanh người Lý Thanh Thiển, mắt thấy lại sắp bùng phát một đợt tấn công, Mặc Tức tiến lên một bước, quyền trượng Thôn Thiên lập tức rực sáng, những người còn lại cũng đề cao cảnh giác, chỉ chờ buông dây bắn tên!
Đúng lúc này, cuối đường bỗng nhiên truyền đến một tiếng thở dài tựa khói mờ: “Dừng tay.”
“…”
Đó là chất giọng cực kỳ mượt mà và êm tai, chỉ nghe mỗi giọng thôi, cho dù không nhìn dung mạo cũng biết nàng là một giai nhân tao nhã xinh đẹp tuyệt trần.
Mọi người hớt hải ngoái đầu, thế rồi lục tục dạt ra.
Một bóng hình thướt tha quấn lụa trắng đứng cuối đường, mạng mỏng che mặt, bung một cây dù trúc đen giữa màn mưa chưa tạnh, bước đi lả lướt như Lạc thần trên mặt sông.
(4) Lạc thần: Nữ thần sông Lạc.
Con ngươi của Lý Thanh Thiển đột ngột co rút.
Người của Khương phủ kinh ngạc thốt: “Phu nhân? Sao người lại tới đây?”
“Phu nhân ơi nguy hiểm lắm! Nếu phu nhân có bề gì, chờ chưởng quỹ trở về, chúng tôi biết ăn nói thế nào!”
Khương phu nhân nói: “Nếu không nhờ Nhạc phủ truyền âm báo tin, ta cũng không biết xảy ra chuyện lớn như thế.
Các ngươi định giấu ta tới khi nào?”
Nói đoạn, Khương phu nhân thong thả bước từ cuối con đường dài đến chỗ kiếm ma Lý Thanh Thiển.
Nhạc Thần Tình thầm sửng sốt: “Nhạc phủ…?”
À, là sau đó tứ cữu báo tin nhỉ.
Nghĩ